Edit: Kaylee"Tá Thượng Thần!"
Nhìn nam tử trước mắt, sắc mặt Cố Nhược Vân lập tức đen xuống: "Vì sao ngơi lại ở chỗ này?"
Không phải hắn nên ở Tây Linh đại lục sao?
"Ôi," Vẻ mặt nam tử yêu nghiệt ai oán, liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân: "Ta đi đến chỗ này vì tìm ngươi, ngươi lại đối với ta như vậy? Quả nhiên là rất nhẫn tâm, tâm của bổn hoàng tử đều bị ngươi thương thành cặn bã."
Cố Nhược Vân liếc mắt xem thường, cười lạnh một tiếng: "Ngươi xác định ngươi tới Đông Nhạc đại lục là vì tìm ta?"
Khóe miệng nam tử yêu nghiệt cứng ngắc một chút, nói thật, hắn tới nơi này thật sự là có việc khác, mà gặp Cố Nhược Vân ở dưới tông môn Dược Tông cũng là chuyện hắn không tưởng được, không nghĩ tới nàng vậy mà trực tiếp nói thẳng ra.
"Vân Nhi?" Lâm Dương nhíu mày.
Nếu hắn không có nghe sai, có vẻ nam nhân này xưng hô nàng là Vân Nhi?
Mà nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ, lại tên là Cố Nhược Vân!
Nghĩ vậy, Lâm Dương không còn có thái độ lạnh nhạt vừa rồi, có chút dè dặt cẩn trọng hỏi: "Vị cô nương này, xin hỏi tên của ngươi là……….."
Cố Nhược Vân liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt hồi đáp: "Cố Nhược Vân."
Ầm!
Một tiếng nổ vang vang lên ở trong đầu Lâm Dương, làm bước chân của hắn không tự chủ được lui về phía sau hai bước, hai chân mềm nhũn, thiếu chút đã té ngã trên mặt đất, giờ khắc này, hắn thật sự hận không thể hung hăng đánh Hoàng Phỉ Phỉ một cái tát!
Không nghĩ tới kết quả là, nữ tử này vẫn là đắc tội nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ!
Buồn cười là, lúc đó mình lại tin lời nói của Hoàng Phỉ Phỉ, cho rằng là Cố Nhược Vân vì cầu y mà đến Dược Tông! Nếu không phải nam nhân này xuất hiện, sợ rằng mình sẽ lỡ mất nàng!
Tá Thượng Thần quét mắt nhìn Lâm Dương tê liệt ngã xuống đất, mày khẽ nhíu lại, hiển nhiên không rõ người Dược Tông này đang phát điên cái gì?
"Tiểu Vân Nhi," Tá Thượng Thần không lại liếc mắt nhìn nam tử trung niên trên đất một cái, đôi mắt hoa đào nhìn về phía Cố Nhược Vân, l^"qđ khóe môi chưa một chút tươi cười trêu tức: "Ngươi cũng tới tham gia đại hội Dược Tông này? Nếu như vậy, thì bổn hoàng tử cũng đi cùng với ngươi, như thế nào?"
Cố Nhược Vân nhún vai: "Tùy tiện."
Đối với Tá Thượng Thần, cảm giác của nàng tương đối phức tạp, không thể nói là chán ghét, cũng chưa nói tới thích, hơn nữa, càng làm cho nàng để ý là, quan hệ của người này và Cố Sanh Tiêu! Nàng hoàn toàn có thể nhìn ra được, ánh mắt Tá Thượng Thần khi nhìn về phía huynh trưởng kia thật khác biệt.
Loại ánh mắt này, giống như là đang nhìn người yêu của mình….....
Nhưng mà, Cố Nhược Vân lại biết rõ ràng, tính hướng của huynh trưởng thật bình thường! Nếu Tá Thượng Thần đúng như suy nghĩ của nàng, chỉ sợ đến cuối cùng cũng chỉ có thể bị thương.
"Chậm đã!"
Còn không chờ Lâm Dương phục hồi tinh thần lại, Hoàng Phỉ Phỉ đã lắc mình che ở trước mặt Cố Nhược Vân, ánh mắt trào phúng đảo qua trên khuông mặt thanh lệ của nữ tử kia, cười lạnh nói: "Muốn tham gia đại hội Dược Tông, thân phận phải là Y Sư, ngươi là sao? Hay là ngươi cho rằng địa bàn của Dược Tông chúng ta là người nào cũng có thể tùy tiện bước vào? Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, lập tức cút ra ngoài cho ta, nếu không mà nói, kết quả là mất đi cũng là mặt mũi của bản thân ngươi!"
Hoàng Phỉ Phỉ không nói chuyện, Cố Nhược Vân nhưng là thiếu chút đã quên nàng, hiện giờ nghe thấy một phen ngôn luận, bất giác chuyển con ngươi thanh lãnh đến trên thân thể của nàng.
"Ngươi còn thiếu Ngọc nhi một lời xin lỗi! Hơn nữa, mục tiêu ta đến chính là Dược Tông, ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn được ta?"
"Phì," Hoàng Phỉ Phỉ nở nụ cười: "Ta đã thấy không biết xấu hổ, lại chưa thấy qua loại không biết xấu hổ như ngươi, cho dù các ngươi đến Dược Tông làm khách, nhưng nếu chủ nhân đuổi các ngươi đi, còn dám mặt dày mày dạn lưu lại? Lời Hoàng Phỉ Phỉ ta nói để ở chỗ này, Dược Tông tuyệt không chào đón người như ngươi!"
Khi nói lời này, ánh mắt Hoàng Phỉ Phỉ lại nhịn không được liếc về phía Tá Thượng Thần ở một bên, lại nhìn thấy nam tử như yêu nghiệt kia nhìn cũng chưa liếc nhìn nàng ta một cái, trong tâm nổi lên một hồi chua xót, lập tức phát tiết tất cả tức giận đến trên đầu Cố Nhược Vân.