Phế Tài Nghịch Thiên - Chi: Ma Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 18.1

Thấy hắn thật lâu không có trả lời, Ninh Sở không cam lòng bĩu môi, trong lòng nói thầm: có cần nhỏ mọn như vậy hay không a ~~.

"Thực ra, ta là một thần thú thủ hộ."Ngay lúc Ninh Sở cho rằng hắn sẽ không trả lời vấn đề của nàng, Ám Linh lại đột nhiên quay đầu nói với nàng.

"Vậy ngươi chết như thế nào ?." Thấy Ám Linh trả lời bản thân, Ninh Sở giống một đứa trẻ tò mò, hai mắt tỏa sáng, không biết vì sao, Ninh Sở cảm giác bản thân bị Ám Linh hấp dẫn vô cùng , luôn luôn muốn đi tìm tòi nghiên cứu.

"A. . ." Ninh Sở hỏi đúng điều luôn khiến cho Ám Linh đau lòng, hắn cười khổ một tiếng, có chút gian nan nói: "Là chủ nhân của ta giết."

Nghe xong lời nói của hắn, Ninh Sở khiếp sợ há miệng, lại không biết nên an ủi nam nhân trước mắt thế nào, trầm mặc thật lâu, mới thì thào nói: "Làm sao có thể..."

Tin tức này quả thực là rất kinh người , bình thường người tu luyện cùng với linh thú thủ hộ là vô cùng thân thiết , trên cơ bản có thể coi như là một thể thống nhất, ai cũng không ly khai ai, thậm chí là tâm linh tương thông.

Nàng thật sự là không nghĩ ra, chủ nhân của Ám Linh vì sao lại muốn giết hắn, thật sự hạ thủ được sao?

"Ngươi không cần kinh ngạc như vậy, quả thật là chủ nhân giết ta, mới bắt đầu, ta cũng không thể tin được hắn sẽ giết ta, sau này nghĩ lại, hắn không giết ta mới là không bình thường." Thấy Ninh Sở ngạc nhiên, ánh mắt Ám Linh đang ảm đạm, lập tức, nhàn nhạt mở miệng nói, phảng phất như không phải chuyện của hắn.

Hắn có biểu hiện nhu vậy, nhưng là khiến Ninh Sở không biết phải làm thế nào, bình thường người bị như vậy nói chuyện hẳn là biểu hiện thật bi phẫn sao? Có lẽ là tâm đã lạnh.

"Hắn vì sao muốn giết ngươi?" Tuy rằng biết Ám Linh không muốn chạm vào vêt thương lòng, nhưng Ninh Sở vẫn hỏi, dù sao đem chuyện gì buồn để trong lòng cũng không phải biện pháp tốt, có lẽ có người lắng nghe cũng giúp hắn tốt hơn.

Ám Linh nằm xuống, đem đầu gối lên tay, hai mắt có chút trống rỗng, nhìn hành động của hắn, Ninh Sở cũng tùy tiện ngồi xuống.

"Ta vốn là thần thú thủ hộ ma giới, mỗi một người lên làm ma tôn của Ma Tộc, đều sẽ trở thành chủ nhân của ta, mà ta, cùng vì hòa bình của Ma giới mà tồn tại." Ám Linh thì thào nói, tựa hồ lầu bầu một mình, lại tựa hồ, kể ra với Ninh Sở.

"Uh, sau đó thì sao ?" Ninh Sở mắt tha thiết mong chờ nhìn Ám Linh, Ma tộc sự tích a, không phải chỉ là con lợn con bò đâu !

"Sau này, bởi vì mấy vạn năm sau, lực lượng của ta ngày càng mạnh mẽ, mà mỗi vị ma tôn đều sẽ e ngại ta, bọn họ e ngại ta cường đại, đồng thời tham lam muốn có lực lượng của ta." Ám Linh nói những lời này, hơi hơi dừng một chút.

"Sau đó, ta chấp nhận một người trong Ma tộc không có bản tính tham lam đối với lực lượng của ta lên làm ma tôn, bắt đầu mấy ngàn năm, quan hệ của hai chúng ta vô cùng tốt, cơ hồ là như hình với bóng, hắn trở thành đồng đội tốt nhất của ta, mà ta, cũng là thần thú đắc lực nhất của hắn. Nhưng là, không biết vì sao, có một ngày, hắn liền bắt đầu xa lạ đối với ta , thậm chí lúc nào cũng giám thị ta, khi đó, ta liền biết, hắn cũng bắt đầu kiêng kị lực lượng của ta , thậm chí là, muốn lực lượng cường đại của ta." Ám Linh chậm rãi nói xong, tưởng như đang ở cạnh vị ma tôn kia những lúc thân thiết, Ninh Sở rõ ràng cảm giác không khí xung quanh Ám Linh trở nên nhu hòa, nhưng là nửa sau, không khí có chút yên tĩnh .

Ninh Sở yên tĩnh ở một bên nghe, thi thoảng liếc mắt nhìn Ám Linh.

Nói thật, nàng thật là một người lắng nghe hoàn hảo, ít nhất sẽ không giống những người khác ríu ra ríu rít ở một bên để hỏi không ngừng.
Bình Luận (0)
Comment