Ngay lúc Vinh Hân đang vội vàng đi vào phòng hội nghị, một người nam nhân anh tuấn chợt xuất hiện trước mặt, lúc nhìn thấy hắn, nàng ta dừng bước, khẽ nhíu mày: "Tại sao ngươi lại ở đây?"
"Nghe nói ngươi đã về, ta liền đến đây gặp một chút, đúng rồi, ngươi có gặp con tiện nhân Vệ Y Y kia không?" Trước đó, nam tử anh tuấn vẫn còn tươi cười, nhưng khi nhắc đến tên Vệ Y Y, mắt liền tràn ngập chán ghét.
Trước kia, nếu Vệ Y Y không phải là đệ tử yêu thích nhất của lão môn chủ, làm sao hắn có thể thiết kế để nàng ta yêu mình, ai lại biết được Vệ Y Y lại là một người hay đố ky, ghen tị, không cho phép hắn thân cận với những nữ nhân khác! Cho nên, cuối cùng cũng không thể trách hắn phản bội nàng.
"Không có." Vinh Hân lắc đầu. Bây giờ ta muốn tổ chức hội nghị trưởng lão là để đối phó với Vệ Y Y.
"Không nghĩ tới Vệ Y Y lại mạng lớn như vậy, nhiều năm rồi vẫn chưa chết, chẳng những nàng ta không chết, mà còn giải hết độc, khôi phục được thực lực." Nam nhân cười lạnh một tiếng, căm giận nói: "Chẳng qua Vệ Y Y có bản lĩnh nịnh bợ được Đông Phương thế gia mà thôi, như vậy thì thế nào? Thực lực bây giờ của Đông Phương thế gia đúng là càng ngày càng mạnh, nhưng họ sẽ không vì bảo vệ một tên thuộc hạ mà đối đầu với chúng ta, ngươi yêu cầu bọn họ giao Vệ Y Y ra là được rồi, còn muốn lãng phí thời gian làm gì?"
Vinh Hân nhếch miệng cười trào phúng, mắt đẹp tràn ngập khinh bỉ.
"Lâm Quân, nhiều năm như vậy rồi, không nghĩ tới ngươi vẫn ngu xuẩn như vậy! Nếu ta thật sự có thể yêu cầu Đông Phương thế gia giao nàng ta ra, ta cần gì phải chờ tới tận bây giờ? Nhưng mà, ta đã tìm ra một cách khác để giết nàng..."
Dứt lời, nàng ta không thèm để ý tới sắc mặt lúng túng của nam tử kia nữa, bước thẳng tới phòng hội nghị. Lâm Quân đứng sau lưng Vinh Hẫn, siết chặt nắm đấm, đôi mắt tỏa ra tia lạnh lẽo.
Vinh Hân, ngươi cho rằng bản thân là Y Môn môn chủ liền có thể tùy tiện sỉ nhục ta? Ngươi đừng quên, bây giờ chúng ta là người cùng thuyền, nếu ngươi còn dám tiếp tục như vậy, đừng trách ta đem tất cả những việc ngươi đã làm nói ra cho thiên hạ này biết.
...
Trong phòng hội nghị, các trưởng lão đang chụm đầu ghé tai, thảo luận sôi nổi. Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, một nam một nữ đi từ ngoài vào, trong phòng vốn âm ĩ bỗng chốc liền yên tĩnh.
Sắc mặt Vinh Hân lãnh đạm, một thân áo trắng như tiên nữ hạ phàm, dưới cái nhìn của mọi người, chậm rãi đi đến, ánh mắt ngạo nghễ nhìn khắp bốn phía. Tiếp đó, nàng chậm rãi tiến đến ghế chủ vị, hất ống tay áo liền ngồi xuống.
Nam tử vẫn luôn đi cùng nàng kia, dừng lại, đứng cạnh nàng.
"Các vị trưởng lão biết rõ, ta mời các vị tới đây là có điều muốn nói."
Sắc mặt Vinh Hân vẫn lãnh đạm như thế, nhưng trong giọng nói lại mang theo rét lạnh khó phát hiện:
"Các vị cũng biết rõ việc xảy ra hơn mười năm trước, khi đó, đệ tử lão môn chủ yêu quý nhất, Vệ Y Y, chỉ vì bảo điển mà sát hại môn chủ, bị bắt được, nhưng sau đó bỏ trốn. Cách đây không lâu, ta đã gặp lại nàng ta!"
“Bạch!” Trong chớp mắt, tất cả trưởng lão đều chấn động.
Nhiều năm rồi, Vệ Y Y luôn trốn chạy ở bên ngoài, Y Môn bỏ hết công sức ra tìm cũng không có được một chút tung tích của nàng! Thật sự không nghĩ tới nàng còn dám tự xuất hiện.
Tất nhiên, khi Vinh Hân vừa dứt lời, cũng có một vài trưởng lão cốt lõi bất mãn nhíu mày.
"Môn chủ, việc lão môn chủ bị sát hại năm đó, hoàn toàn không có chứng cứ chỉ ra đó là Vệ Y Y làm, lão môn chủ yêu thương nàng như vậy, làm sao nàng có thể làm ra loại chuyện này?"
"Thiên Ly trưởng lão nói rất đúng, Vệ Y Y hoàn toàn không có lí do để sát hại lão môn chủ, ngay cả y học bảo điển cũng đã được ngài ấy quyết định truyền lại cho nàng, tại sao nàng còn phải làm vậy?"