Edit: KayleeĐừng tưởng rằng Cao Lâm luôn luôn nhẫn nại Hoàng trưởng lão là ông không có tính tình, ngược lại tính tình của ông rất lớn! Nếu không phải luôn luôn suy nghĩ cho Dược Tông, ông cũng sẽ không thể chịu được lão gia hỏa này lâu như vậy.
Sắc mặt Hoàng trưởng lão hơi đổi, trong lời nói Cao Lâm bảo vệ Cố Nhược Vân như thế nào sao lão có thể nghe không hiểu? Chỉ là không nghĩ tới, lão gia hỏa Cao Lâm này thông minh một đời, lại phạm vào một sai lầm vô cùng lớn ở trên loại chuyện này.
Sai lầm này, là ông dùng cả đời cũng không thể bù lại.
Nghĩ vậy, Hoàng trưởng lão cười lạnh một tiếng, ánh mắt cao ngạo nói: "Tông chủ đại nhân, nhiều người chứng minh nàng muốn trộm đan phương như vậy, chẳng lẽ còn có thể thoái thác? Nếu không mà nói, l.q.đ vì sao bọn họ không vu hãm những người khác, lại muốn vu hãm nàng? Mà nếu thực sự có người tiến đến trước mặt Tông chủ đại nhân nói ta muốn mưu phản, thì vì an bình của Dược Tông, ta tùy Tông chủ xử trí!"
Khi nói lời này, Hoàng trưởng lão bày ra dáng vẻ chính nghĩa lẫm nhiên.
Mà ngụ ý của lão, nếu quả có người vu hãm lão ở trước mặt Cao Lâm, thì lão vì toàn bộ Dược Tông, nguyện ý nhận xử trí! Nếu lão đã nguyện ý nhận trừng phạt, thì Cao Lâm càng không có đạo lý buông tha Cố Nhược Vân.
Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân nhưng là ôm thái độ xem diễn, trên khuôn mặt thanh tú hoàn toàn là vẻ bình tĩnh, giống như cũng không có để vu hãm của những người này vào mắt.
Mắt thấy Cao Lâm ở trong đối thoại với Hoàng trưởng lão chiếm thế hạ phong, nàng mới chậm rãi mở miệng, đánh gãy lời nói kế tiếp của Cao Lâm.
"Hoàng trưởng lão, ngươi xác định chỉ dựa vào lời những người này nói là có thể kết luận tội của ta?" Nàng cười yếu ớt mở miệng, đôi mắt thanh lãnh chuyển về phía Hoàng trưởng lão, trong mắt mang theo tia sáng không rõ.
Hoàng trưởng lão cười lạnh một tiếng: "So với ngươi, ta càng muốn tin tưởng đệ tử Dược Tông!"
"Phải không?" Cố Nhược Vân vẫn cười nói như trước: "Vậy nếu bọn họ vu hãm ta, thì nên xử trí như thế nào?"
"Ha ha."
Đột nhiên, một tiếng cười lạnh truyền đến.
Hoàng Phỉ Phỉ nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống ngóng nhìn nữ tử áo xanh cười yếu ớt thản nhiên kia, trong mắt xẹt qua vẻ khinh thường: "Cố Nhược Vân, lqđ ngươi cho rằng ai cũng ti bỉ vô sỉ giống như ngươi? Đệ tử Dược Tông chúng ta người người đều thật thanh cao, loại chuyện vu hãm người này, không ai có thể làm được! Nếu ta là ngươi, vẫn là thừa nhận mình có tội tương đối tốt, cho dù ngươi một mực phủ nhận đều vu sự vô bổ (không cách nào bổ cứu)!"
Những người này đều là nàng ta tìm đến, lí do thoái thác này cũng là nàng ta dạy bọn hắn! Mà trừ bỏ bọn họ ra, ở chỗ này không có người khác tồn tại, vì vậy tuyệt không thể làm chứng vì Cố Nhược Vân!
"Nhưng mà, nếu như ngươi thật sự muốn mặt mũi mà nói, thì tự kết liễu sinh mệnh, như thế ta còn có thể coi trọng ngươi," Khóe miệng Hoàng Phỉ Phỉ chứa cười lạnh, ánh mắt khinh miệt đảo qua Cố Nhược Vân: "Nếu không mà nói, ta tất nhiên sẽ làm ngươi mất hết mặt mũi, sống không bằng chết!"
Cố Nhược Vân nhún vai, nhìn hai phụ tử Hoàng gia, nói: "Ta chỉ hỏi một câu, nếu xác định những người này là vu hãm ta, vậy các ngươi tính toán bồi thường ta thế nào? Phí tổn thất danh dự của ta rất đắt."
"Hừ," Hoàng Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng, khinh thường mở miệng: "Nếu ngươi có thể chứng minh bọn họ vu hãm ngươi, Hoàng Phỉ Phỉ ta đây nguyện ý dùng một thân thực lực của ta để hoàn lại!"
Điều kiện tiên quyết là, nếu nàng có thể chứng minh!
"Tốt."
Cố Nhược Vân cười cười, ánh mắt chuyển về phía Cao Lâm, nói: "Tông chủ, chuyện này sẽ do ông tới làm chứng, nếu ta có thể chứng minh việc này là vu hãm, thì mặc kệ ta làm cái gì, đều không thể có người ngăn cản ta."
Nghe nói như thế, Hoàng Phỉ Phỉ không biết vì sao lại run sợ một chút, luôn cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, nhưng mà lại nói không nên lời rốt cục là chỗ nào không thích hợp. Hơn nữa vừa rồi khi những người này đến khiêu khích nàng ta đã ở cách đó không xa quan sát, nên có thể xác định Cố Nhược Vân căn bản không có dự phòng.