"Tông chủ?" Thiên Khải Tôn giả sửng sốt, động tác tay ngừng lại, lau mồ hôi trên mặt, cau mày tự lẩm bẩm: "Tông chủ hiện tại tìm chúng ta có việc gì chứ? Được rồi, không luyện chế đan dược nữa, nha đầu, chúng ta đi."
Cố Nhược Vân gật nhẹ đầu, đi theo Thiên Khải Tôn giả ra ngoài.
Trong phòng nghị sự đông người.
Cố Nhược Vân cùng Thiên Khải Tôn giả bước vào phòng nghị sự, các trưởng lão đang ngồi đều nhao nhao nghị luận, nhìn Cố Nhược Vân với ánh mắt tràn ngập tò mò cùng hưng phấn. Nếu không phải e ngại tông chủ ở đây, có khi một số trưởng lão nhịn không được đã tiến lên bắt chuyện thân mật.
"Hôm nay ta tìm các ngươi là vì một việc." Tông chủ cao cao tại thượng cúi đầu nhìn Cố Nhược Vân, ngữ khí lãnh khốc nói: "Cố cô nương, ngươi có nguyện ý gia nhập Linh Tông của ta hay không? Chỉ cần nguyện ý, ta sẽ cho ngươi thân phận thủ tịch luyện đan sư, có thể để ngươi dưới một người, trên vạn người."
Tuy tông chủ nói những lời này để hỏi thăm ý kiến Cố Nhược Vân, nhưng ngữ khí nghe không chút thoải mái, cho nên Thiên Khải Tôn giả cảm thấy vô cùng lo lắng. Hắn là người rõ nhất tính tình nha đầu này, sao có thể để nàng đứng dưới một người? Không có khả năng đó! Nàng tuyệt đối không thần phục bất luận kẻ nào!
"Thật xin lỗi, ta cự tuyệt." Nữ tử áo xanh nhàn nhạt mở miệng, giọng nói như hồ nước không dậy nổi gợn sóng.
Trong nháy mắt, toàn bộ phòng nghị sự đều yên lặng.
Tất cả trưởng lão đều kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân. Dưới một người trên vạn người, đây là vinh quang cỡ nào? Vậy mà nàng không muốn?
Tông chủ hiển nhiên có chút bất mãn, nhíu mày, nói ra: "Cố cô nương, ta biết ngươi là một thiên tài, lấy thành tựu của ngươi, đột phá đến Võ Tôn đỉnh kỳ là chuyện sớm muộn. Nói không chừng còn vượt lên trên cả Võ Tôn."
Trên Võ Tôn là gì? Đó chính là Võ Đế! Tại Tây Linh Đại lục này, nhân vật như vậy không tồn tại! Nhiều năm qua, tông chủ cũng gặp được không ít thiên tài, nhưng xưa nay không có bất kỳ kẻ nào có thể đột phá tới Võ Đế. Chỉ có nàng!
Tông chủ tiếp tục nói: "Ngươi cũng biết Tiên Địa hận ngươi thấu xương. Tiên Địa tiên chủ giống như ta, đều là cường giả Võ Tôn đỉnh kỳ. Ta biết ngươi bây giờ mới đột phá Võ Tôn sơ kỳ, nhưng so với đỉnh kỳ thì kém cũng không phải một điểm nửa điểm. Nếu ngươi gia nhập Linh Tông, Tiên Địa tuyệt đối sẽ không dám động tới ngươi.
Cố Nhược Vân cười, chỉ là nụ cười vẫn như cũ, vẫn vẻ nhàn nhạt, bên trong con ngươi có một mảnh thanh lãnh. "Thật có lỗi, chuyện ta cùng Tiên Địa có cừu hận, tự thân ta có thể xử lý tốt, cũng không phiền tông chủ phí tâm để ý."
"Ngươi..." Thấy nói đến vậy mà Cố Nhược Vân vẫn cự tuyệt, tông chủ có chút nổi nóng, dung mạo anh tuấn cũng lạnh xuống: “Vì ngươi là muội muội của Sanh Tiêu, ta không so đo việc ngươi vô lễ, Cố Nhược Vân, ngươi có thật là không muốn gia nhập Linh Tông?”
"Tông chủ!" Khuôn mặt Thiên Khải Tôn giả biến đổi, có chút túc giận nói: "Nha đầu này chỉ là một tiểu nha đầu hai mươi tuổi thôi, tông chủ không cần thiết phải bức bách nàng đến thế? Ai cũng có quyền được lựa chọn, Cố nha đầu đã lựa chọn không gia nhập, vậy chúng ta cũng không thể miễn cưỡng ép nàng được, không phải sao?"
Tông chủ trầm xuống, tựa hồ không nghĩ Thiên Khải Tôn giả lại dám can đảm nói như vậy. Hắn vừa định nổi giận thì một đạo thanh âm thanh lãnh theo gió mà tới, tựa như một đạo trọng chùy, rơi vào trong lòng hắn.
"Tông chủ, ta đã nói không nguyện ý gia nhập Linh Tông, ta cũng không nguyện ý chấp nhận bất kỳ điều gì trói buộc. Nhưng ngươi đừng quên một điều, Cố Sanh Tiêu là huynh trưởng của ta, Thiên Khải Tôn giả là ông cậu ta, bất luận như thế nào, ta sẽ không làm chuyện bất lợi với Linh Tông. Mặt khác, bây giờ ta muốn đi, cũng không có bất kỳ người nào có thể ngăn lại được."