Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 924

Edit: kaylee

Cố Nhược Vân nhún vai, mỉm cười, nói: "Ta quả thật đánh không lại cường giả Đệ Nhất thành, nhưng mà, ta cũng không sợ hãi bọn họ! Bất kỳ kẻ địch cường đại nào, đều là đá kê chân giúp ta biến cường! Đệ Nhất thành lại như thế nào? Nếu sinh ra lòng sợ hãi đối với một thế lực, cả đời này ta đây đều sẽ không thể trưởng thành."

Nghe nữ tử này nói chuyện, đệ tử Dược Tông chung quanh đều có một loại cảm giác hiểu ra.

Bọn họ cơ bản đều có loại tình huống này, bất kỳ kẻ địch nào không có khả năng chiến thắng đều sinh ra trốn tránh, lại vẫn không ai coi đó là động lực! Mà nếu thật sự một người không có kẻ địch, vậy cả đời này thực lực của nàng cũng chỉ có thể dừng lại ở chỗ này!

Cường địch cũng không đáng sợ! Chỉ xem ngươi lựa chọn làm sao!

"Hoàng trưởng lão, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mình rất dọa người!" Cao Lâm cười lạnh một tiếng, lee~lqđ phía trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ chán ghét rõ ràng: "Chuyện này vốn là lỗi của phụ nữ các ngươi, đầu tiên là oan uổng Cố nha đầu, hiện giờ bản thân Cố nha đầu tìm ra chứng cớ, các ngươi lại không muốn nhận thua? Thực lực của Hoàng Phỉ Phỉ bị phế, đó là tiến hành dựa theo đánh cuộc, Cố nha đầu có lỗi gì, mà ngươi muốn đưa nàng vào chỗ chết?"

"Ha ha," Tươi cười của Hoàng trưởng lão mang theo hàn ý dày đặc, ánh mắt càng ác độc: "Cao Lâm, ngươi thông minh một đời, lại hồ đồ nhất thời, hiện tại ngươi che chở nàng, thì sớm muộn gì có một ngày, ngươi sẽ trả giá lớn vì lựa chọn hôm nay của ngươi!"

Nói xong lời này, lão chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Hoàng Phỉ Phỉ, đỡ Hoàng Phỉ Phỉ ngã trên mặt đất lên, đi đến phương hướng viện trưởng lão.

"Các ngươi như vậy đã muốn đi?" Trên mặt phấn nộn kia của Chu Tước dần dần nhiễm lên một chút lửa giận, lửa cháy hừng hực dâng lên từ trên thân thể của nàng, tản mát ra độ ấm cực nóng: "Bản đại nhân còn không có cho các ngươi rời đi, ai cho các ngươi đi?"

Giọng điệu của nàng rất là bá đạo, nhưng âm thanh lại cực kì non nớt, nghe qua mà có cảm giác như là tùy hứng làm nũng.

Nhưng mà, không ai dám cho rằng Chu Tước là đang dở tính tình tiểu hài tử! Tất cả mọi người hiểu rõ, nếu Hoàng trưởng lão lại bước ra một bước, tiểu la lị này tuyệt đối sẽ thiêu lão ngay cả bụi cũng không thừa.

Quả nhiên, nghe được lời Chu Tước nói, Hoàng trưởng lão không dám lại nhúc nhích, lão ngăn chặn lửa giận trong nội tâm, quay đầu hỏi: "Cố Nhược Vân đã phế đi nữ nhi của ta, các ngươi còn muốn như thế nào?"

"Dập đầu, xin lỗi! Hoặc là lưu lại một cánh tay của ngươi!"

Tiểu Chu Tước nhíu lông mày lửa đỏ, khí phách lăng vân nói.

Đây là Tử Tà lão đại phân phó nàng, nếu những người này không dập đầu nhận sai với chủ nhân mà nói, tuyệt không thả bọn họ rời đi!

Mệnh lệnh của Tử Tà lão đại nàng cũng không dám cãi lại.

"Ngươi.........."

Hoàng trưởng lão tức phát cuồng, nếu không phải đánh không lại tiểu la lị này, lão sẽ chịu đựng như vậy sao? Sớm đã làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia nháy mắt nở hoa.

"Ngươi nói quá nhiều."

Tiểu Chu Tước cười lạnh một tiếng, tay nhỏ vung lên, một ngọn lửa nóng bức nhanh chóng bay về phía Hoàng trưởng lão, ‘xoẹt’ một tiếng lập tức châm ở trên tay áo của lão, rất nhanh bao vây lấy cả cánh tay của lão.

Hoàng trưởng lão quá sợ hãi, vội vàng quăng Hoàng Phỉ Phỉ trong tay đến trên đất, lqđ mạnh mẽ xé ống tay áo xuống, nhưng ngọn lửa đã hùng liệt bốc cháy lên, cho dù lão xé rách y phục cũng không cách nào ngăn cản ngọn lửa lan tràn.

"Các ngươi mau tới giúp ta!"

Lão vội vàng quát với một gã đệ tử Dược Tông bên người, sắc mặt đều bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo lên.

Tên đệ tử Dược Tông kia chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là đi qua hung hăng dập lửa trên cánh tay của Hoàng trưởng lão, nhưng mà bất luận hắn dập thế nào cũng chưa thể dập tắt ngọn lửa.
Bình Luận (0)
Comment