Edit: KayleeKim Đế cau chặt mày, mặt mày lạnh lùng chậm rãi đảo qua phía trên khuôn mặt bi thống của Hạ Sơ Tuyết, âm thanh ôn hoà nói: "Nếu không có chuyện gì mà nói, ngươi đi đi."
Một câu này, giống như vạn tiễn xuyên tâm, làm cho trái tim của Hạ Sơ Tuyết đau đớn như bị xé rách, nàng ta nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, trong nháy mắt lại mở mắt kia, trong mắt đẹp xinh đẹp xuất hiện một chút cười khổ.
"Kim đại ca, lời nói của người ta hiểu được, nếu Kim đại ca không muốn nhìn thấy ta như vậy, từ đây về sau ta sẽ biến mất ở trước mặt người."
Nàng ta nhìn Kim Đế một lần cuối cùng, mắt đầy lưu luyến, giống như là muốn ánh toàn bộ nam nhân vào trong đôi con người của nàng ta.
Tùy tiện đổi thành nam nhân khác, trông thấy một nữ nhân si tình không hiểu đối với hắn như vậy, tất nhiên không bỏ được đi thương hại, nhưng mà, sau khi nam nhân trước mắt nghe nói như thế, vẫn không xoay đầu qua, tầm mắt nhìn ngã tư đường phồn hoa ngoài cửa sổ như trước, không có liếc mắt nhìn Hạ Sơ Tuyết nhiều một cái.
Hạ Sơ Tuyết nắm chặt nắm tay, xoay người rời đi ghế lô tửu lâu, ở trong phút chốc nàng ta xoay người, rũ xuống mi mắt che đi đôi con ngươi nhiễm lên không cam lòng và ghen ghét.
"Hạ Nhược Vân, nếu không phải tại ngươi, Kim Đế cũng sẽ không xem thường ta như vậy, đáng tiếc chính là ngươi đã chết, l.q.đ cho nên ta không cách nào lại tra tấn ngươi, nhưng mà, ta sẽ dùng người thân của ngươi, để phát tiết tức giận trong lòng ta!"
——
Hạ gia.
Trong trạch viện, Hạ Sơ Tuyết đi vào đại sảnh, tùy tay ngăn cản một gã sai vặt, lạnh giọng nói: "Ngươi đi mang Mạc Thượng Phi đến cho ta."
"Tuân mệnh, đại tiểu thư."
Gã sai vặt kia vội vàng lĩnh mệnh rời đi, không bao lâu, Mạc Thượng Phi mặc nhung trang đã đi theo ở phía sau gã sai vặt tới đây.
Chỉ là, trong nhìn khoảnh khắc thấy Mạc Thượng Phi kia, sắc mặt vốn không tốt của Hạ Sơ Tuyết dần dần chuyển tốt lên, dương môi cười yếu ớt nói: "Phi nhi, đệ tới Hạ gia chúng ta cũng đã bao lâu rồi?"
Mạc Thượng Phi ngẩn người, cau chặt mày hồi đáp: "Đã sáu năm."
"Sáu năm," Hạ Sơ Tuyết nhợt nhạt nở nụ cười, chậm rãi đứng lên đi về phía Mạc Thượng Phi: "Trong sáu năm này, đệ luôn luôn đi theo bên người ta bảo vệ ta, thật sự là vất vả cho đệ, cho nên ta nghĩ gả nha hoàn tiểu Du bên người ta cho đệ, như thế nào?"
"Cái gì?"
Mạc Thượng Phi chợt ngẩn ra, sắc mặt thay đổi lại thay đổi: "Này không được, ta đã có nữ nhân yêu thích, không thể lại cưới nữ tử khác!"
Bá!
Khuôn mặt vốn đang tươi cười của Hạ Sơ Tuyết nháy mắt lạnh xuống, trong mắt lóe ra sắc bén: "Mạc Thượng Phi, ngươi là cảm thấy thân phận nha hoàn của ta đê hèn, cho nên không xứng với ngươi? Tốt lắm, ngươi không cần nói thêm cái gì, chuyện này cứ định như vậy đi, vài ngày sau, ta sẽ tự mình chuẩn bị hôn lễ cho các ngươi, cũng coi như thù lao cho việc ngươi bảo vệ ta nhiều năm như vậy."
"Thật có lỗi," Mạc Thượng Phi chậm rãi nhắm mắt lại, thật lâu sau, hắn mới lặng lẽ mở ra, nhìn Hạ Sơ Tuyết nói: "Sợ rằng ta chỉ có thể cô phụ sự ưu ái của ngươi, trong lòng ta đã có tiểu công chúa, trừ bỏ nàng ra, ai ta cũng sẽ không cưới."
"Mạc Thượng Phi," Hạ Sơ Tuyết lắc lắc đầu, than nhẹ một tiếng: "Ngươi không còn là thiếu gia Mạc gia, ngươi cho rằng Hoàng đế sẽ gả nữ nhi của mình cho ngươi? Ta cũng không đành lòng nhìn ngươi đến cuối cùng lại bị chịu thương hại như vậy, nha hoàn của ta có cái gì không tốt? Nếu ngươi vẫn là thiếu gia Mạc gia, thì thân phận của nàng ta đê hèn quả thật không cách nào xứng đôi với ngươi, nhưng hôm nay ngươi chỉ là một hộ vệ của Hạ gia ta, hộ vệ xứng nha hoàn, hoàn toàn là dư dả, tuy rằng giữa chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng biểu tỷ của ngươi là tỷ tỷ đồng phụ dị mẫu (cùng cha khác mẹ) của ta, cho nên hôn nhân đại sự của ngươi ta phải hoàn thành giúp ngươi!"