<!---->Đệ Nhất thành, trên cơ bản là vùng đất mộng tưởng trong lòng tất cả võ giả đại lục!
Nghe nói chỉ có tiến vào Đệ Nhất thành, thực lực mới có thể có tiến triển
lớn hơn nữa! Hơn nữa, llêquýđônn Võ Thánh ở trong Đệ Nhất thành kia chỉ
là tồn tại dưới cùng! Có thể tưởng tượng được, Phong Cốc xếp hạng trung
đẳng ở trong Đệ Nhất thành là cường đại cỡ nào rồi? Có thế lực cường hãn như vậy làm hậu thuẫn, nàng còn do dự cái gì?
"Thật có lỗi, con
người của ta luôn tự do quen rồi, không muốn chịu ước thúc nào, cho nên ý tốt của ngươi ta chỉ có thể tâm lĩnh."
Giống như là không có nhận thấy được ánh mắt cực kỳ hâm mộ chung quanh này, Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, vân thanh phong đạm nói.
Nghe vậy, mặt mày Phong Tiêu Tiêu khẽ nhíu, con ngươi vốn ôn hòa kia chợt
bắn ra một tia sáng sắc bén, còn chưa kịp chờ nàng ta lại nói chuyện,
một âm thanh trêu tức đã truyền đến từ sau thân thể của nàng.
"Chậc chậc, ta chưa từng nghĩ đến, Phong Cốc lại có loại tác phong này, người khác đã ba lần cự tuyệt lời mời của các ngươi, còn muốn dây dưa không
ngừng? Phong Tiêu Tiêu, ta vốn tưởng rằng ngươi là một người thông minh, lại chưa từng dự đoán được cũng sẽ phạm hồ đồ, thế nào? Chẳng lẽ đường
đường Phong Cốc muốn bức bách một thiếu nữ tử hay sao?"
Nghe âm
thanh như yêu nghiệt kia, Cố Nhược Vân quay đầu nhìn lại, nhất thời,
dưới ánh mặt trời, bóng dáng mặc y phục màu đỏ kia xuất hiện ở trong mắt nàng.
Trên mặt nam nhân dương tươi cười rực rỡ, lúc này đây, hắn không có ngồi ở phía trên kiệu y do thị nữ tuyệt sắc nâng đến, chỉ là
hai cánh tay ôm cái ót, tư thái kia vẫn lười nhác yêu nghiệt như trước,
vĩnh viễn là một dáng vẻ lười biếng, giống như vừa tỉnh ngủ.
Chỉ
là cặp mắt hoa đào híp lại kia mang theo tươi cười trêu tức, khuôn mặt
tuyệt mỹ giống như hoa đào vô cùng rực rỡ, hắn thoáng nhìn Cố Nhược Vân, nhẹ nhàng nâng lên khóe môi, dùng âm thanh lười nhác kia nói: "Tiểu Vân Nhi, ngươi nhìn bổn hoàng tử như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ là mấy ngày
không gặp, quá mức nhớ mong bổn hoàng tử? Một khi đã như vậy, thì bổn
hoàng tử sẽ rộng mở ôm ấp cho ngươi, mau tới ôm ôm."
Nói xong mở cánh tay ra, tươi cười yêu nghiệt kia càng sâu.
Khóe miệng Cố Nhược Vân hơi hơi run rẩy một chút, cũng không để ý đến yêu
nghiệt táo bạo này, quay đầu phóng ánh mắt tới trên người Phong Tiêu
Tiêu.
Tá Thượng Thần thấy mình bị trực tiếp không nhìn, cũng
không có cảm giác xấu hổ gì, hắn tự nhiên thu cánh tay về, rồi sau đó
đôi mắt đẹp như hoa đào kia chuyển về phía Phong Tiêu Tiêu, ở dưới tư
thái lười nhác kia, trong con ngươi lại mang theo ánh sáng lãnh liệt.
Phong Tiêu Tiêu phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ lúc ban đầu, sắc mặt lập tức thay đổi mấy lần, thật lâu sau, lqđ nàng ta mới thu hồi sắc bén trong mắt, vẻ mặt lại khôi phục mềm nhẹ ôn hòa lúc trước: "Đường đường
Tá thiếu chủ, không nghĩ tới sẽ xuất hiện ở đây, thật đúng là làm cho ta phát hoảng."
Nghe nói như thế, trong mắt Cố Nhược Vân xẹt qua
một tia sáng không dễ phát hiện, lại rất nhanh lướt qua, đều làm cho
người ta không thể nào phát hiện.
Nhưng Tá Thượng Thần cách nàng
gần vẫn là thấy được tinh quang chợt lóe rồi biến mất trong con ngươi nữ tử kia, không khỏi cười khổ một tiếng, mình ẩn tàng lâu như vậy, vẫn bị nàng biết.........
Nhưng này cũng không có cách nào, nếu như hắn không đứng ra, Phong Tiêu Tiêu tất nhiên sẽ không dễ dàng để cho nàng rời đi.
"Phong Tiêu Tiêu, ngươi nhất định thông minh, ngươi cũng hẳn là biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm!" Tá Thượng Thần nở nụ cười, tươi
cười kia lại lộ ra hương vị uy hiếp: "Cố Nhược Vân là người của ta, cho
nên, ngươi muốn làm cho nàng gia nhập Phong Cốc các ngươi, chỉ sợ ta đây sẽ không đáp ứng!"