Trời chiều ngả dần về phía tây, ánh chiều tà phủ lên toàn bộ Đông Phương thành.
Lúc này, trước cửa chính của Đông Phương thế gia, một bóng người nhuộm máu “phù phù” một tiếng ngã xuống đất, trên mặt nàng che một tấm lụa mỏng màu trắng, chỉ là bây giờ tấm lụa trắng ấy đã bị máu tươi nhiễm đỏ, giọng nói hư nhược:
- Mời ngươi bẩm báo với Cố cô nương, rằng... Ngũ Nguyệt của Y Môn xin cầu kiến.
Hai thị vệ gác cửa đều giật mình nhìn nhau, một người lập tức chạy vào bẩm báo với Cố Nhược Vân.
Chỉ trong nháy mắt, thị vệ kia đã đi ra, theo sau là một bóng người mặc áo xanh, nàng vội vàng đi đến, chỉ ba bước chân liền tới trước mặt Ngũ Nguyệt.
Cố Nhược Vân nhíu mày, đỡ lấy nữ tử từ dưới đất ngồi dậy, vội vàng đút cho nàng ăn một viên đan dược, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại biến thành như vậy? Có phải Y Môn xảy ra chuyện gì không?
- Khụ khụ.
Sau khi ăn xong đan dược, thương thế của Ngũ Nguyệt tốt hơn rất nhiều, nàng ho khan vài tiếng, ngẩng đầu nhìn Cố Nhược Vân:
- Cố cô nương, sư phụ ta xảy ra chuyện, Vệ sư bá có ở đây không?
- Sư phụ của ngươi? Nam Tiêu?
Nói thật, Cố Nhược Vân chưa từng gặp Nam Tiêu, chỉ là, Nam Tiêu là sư muội của Vệ Y Y, hơn nữa còn có ơn cứu mạng, nàng không thể ngồi yên mà không làm gì.
- Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta vào trong rồi tiếp tục.
Cố Nhược Vân dìu Ngũ Nguyệt về phía hậu viện.
Bình thường, xung quanh nơi ở của Cố Nhược Vân sẽ không có bất cứ người nào tới quấy rầy, cho nên, sau khi đóng của phòng, nàng liền đưa Vệ Y Y đang tu luyện ở trong tiểu Hắc ra ngoài.
Vừa nhìn thấy Ngũ Nguyệt, Vệ Y Y liền vội vàng đi lên, mặt lo lắng hỏi:
- Ngũ Nguyệt, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?
- Vệ sư bá.
Sau khi nhìn thấy Vệ Y Y, cuối cùng Ngũ Nguyệt cũng không nhịn được nữa, nước mắt tràn ra, nghẹn ngào nói:
- Là Vinh Hân, Vinh Hân đã đả thương sư phụ rồi bắt ngài ấy đi, là ta liều chết chạy khỏi đó, đi tìm sư bá! Sư bá, ngài nhất định phải cứu sư phụ, Vinh Hân hận sư phụ thấu xương, sẽ hành hạ ngài ấy đến chết mất!
“Phù phù!”
Nói xong, đột nhiên Ngũ Nguyệt quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng cầu khẩn nói.
- Ngươi mau đứng dậy.
Vệ Y Y vội vàng nâng Ngũ Nguyệt đứng dậy, khuôn mặt yêu mị hiện lên tia phẫn nộ:
- Ta vốn nghĩ mấy ngày nữa sẽ đến Y Môn một chuyến, không nghĩ tới Vinh Hân lại nhanh như vậy, lại còn dám ra tay với Nam Tiêu sư muội! Ngũ Nguyệt, ngươi yên tâm, ta sẽ không bỏ mặc sư phụ của ngươi!
Nói xong, Vệ Y Y vội vàng quay đầu, nhìn Cố Nhược Vân, nói:
- Thực lực của ta đã khá mạnh, cho nên, ta muốn đi Y Môn một chuyến, lần này ta đi tới đó không chỉ vì tính sổ với Vinh Hân, còn phải cứu Nam Tiêu! Nam Tiêu là con gái của sư phụ, nàng đã từng cứu mạng ta, ta không thể không quan tâm sống chết của nàng được!
Cố Nhược Vân gật đầu:
- Đi đi, ta cũng sẽ cùng ngươi đi đến Y Môn một chuyến.
- Sư phụ?
Vệ Y Y sửng sốt một chút.
Trước đây nàng đã từng nói với Cố Nhược Vân, một ngày nào đó nàng tự mình báo thù, không nghĩ tới, Cố Nhược Vân lại muốn đi cùng với nàng.
Nghĩ tới đây, lòng Vệ Y Y tràn ngập cảm kích, nữ nhân này, chính là người đã thay đổi vận mệnh của nàng.
- Mấy ngày trước, huynh trưởng của ta từ Linh Tông gửi tin tức tới, vài ngày nữa chính là ngày đại lục bắt đầu chiến đấu với ma nhân, lúc đó, bọn hắn cũng sẽ ở chiến trường Thần Ma, để ta có thể chuẩn bị lên đường trong thời gian sớm nhất! Muốn đến chiến trường Thần Ma, cần phải đi qua Y Môn, cho nên chúng ta cần đánh nhanh thắng nhanh, ta quyết định sẽ cùng ngươi đến đó một chuyến.