Edit: KayleeCố Nhược Vân nhún vai, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Hạ Minh: "Ngươi xác định?"
"Đúng vậy."
Hạ Minh hừ lạnh một tiếng, cao ngạo nâng đầu, đáy mắt xẹt qua một chút âm lãnh: "Nói miệng không bằng chứng, ngươi cho rằng những người kia sẽ lựa chọn tin ngươi hay là tin ta?"
"Tốt, ngươi đã có tự tin như vậy, ta cũng không muốn nói thêm cái gì với các ngươi, về phần Lục Trầm, hiện tại ta sẽ không tha cho y, các ngươi lập tức trở về Hạ gia, chờ lúc ta muốn thả người tự nhiên sẽ thả người."
Cố Nhược Vân mím môi, trong mắt xẹt qua một tia sáng sắc bén.
"Cố Nhược Vân!" Sắc mặt Hạ Minh trầm xuống: "Ngươi xác định muốn đối địch với Kim Đế?"
"Ngươi cho rằng sau khi Kim Đế biết ngươi làm mấy chuyện này, hắn còn có thể giúp đỡ ngươi sao?"
"Ha ha."
Giống như nghe được chuyện cười nào đó, Hạ Minh cười to hai tiếng: "Ta là phụ thân của Hạ Nhược Vân, hắn không giúp ta, lại đi giúp người ngoài như ngươi hay sao? Ta nói cho ngươi biết, Kim Đế sẽ vĩnh viễn giúp đỡ Hạ gia! Cho dù ngươi nói với hắn nhiều cỡ nào, hắn cũng sẽ không tin ngươi! Tuyết nhi, chúng ta đi!"
Hạ Minh lạnh lùng thu hồi con ngươi, trước khi rời đi, y dừng một chút, nói: "Cố Nhược Vân, tốt nhất ngươi thả Lục Trầm ra, nếu không mà nói, ta sẽ làm cho ngươi trả một cái giá thật lớn vì chuyện ngươi làm!"
Dứt lời, y cũng không quay đầu lại rời đi.
Hạ Sơ Tuyết nhìn bóng lưng của phụ thân, cắn chặt môi, nói với Thiên Bắc Dạ: "Vị đại nhân này, ta xin lỗi ngươi và Cố cô nương thay phụ thân ta, kỳ thực, chuyện năm đó ông cũng là có nỗi khổ, lqđ tất cả những chuyện này đều là do ta dựng lên, nếu các ngươi thật muốn hận thì hận ta, xin tha thứ phụ thân ta."
Cố Nhược Vân rũ mi mắt xuống, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Nếu không phải mình đã sớm biết phẩm tính của Hạ Sơ Tuyết, nói không chừng cũng sẽ bị lời nói chính nghĩa lẫm nhiên này của nàng ta lừa gạt.
Hơn nữa, ngay từ đầu, ánh mắt của nàng ta đã chú ý tới Thiên Bắc Dạ, trong lòng đánh cái chủ ý gì sợ rằng không cách nào giấu diếm được người khác.
Thiên Bắc Dạ nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một chút lạnh lẽo, đột nhiên, hắn nở nụ cười, bên môi nâng lên một chút tươi cười tuyệt diễm: "Vậy thì không bằng Hạ cô nương nói một chút, nỗi khổ của y là cái gì?"
Tươi cười của nam nhân rất đẹp, đẹp làm cho người ta động dung, nếu trong lòng Hạ Sơ Tuyết không có người kia, nói không chừng sẽ bị hắn mê mẩn thật sâu.
Chỉ là........
Nghĩ đến nam tử tóc vàng kim bào kia, trên mặt của nàng bất giác lộ ra một nụ cười khổ.
Rốt cục khi nào, mình mới có thể đi vào trong lòng nam nhân kia?
Vì sao qua nhiều năm như vậy, hắn nhớ mãi không quên một người chết, lại cẫn luôn không cách nào tiếp nhận nàng? Đến mức, nàng vì yêu sinh hận, cố ý làm cho người ta nói bóng nói gió truyền bá về Hạ Nhược Vân ở bên ngoài, chính là vì làm cho nàng ta biến mất từ trong lòng Kim Đế.
Nhưng Hạ Sơ Tuyết lại quên, Kim Đế là vì Hạ Nhược Vân mới bảo vệ Hạ gia, nếu hắn không bao giờ nhớ kỹ Hạ Nhược Vân nữa, vậy Hạ gia đối với hắn mà nói, lại có quan hệ gì đâu?
"Phụ thân ông là vì quá mức cho yêu ta," Trên mặt Hạ Sơ Tuyết phiếm cười khổ, có chút bi thương nói: "Bởi vì tỷ tỷ đoạt đi Thượng Cổ Thần Tháp thuộc về ta, hắn mới có thể dưới cơn thất vọng làm ra chuyện điên cuồng! Năm đó ta cũng luôn nói với ông, nhưng bất luận ta nỗ lực thế nào đều vãn hồi không được tất cả những chuyện này, cho tới hôm nay ta còn ở trong hối hận! Ta hận bản thân vô dụng như thế, llêqquýđônn trợ giúp không được tỷ tỷ! Thậm chí ta vẫn luôn trách cứ phụ thân ở trong lòng, không phải là một cái Thượng Cổ Thần Tháp mà thôi à, sao có thể quan trọng bằng tỷ tỷ? Nhưng mà, ông lại vẫn luôn cho rằng tỷ tỷ quá mức tàn nhẫn, hơn nữa Mạc gia uy hiếp đến sinh mệnh của ta, dưới bất đắc dĩ ông mới làm ra loại chuyện này."