Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 927

Edit: kaylee

"Ta cũng không có biện pháp," Vẻ mặt Cố Nhược Vân bất đắc dĩ: "Bọn họ lại nhiều lần khiêu khích, ta vốn cũng không để ý đến, nhưng đến cuối cùng bọn họ muốn mạng của ta, cho nên ta mới ra tay! Hơn nữa hiện tại không phải là ta không có việc gì sao? Cho dù không có Trì mà nói, có Tử Tà ở, ta cũng sẽ không có nguy hiểm."

Vì trong lòng Bạch Trung Thiên lo lắng, Cố Nhược Vân chưa nói cho ông biết, cho dù là mình và Hoàng trưởng lão chiến đấu, cũng không tất sẽ bại bởi lão.

Nhất thời, giọng nói của Bạch Trung Thiên bị kiềm hãm.

Thế nào ông lại quên, trong tay nha đầu kia có được Thượng Cổ Thần Tháp, hơn nữa còn là chủ nhân của Tử Tà! Có thượng cổ Phượng Hoàng Tử Tà tồn tại, loại tiểu nhân vật như Hoàng trưởng lão này quả thật không gây thương tổn được nàng.

Chỉ là.........

"Nha đầu, ngươi đã ra tay đối với Hoàng trưởng lão, trong lòng lão khẳng định hận ngươi thấu xương! Lúc đó vì sao ngươi không trảm thảo trừ căn (diệt cỏ tận gốc)? Dù sao ngươi đều đã đắc tội Đệ Nhất thành, cũng không để ý nhiều thêm một tội."

Bạch Trung Thiên liếc mắt, liếc về phía Cố Nhược Vân, hỏi.

"Lưu trữ lão còn có chỗ hữu dụng," Cố Nhược Vân cúi đầu nở nụ cười: "Thực lực của Hoàng Phỉ Phỉ bị ta phế đi, l^q"đ trên cơ bản đã không có năng lực gì, về phần Hoàng trưởng lão kia, tạm thời lưu lại lão, tự nhiên có dụng ý của ta."

"Hừ!" Bạch Trung Thiên hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt già nua lại dần dần hiện ra một tầng lửa giận: "Ta mặc kệ ngươi có chỗ lợi gì, lão bất tử Hoàng trưởng lão kia, cũng dám thừa dịp lão tử không ở ra tay với đồ nhi bảo bối của lão tử! Lão tử không phế đi y lão tử sẽ cùng họ với y!"

Lúc này đây, ông cũng không có chờ Cố Nhược Vân nói chuyện, ‘xoát’ một tiếng đã biến mất ở trong phòng ngủ, ngay sau đó, trên không trong Dược Tông, một tiếng hô tức giận cắt qua bầu trời, chấn động vang vọng ở bên trong toàn bộ tông môn.

"Hoàng Xuyên, ngươi lăn ra đây nhận lấy cái chết cho lão tử!"

Lúc này, bên trong viện trưởng lão, nghe thấy tiếng hô như thế Hoàng trưởng lão run lên mạnh mẽ, bút trong tay rơi xuống, khuôn mặt già nua kia trở nên trắng bệch vô sắc.

Lúc trước khi Bạch Trung Thiên rống to với Cố Nhược Vân, người toàn bộ Dược Tông cũng đều nghe được rành mạch, cho nên Hoàng trưởng lão còn tưởng rằng Bạch Trung Thiên sẽ bất mãn với hành vi của Cố Nhược Vân, tất nhiên sẽ hung hăng trách phạt nàng.

Ai biết, không bao lâu lão gia hỏa kia đã vọt tới chỗ lão.

Bạch Trung Thiên quả thật rất tức giận đối với hành vi của Cố Nhược Vân, nhưng ông chưa từng cảm thấy đồ nhi nhà mình làm sai cái gì! Với ông mà nói, Cố Nhược Vân căn bản là không có khả năng sai, cho dù là sai, kia khẳng định cũng là đúng, ai dám không phục?

Mà sở dĩ ông tức giận, là tức Cố Nhược Vân không có chờ ông tiến đến đã ra tay, nếu trong tay Cố Nhược Vân không có Linh Thú cường đại mà nói, thì lần này khẳng định phải bị thương không nhẹ, nói không chừng mệnh đều sẽ đánh mất.

Đương nhiên, Bạch Trung Thiên cũng không biết, Cố Nhược Vân đã dám ra tay, vậy chứng minh nàng có mười phần nắm chắc!

Trong đại viện tông môn, lão giả mặc áo bào trắng hỗn độn, đôi mắt tức giận hung hăng nhìn chằm chằm cửa viện phía trước, phía trên khuôn mặt già nua kia tràn đầy tức giận, lại rống giận ra tiếng: "Hoàng Xuyên, ngươi mẹ nó còn không lăn ra đây cho lão tử, lão tử sẽ làm cho địa bàn của ngươi bị san thành bình địa!"

Vừa dứt lời, chỉ thấy một bóng dáng lảo đảo bước nhanh chạy ra từ trong cửa, sau khi trông thấy bóng dáng kia, lqđ sắc mặt Bạch Trung Thiên càng thêm khó coi, lửa giận trên người bắt đầu khởi động ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt cho Hoàng Xuyên ngươi, ngươi ****** quả thực chán sống, ngay cả đồ đệ của lão tử cũng dám thương hại, hôm nay nếu lão tử không phế đi lão tiểu tử ngươi này, lão tử sẽ cùng họ với ngươi!"
Bình Luận (0)
Comment