Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 993

Edit: kaylee

Sơn cốc xa xôi, mây mù lơ thơ, mê người giống như tiên cảnh.

Lúc này, y phục màu trắng phiêu miểu như tiên lại còn tràn ngập bên trong sương trắng, xa xa nhìn lại, giống như là Tiên tử bên trong họa, đẹp không chân thực như thế.

Nhưng mà, nếu cẩn thận nhìn mà nói, sẽ phát hiện ngũ quan của người nữ tử này vô cùng giống với Cố Nhược Vân, cho dù không có cảm giác thanh lãnh lạnh nhạt kia của nàng, lại cao ngạo giống như tuyết mai bên trong gió lạnh, làm cho người ta liếc mắt một cái lập tức kinh diễm.

"Rống."

Một tiếng Long khiếu (rồng ngâm) truyền đến từ trong hư không, rồi sau đó, ở trong tầng mây kia, một con cự long màu trắng xoay quanh xuống, rơi xuống trước mặt bạch y nữ tử.

"Đã hai mươi mấy năm."

Bạch y nữ tử cúi đầu nhìn về phía cự long màu trắng trước mặt, dịu dàng nở nụ cười, bàn tay nhu hòa kia nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của cự long màu trắng, l^q"đ giống như đang thì thào tự nói: "Không nghĩ tới, nháy mắt, đã qua hai mươi mấy năm, hiện giờ chỉ còn lại thời gian một năm! Tiếp qua một năm, ta đã có thể rời đi chỗ này, đi tìm hắn."

Ánh mắt nàng mang theo một chút hoảng hốt, còn có vẻ quyến luyến thật sâu kia. 

Lúc nói đến nam tử kia, ánh mắt cũng nhiễm lên một tầng ấm áp, ở bên trong mây mù khuôn mặt tuyệt mỹ kia, có vẻ rất không chân thực.

"Rống."

Bạch Long giống như nghe hiểu lời nói của bạch y nữ tử, cúi đầu rống lên một tiếng, giờ khắc này, nó không phải là Long tộc cao ngạo, mà như là một con chó nhỏ, lấy lòng ghé vào trước mặt bạch y nữ tử, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm mu bàn tay nàng.

.............

Hắc Vân thành.

Bên trong phủ Thành chủ, theo một tiếng tiếng cười sang sảng kia, một gã lão giả đi đến từ ngoài cửa.

Chỉ thấy lão giả mặc một bộ trường bào sợi đay, tinh thần phấn chấn, mắt sáng như đuốc, thân hình uy nghiêm, trong mơ hồ, là có thể gây cho người một loại áp bách cường đại. Mà bên người của ông, đi theo một thiếu niên áo xanh.

Làn da của thiếu niên trắng nõn, diện mạo thanh tú, đôi mắt trong suốt như nước, giống như một cái gương có thể ảnh chiếu ra bóng dáng người.

"Ngoại công."

Ôn Ngạn liếc mắt một cái lập tức thấy lão giả này, con ngươi ôn hòa hiện lên một tia sáng, vội vàng đi qua đón: "Ngoại công, rốt cục người cũng đến đây."

"Ha ha, ở trên đường ta đã nghe nói, người Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn kia tìm các ngươi gây phiền toái?" Lão giả cười ‘ha ha’ hai tiếng, khi nói câu cuối cùng kia, trong mắt rõ ràng hiện lên sát khí.

Ngoại tôn này của ông, đã thừa nhận quá nhiều cực khổ rồi, vì thoát đi mấy chuyện kia, bất đắc dĩ trốn đến Hắc Vân thành này.

Không nghĩ tới đến nơi này, còn có nhiều người muốn chết tìm đến hắn gây phiền toái như vậy!

Thực sự coi hắn là dễ bắt nạt như thế?     

"Đã không có việc gì," Ôn Ngạn lắc lắc đầu: "Đúng rồi, ngoại công, ta giới thiệu với người một chút trước, vị cô nương này chính là ân nhân cứu mạng của ta - Cố Nhược Vân, như là không có nàng, chỉ sợ ta thật sự sẽ khó thoát khỏi kiếp nạn này."

Chết, tất nhiên là sẽ không!

Chỉ là Thiên Khải tất nhiên sẽ bại lộ trong mắt người trên đời, cũng sẽ làm cho những người đó dễ dàng tìm được tung tích của bọn họ!

"Hả?"

Lão giả sửng sốt một chút, đôi mắt nhìn về phía bóng dáng lạnh nhạt trong thư phòng kia, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc: "Cố Nhược Vân? Tên của ngươi là Cố Nhược Vân? Theo ta được biết, trước đó không lâu, lqđ trên đại hội Dược Tông có một nữ tử trẻ tuổi thành công luyện chế ra đan dược! Tên của nữ tử kia, có vẻ cũng là Cố Nhược Vân, không biết nữ tử kia có quan hệ gì với ngươi?"

Khi nói lời này, lão giả hơi hơi nheo lại đôi mắt, một chút tinh quang chợt lóe lên từ đáy mắt.

Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, bất đắc dĩ nhún vai: "Hình như……... Người ngươi nói kia chính là ta!"

Thế nào nàng cũng không nghĩ tới, chuyện mình làm ở trên đại hội Dược Tông đã truyền nhanh như vậy, vậy mà ngay cả người Bắc Tạp lãnh địa đều biết đến.
Bình Luận (0)
Comment