Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 767

Edit: kaylee

Bá!

Sắc mặt Bạch Âm lại đại biến, đôi mắt kia càng sốt ruột, nàng ta lại liên tục nháy mắt với Cố Nhược Vân, hi vọng nàng có thể thức thời nhanh chóng rời đi.

Người khác không chào đón nàng, Cố Nhược Vân đương nhiên sẽ không mạnh mẽ lưu lại, nàng đứng lên, nói: "Không cần, bản thân ta có thể rời đi, lee~lqđ sẽ không phiền toái các người, còn có, lúc trước người giúp ta, ta thiếu người một nhân tình, nếu về sau có cần, ta sẽ trả nhân tình này lại cho người."

Trên đời đáng sợ nhất không phải là nợ tình, mà là thiếu một nhân tình, nợ nhân tình vĩnh viễn là khó trả nhất.

Ngay cả Cố Nhược Vân thật có cảm tình đối với hồng y nam tử này, nhưng cũng không đồng ý thiếu một nhân tình này.

"Không được," Hồng y nam tử cau chặt mày: "Chờ sau khi ta làm xong chuyện ta sẽ đưa ngươi an toàn rời đi, hơn nữa ta cứu ngươi, cũng không muốn ngươi trả nhân tình cho ta, sở dĩ ta giúp ngươi, là vì dáng vẻ của ngươi rất giống một cố nhân của ta."

"Cố nhân?"

Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, có chút không rõ chân tướng nhìn hồng y nam tử.

"Không sai."

Lúc nói đến cố nhân kia, biểu cảm của hồng y nam tử nhu hòa xuống, con ngươi vốn đang cuồng ngạo không kềm chế được ở giờ phút này tràn đầy nhu tình, không cần nghĩ cũng biết cố nhân kia tất nhiên là người yêu của hắn.

"Nàng là thê tử của ta, cũng là người ta yêu cả đời, qua nhiều năm như vậy, ta vào sinh ra tử, cũng chỉ là vì tìm được nàng nhanh hơn! Vì sớm hoàn thành mục tiêu này, ta vừa đi chính là hai mươi năm, hai mươi năm này, ta một lần cũng không có trở về xem qua nữ nhi của ta, mà nữ nhi đáng thương kia của ta, từ lúc mới sinh ra phụ mẫu đã cách nàng mà đi, thậm chí ngay cả tên cũng không có đặt cho nàng, diễn^đ@n~lê.quý.đôn hiện giờ nhìn thấy ngươi, ta giống như là thấy được nữ nhi của ta, nếu nàng ở bên người ta, cũng lớn không sai biệt lắm với ngươi."

Nghe lời nói như thế, Cố Nhược Vân không khỏi nhớ tới phu thê Cố Thiên, bên môi nâng lên một nụ cười chua sót.

"Đúng rồi, nha đầu, ta còn không có hỏi ngươi, làm sao một mình ngươi lại xuất hiện ở nơi này, phụ mẫu của ngươi đâu?" Hồng y nam tử đi ra từ giữa hồi ức, khuôn mặt tuấn mỹ nâng lên một chút tươi cười ôn hòa, hỏi.

"Phụ mẫu ta?" Giọng điệu của Cố Nhược Vân bình tĩnh mà lạnh nhạt: "Đã chết."

Đối với nàng mà nói, phụ thân Hạ Minh kiếp trước, quả thật không khác người chết, về phần phu thê Cố Thiên, tung tích không rõ, sống chết không biết, ngay cả nàng tin tưởng bọn họ còn sống lại như thế nào? Qua nhiều năm như vậy, không có một chút tin tức, cho nên nàng cũng không cách nào nói ra chuyện này.

Hồng y nam tử giật mình, bàn tay dày rộng kia dừng ở trên vai Cố Nhược Vân.

"Thật có lỗi, ta không nên nhắc tới chuyện này."

"Không có việc gì," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Hai mươi năm này, người không có về nhìn nhi nữ (con trai con gái) của người một lần sao?"

Nghe vậy, hồng y nam tử cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Hai mươi năm này, ta sống là vì báo thù, mà kẻ địch của ta quá mức cường đại, sao ta lại nhẫn tâm kéo nhi nữ của ta xuống nước? Chờ ta báo thù xong, tìm được thê tử của ta, ta mới có thể trở về tìm bọn họ! Ngày nào chưa diệt được cường địch, ngày đó ta sẽ không trở về gia tộc!"

Đây chính là tín niệm hắn thủ vững qua nhiều năm như vậy.

Ai có thể tưởng tượng được, rốt cục hai mươi năm này hắn đã trải qua quá cuộc sống tàn khốc thế nào? Nhưng mà vận khí của hắn rất tốt, rốt cục từ con kiến lúc ban đầu bị người đuổi giết đi tới một bước hiện giờ, chống đỡ hắn chính là tín niệm này!

"Nha đầu, hôm nay ta khó gặp được một tiểu nha đầu có tuổi tác không sai biệt lắm với nữ nhi của ta, cho nên mới nhịn không được nhiều lời vài câu," Hồng y nam tử cười cười, llêqquýđônn rũ mắt nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ bên người, một chút hoảng hốt chợt lóe lên từ đáy mắt: "Nếu ngươi không để ý mà nói, không bằng làm nghĩa nữ của ta, như thế nào?"
Bình Luận (0)
Comment