Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 864

Edit: Kaylee

Thân mình Hạ Minh nhịn không được lui về phía sau hai bước, có chút tuyệt vọng nhắm đôi mắt lại.

Ban đầu cho rằng, chiếm được Thần Thú Chu Tước, đã đủ làm cho y tự hào, nhưng hôm nay lại thật không ngờ, trong tay Cố Nhược Vân lại có được ba trong bốn đại Thần Thú, chỉ bằng điểm này, ở toàn bộ đại lục đều không người theo kịp!

"Lão đại," Trong lúc nhất thời Trì suy nghĩ không ra mọi chuyện, có chút nghi hoặc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thiên Khung: "Vừa rồi ngươi nói lời kia là có ý tứ gì? Y nói xấu nữ tử này? Đây là có chuyện gì?"

"Trì," Vân Dao lắc lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười: "Qua nhiều năm như vậy, tính cách của ngươi vẫn như thế, quá mức đơn thuần, người khác nói cái gì đều tin cái đó? Chủ nhân chưa từng thương hại chúng ta, hơn nữa mệnh của tất cả chúng ta đều là chủ nhân cứu, cho dù có một ngày vì nàng mà chết, cũng là chúng ta cam tâm tình nguyện, không bị nàng bức bách."

Ầm!

Lần này Chu Tước hoàn toàn nổi giận rồi!

Nhân loại đáng chết này, cũng dám lừa nàng, còn hại nàng hiểu lầm ân nhân cứu mạng của các đồng bạn?

"Hạ Minh, tiểu tử thối ngươi, ngươi dám lừa bổn cô nương!!!" Trì cắn chặt răng, ngọn lửa trong đôi mắt thiêu đốt càng nồng đậm, giống như là muốn phun ra: "Ngươi đã dám làm như thế, lee~lqđ thì nhất định phải có giác ngộ thừa nhận cái giá phải trả! Bổn cô nương đường đường là một trong bốn thú, lại bị loại tiểu nhân ngươi lừa! Nếu không phải vì ngươi, bổn cô nương cũng sẽ không thể thiếu chút ngộ thương người, ngươi đi tìm chết cho ta!"

Rầm rầm rầm!

Vô cùng vô tận lửa lớn tràn ngập đất trời thổi quét tới phía Hạ Minh, sợ tới mức Hạ Minh trực tiếp tiểu ra quần, sắc mặt trắng bệch vô sắc.

"Chậm đã!"

Sắc mặt Thiên Khung trầm xuống, nói: "Trước đừng giết y, người này nên giao cho chủ nhân xử lý."

Trong lòng Trì thật không cam tâm tình nguyện, phất phất tay đã thu lại ngọn lửa thiêu đốt hừng hực kia, chu phấn môi đáng yêu nhìn về phía ba đồng bạn phía sau.

"Hừ, không để ta giết thì ta sẽ không giết, dù sao giết y còn ô uế tay của ta, nhưng mà lão đại, tuy rằng nhân loại này có ân cứu mạng đối với các ngươi, các ngươi cũng không cần luôn luôn đi theo nàng, Linh Thú chúng ta theo đuổi tự do, vì sao phải chịu hạn chế? Hơn nữa thực lực của nhân loại này còn không ra gì cả."

Khi nói lời này, Trì liếc về phía Cố Nhược Vân, ở trong nhân loại thiên phú của nữ nhân này quả thật không tệ, nhưng mà đối với nàng mà nói, chỉ cần đánh không lại nàng đều là không đáng nhắc tới!

"Trì!" Sắc mặt Vân Dao thay đổi, bởi vì nàng đã nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Tử Tà vẫn luôn đứng ở bên người Cố Nhược Vân kia trầm xuống, vội vàng quát lớn một tiếng: "Nàng là chủ nhân của chúng ta, từ ngày khế ước với nàng, chúng ta đã thề bảo vệ sự an toàn của nàng, cho nên ngươi cũng chuẩn bị một chút khế ước với nàng đi."

"Cái gì?"

Trì ngây ngẩn cả người, có chút không thể tin vào tai của mình.

"Vân Dao, ngươi bảo ta khế ước với nhân loại?"

Vân Dao gật gật đầu: "Chúng ta đã đi theo nàng, cho nên nếu ngươi muốn tiếp tục ở cùng chúng ta mà nói, cũng chỉ có thể khế ước với nàng, nếu không từ đây về sau đồng bạn chúng ta phải chia lìa."

Đồng bạn chia lìa?

Này sao được? Nàng tìm lâu như vậy mới tìm được bọn họ, như thế nào nguyện ý lại cùng bọn họ tách ra?

Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn kia của Trì đỏ lên, biểu cảm ủy ủy khuất khuất vô cùng chọc người Trìu mến, nàng nhìn Vân Dao, dè dặt cẩn trọng hỏi một câu: "Ta không khế ước được không? Ta mới không cần thành công cụ chiến đấu của nhân loại, tuy rằng nàng ta cứu các ngươi, nhưng mà khẳng định là vì muốn các ngươi chiến đấu vì nàng."

Không thể không nói, một câu nói này Trì nhưng là nói chuyện thực xảy ra.
Bình Luận (0)
Comment