Edit: KayleeĐại đường Hạ gia, Hạ Minh nhìn hai người đi từ ngoài cửa vào, trên mặt bất giác tràn ngập vẻ tuyệt vọng, y chẳng thể nghĩ tới, mình anh minh một đời, lại ngã quỵ trong tay một tiểu nha đầu.
"Cố cô nương."
Lục Trầm lảo đảo đi về phía Cố Nhược Vân, ‘bịch’ một tiếng quỳ gối ở trước mặt của nàng, khóc lóc nức nở nói: "Cố cô nương, l.q.đ năm đó ta cũng bị nhóm người Hạ gia này lừa bịp, mới làm ra chuyện heo chó không bằng như thế, hiện tại ta đã hối hận, cầu ngươi nể tình ta đã biết sai mà tha thứ cho ta lần này."
Cố Nhược Vân lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm Lục Trầm quỳ gối ở trước mặt mình, mặt không biểu cảm nói: "Hối hận? Lục Trầm, ngươi làm nhiều chuyện sai như vậy, một câu hối hận có thể cứu vãn hay sao?"
"Cố cô nương, mọi người đã chết, tục ngữ nói oan oan tương báo đến khi nào? Chẳng lẽ ngươi không thể lấy ơn báo oán? Phải đuổi tận giết tuyệt chúng ta sao?"
Nghe thấy lời nói kia, Lục Trầm ngẩng đầu, lòng đầy căm phẫn nói.
Nếu người không biết thấy được tình cảnh này, phỏng chừng sẽ cho rằng Cố Nhược Vân là ác ôn tội ác tày trời nào đó, đang ức hiếp lương dân.
"Lấy ơn báo oán?" Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: "Năm đó ngươi dựa vào sự tín nhiệm của Hạ Nhược Vân đối với ngươi, không tiếc tách rời cơ thể sống của Hạ Lâm Ngọc! Vào lúc ấy ngươi có nương tay một chút nào không? Lục Trầm, không biết ngươi còn nhớ được câu nói Hạ Nhược Vân nói ở thời điểm nhảy vực kia hay không, nếu có kiếp sau, nàng nhất định sẽ làm các ngươi nợ, máu, trả, máu!"
Bốn chữ giống như một cây búa tạ, hung hăng dừng ở trong lòng Lục Trầm.
Trong nháy mắt, bóng dáng kiên quyết của thiếu nữ bỗng nhiên lại xuất hiện ở trong trí óc của y, làm trái tim y đều nhịn không được run lên.
"Ngươi…….... Làm sao ngươi biết?"
Vì sao nàng lại biết rõ ràng câu nói cuối cùng trước khi chết năm đó của Hạ Nhược Vân như thế? Hơn nữa ngay cả giọng điệu cũng giống nhau như đúc.
"Thế nào ta lại không biết?" Cố Nhược Vân cúi đầu nở nụ cười: "Bởi vì, ta đã trở lại!"
Bởi vì, ta đã trở lại ——
Ầm!
Bước chân của Lục Trầm hướng lui về sau mấy bước, đặt mông ngã ở trên đất, vẻ mặt không thể tin nhìn khuôn mặt cười yếu ớt kia, không tự chủ được, tươi cười của nữ tử trước mắt dung hợp với thiếu nữ trong trí nhớ, giống như chính là nhất thể.
Giờ này khắc này, sắc mặt phụ nữ (cha và con gái) Hạ Minh cũng vô cùng khó coi, mặt xám như tro tàn cũng không gì hơn cái này, bất luận năng lực thừa nhận của bọn họ mạnh mẽ như thế nào, cũng bị câu nói này của Cố Nhược Vân trực tiếp đánh choáng váng.
"Ngươi nói lời này có ý tứ gì?" Hạ Sơ Tuyết thật vất vả mới phục hồi tinh thần, sắc mặt tái nhợt nhìn Cố Nhược Vân: "Ngươi là nói, l^q"đ ngươi là Hạ Nhược Vân? Chuyện này không có khả năng! Hạ Nhược Vân đã chết! Trước không nói có loại chuyện đầu thai chuyển thế này hay không, cho dù thực sự, tuổi này của ngươi cũng hoàn toàn không phù hợp!"
Hạ Nhược Vân mới chết sáu năm, cho dù luân hồi, hiện giờ cũng chỉ có sáu tuổi, làm sao nàng có thể sẽ là Hạ Nhược Vân?
Nàng nhất định là cố ý hù dọa mình!
Không sai, nhất định là như vậy!
"Hạ Minh," Cố Nhược Vân chậm rãi nhắm hai mắt lại, lúc lại mở mắt, tầm mắt dừng ở trên người Hạ Minh: "Các ngươi biết không, trong sáu năm này, ta luôn luôn sống ở bên trong thù hận, lúc nào ta cũng khắc ghi phải tìm các ngươi báo thù! Bất luận các ngươi đối đãi với ta như thế nào, ta cũng có thể nhịn, nhưng mà ta không nghĩ tới các ngươi lại phát rồ như vậy! Ngay cả thê tử và phụ thân nhi nữ của mình cũng có thể giết hại, nhưng mà thế nào các ngươi cũng không thể nghĩ đến, ta sẽ đoạt xác trùng sinh, dùng thân phận của người khác sống tiếp!"