Edit: Kaylee"Sư phụ, này không trách ta, ta muốn giải thích với người, chỉ là người không cho ta cơ hội này, còn luôn đuổi đánh ta, dù sao người là cường giả cấp bậc Võ Đế, ta đây một tháp áp không chết người."
Dứt lời, Cố Nhược Vân lập tức thu lại Thượng Cổ Thần Tháp.
Lúc này Bạch Trung Thiên nằm chổng vó trên mặt đất, đôi mắt mở thật lớn, biểu cảm kia, giống như gặp phải đầu trâu mặt ngựa, rồi sau đó, ông giật mình một cái bò lên từ trên đất, hai mắt nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.
"Ngươi là Hạ Nhược Vân?"
Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Vừa rồi ta đã nói, ta là đồ đệ của người."
"Ta dựa vào!" Bạch Trung Thiên nhịn không được chửi ầm lên một tiếng: "Ngươi có Thượng Cổ Thần Tháp, làm sao ngươi không nói sớm?"
Năng lực chân chính của Thượng Cổ Thần Tháp, vẫn là Bạch Trung Thiên đã từng nói cho nàng.
Nghe nói, Thượng Cổ Thần Tháp này chỉ nhận một người làm chủ, bất luận người nọ luân hồi chuyển thế bao nhiêu lần, cũng chỉ có nàng mới có thể khế ước với Thượng Cổ Thần Tháp! Vì vậy trừ bỏ một người ra, không có người nào có thể chi phối Thượng Cổ Thần Tháp!
Đương nhiên, chuyện này, cũng chỉ có một mình Bạch Trung Thiên mới biết được! Bởi vậy Cố Nhược Vân mới có nắm chắc làm cho ông tin tưởng thân phận của mình.
Chỉ là lão gia hỏa này vừa tới đã kêu đánh kêu giết, căn bản là không cho nàng nói chuyện, llêqquýđđônn cho nên nàng cũng chỉ có thể dùng loại phương pháp này làm cho Thượng Cổ Thần Tháp hiện thân! Dù sao Thượng Cổ Thần Tháp tồn tại trong thân thể của nàng, chỉ có thể triệu hồi nó ra khi chiến đấu, nhưng mà, nếu triệu hồi ra, thì thu tay không được, cũng chỉ có thể ủy khuất Bạch Trung Thiên bị áp một chút.
"Sư phụ, người đã quên sao," Cố Nhược Vân liếc mắt nhìn Bạch Trung Thiên: "Là người bảo ta câm miệng."
"........."
Bạch Trung Thiên lập tức không nói gì, có vẻ vừa rồi quả thật mình không cho nàng cơ hội mở miệng, nghĩ vậy, khuôn mặt tức giận kia của ông nháy mắt bị khẩn trương thay thế: "Đồ nhi bảo bối, không phải vừa rồi sư phụ không biết con chính là Hạ Nhược Vân sao? Cho nên trong lúc nhất thời đã xuống tay có chút nặng, có thương đến con hay không? Mau để sư phụ nhìn xem."
Khi nói lời này, Bạch Trung Thiên đã nghĩ muốn sờ thân thể của Cố Nhược Vân.
Nhưng mà, tay của ông còn chưa đụng tới Cố Nhược Vân, đã nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ dừng ở trước mặt của nàng, con ngươi màu đỏ liếc mắt quét ông một cái.
Trong giây lát này, Bạch Trung Thiên giống như rơi vào địa ngục, cảm giác cả người bao phủ hơi thở âm lãnh, lạnh đến mức ông vội vàng thu tay, ôm cánh tay nói: "Đồ nhi, làm cho người này cách ta xa một chút, ta sợ hắn."
Ngay cả Bạch Trung Thiên cũng không biết vì sao, mình chính là sợ hãi nam nhân này!
Nhất là ánh mắt của hắn.
Không biết rốt cục giết bao nhiêu người, mới có thể có được con ngươi như vậy?
"Tiểu Dạ, lão gia hỏa này lớn tuổi, chàng đừng dọa ông, vạn nhất dọa ra bệnh tim gì đó sẽ không tốt lắm." Cố Nhược Vân vỗ vỗ bả vai của Thiên Bắc Dạ.
Nghe được lời nói của nữ tử, Thiên Bắc Dạ mới thu hồi ánh mắt của mình, tầm mắt chuyển về phía Cố Nhược Vân, trong khoảnh khắc con ngươi vốn âm trầm nhu hòa lại, bên môi đỏ mọng nâng lên nụ cười tuyệt mỹ.
"Đúng rồi," Đột nhiên, Bạch Trung Thiên giống như nhớ tới cái gì, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Cố Nhược Vân: "Không phải con đã chết sao? Thế nào lại ở chỗ này?"
Cố Nhược Vân nhún vai: "Người có nghe nói qua cái gọi là đoạt xác trùng sinh hay không? Ta thật may mắn, tuy rằng đã chết, lại ngoài ý muốn trùng sinh ở một mảnh đại lục khác…….."
Sau đó, nàng lập tức nhất nhất nói chuyện đã xảy ra sáu năm này cho Bạch Trung Thiên, phỏng chừng Bạch Trung Thiên cũng thật không ngờ Cố Nhược Vân sẽ có kỳ ngộ như thế, vậy mà có thể sống lại một đời. Đừng nói ông không thể tưởng được, cho dù là Hạ gia cũng sẽ không thể nghĩ đến điểm này.