Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 750

Từng ngụm từng ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra, nhuộm đỏ cả mặt đất. Giờ phút này hai mắt Tiên chủ đỏ bừng, nhìn chòng chọc vào gương mặt bình tình của nữ tử trước mặt, hung dữ nói:

- Cố Nhược Vân, ngươi sẽ hối hận!

Đúng vậy, hôm nay ra tay với hắn, sau này nữ nhân này khẳng định sẽ hối hận!

Kết cục của nàng ta là chết cũng không được tử tế!

- Hối hận?

Cố Nhược Vân cười một tiếng.

- Chỉ sợ nếu như bây giờ không giết ngươi, sau này ta mới sẽ hối hận!

- Tiên Địa của ta là sự tồn tại của thần thánh quang minh (*)! Đại diện cho toàn bộ Tây Linh đại lục. Nếu như ngươi đối địch với ta, tất nhiên là sẽ có kết cục bị rơi xuống mười tám tầng Địa Ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!

Trên mặt Tiên chủ một lần nữa lại nở nụ cười kiêu ngạo, hắn ta nhìn Cố Nhược Vân, nói ra từng chữ một:

- Hơn nữa, hôm nay ngươi diệt Tiên Địa của ta, đến lúc nào đó, Ma Nhân sẽ tiến công vào đại lục, không ai cản nổi! Mà ngươi, ngươi sẽ trở thành tội nhân của cả đại lục!

- Thật có lỗi, đối phó với Ma Nhân chỉ cần một mình ta là đủ rồi, cũng không cần đến Tiên Địa các ngươi tham dự.

Cố Nhược Vân nhún nhún vai, giọng nói lãnh đạm.

“Ha ha ha!”

Giống như là vừa nghe được một truyện cười, Tiên chủ cười ha hả:

- Cố Nhược Vân, ngươi nghĩ đơn giản quá, ngươi cho rằng Ma Nhân dẽ đối phó như vậy sao? Thủ lĩnh Ma Nhân có thực lực tương đương với ta, cùng là Võ Tôn cao cấp. Nhưng ngươi biết đấy, đã qua nhiều năm rồi, chúng ta đối phó với Ma Nhân nổi sao? Cho dù là thủ lĩnh của tam đại chi địa- Võ Tôn cao cấp liên hiệp lại, cũng không phải là đối thủ của hắn! Chỉ có thể ngăn cản hắn trong nửa tháng! Mặc dù bây giờ ngươi dùng lInh khí đánh bại ta nhưng từ đầu đến cuối, ngươi cũng không phải là đối thủ của thủ lĩnh Ma Nhân!

Cố Nhược Vân nhíu mày, con mắt lạnh nhạt nhìn Tiên chủ.

- Cố cố nương, có mấy lời không biết ta có nên nói ra không?

Đúng lúc này, một thanh âm truyền ra từ trong đám người.

Phủ chủ Tử Minh phủ từ trong đám người đi ra, mắt nhìn Tiên chủ đang nằm dưới đất, lông mày nhíu chặt, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo. Chợt, hắn đưa mắt nhìn về Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân đạm nhạt nói:

- Nếu người đang muốn khuyên ta bỏ qua cho hắn, vậy thì không cần nói, ta sẽ không nghe!

- Cố cô nương, xin hãy nghe ta nói một lời.

Phủ chủ cười khổ một tiếng, nói:

- Từ trước đến nay,Tử Minh phủ chúng ta cùng Tiên Địa đều bất hòa, vì sao nhiều năm như vậy đều không có cuộc tranh đấu quá lớn nào? Tất cả cũng là vì trận chiến với Ma Nhân, tam đại chế tài thiếu một thế lực nào cũng không được, cho nên, coi như ta không thích người Tiên Địa nhưng cũng từ đầu đến cuối không làm chuyện gì... Nếu như Cố cô nương muốn diệt Tiên Địa hãy đợi trận chiến này kết thúc đã. Nếu không Ma Nhân sẽ xâm chiếm đại lục, hậu quả thật không thể nào mà tưởng tượng được!

Nếu như là ngày bình thường, cho dù không có Tiên Địa cũng đã có Cố Nhược Vân thay thế, bọn họ vẫn như cũ có thể ngăn cản được bước chân của Ma Nhân.

Nhưng bây giờ, hắn nghe nói đã có vô số Ma Nhân thực lực tăng trưởng! Đặc biệt là thủ lĩnh Ma Nhân, lần này chỉ e cho dù mấy người bọn hắn có liên thủ cũng chưa chắc có thể ngăn cản hắn! Cho nên, hắn mới muốn khuyên can Cố Nhược Vân.

Dù sao tình thế đang ở lúc nguy cấp, bây giờ vẫn chưa phải lúc tiêu diệt Tiên Địa.

Tiên chủ cười lạnh một tiếng, cũng không cảm kích Phủ chủ Tử Minh phủ đã nói giúp cho hắn, trong mắt hắn ta, tất cả những điều Phủ chủ nói đều là đương nhiên! Ai bảo phiến đại lục này không thể thiếu lực lượng của Tiên Địa?

Cố Nhược Vân cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía gương mặt tràn đầy sự cao ngạo của Tiên chủ, thanh âm lạnh lùng nói:

- An nguy của đại lục này, cùng chúng ta có quan hệ gì? Nếu ngay cả người ta muốn bảo vệ còn không bảo vệ được, vậy phiến địa lục này có ích lợi gì với ta? Hôm nay, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho bất cứ người nào của Tiên Địa! Nếu không, từ nay về sau sẽ có càng nhiều người lấy cớ để tổn hại thân nhân bên cạnh ta!

***

(*) Thần thánh quang minh: thần ánh sáng.
Bình Luận (0)
Comment