Phệ Tâm Cổ

Chương 22

Bất kể đối phương thắng có quang vinh hay không, cậu chung quy vẫn là kẻ thua. Thua chính là thua, tại sao thua cũng không quan trọng.

Anh nhìn cậu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc:

“Nhưng là bài hát cuối cùng kia rất tuyệt vời. Là lần tốt nhất từ trước tới giờ anh được nghe.”

Nghiêm Hạo Thần gật gật đầu:

“Cám ơn. Em cũng cho là như thế.”

Người kia tiếp tục nhìn cậu:

“Em buồn lắm hả?”

Nghiêm Hạo Thần “Phụt” một tiếng bật cười.

“Cũng không phải tự ngược cuồng, thua trận đấu chẳng lẽ em còn có thể cao hứng phấn chấn?” Huống chi là trong tình huống không hề phòng bị như vậy mà đánh mất giải quán quân một cách thảm hại. “Chưa kịp khóc lên cho Kelvin nhìn, anh bây giờ có muốn nhìn không?”

Anh lắc đầu.

“Nhưng là khi buồn em có thể không cười.”

Nụ cười luôn ở bên miệng từ khi kết quả được tuyên bố đến giờ bỗng nhiên rơi xuống, Nghiêm Hạo Thần ngồi xổm xuống trên bờ cát.

“Có ai nói với anh, anh rất giỏi đắc tội với người khác chưa?”

Ào ——, ào ——, nước biển từng chút từng chút vuốt ve bờ biển. Anh ngồi xuống cạnh cậu, ánh mắt im lặng nhìn về phương xa. Nghiêm Hạo Thần chạm chạm bả vai anh, thanh âm thấp mà nhẹ:

“À, vì sao trước kia anh lại tới đây?”

Hoắc Kiếm nhìn cậu một cái, quay đầu tiếp tục nhìn biển.

“Khi anh hai mươi tuổi vừa tiếp nhận Hằng Viễn, còn là một thằng nhóc ranh không hiểu gì.”

“Khi đó những cấp dưới cũ của công ty không phục anh, có dã tâm thừa dịp anh còn non nớt muốn lừa tiền trong tay anh, đối thủ bên ngoài của công ty cũng thừa dịp mượn gió bẻ măng tìm cách tranh thủ lợi ích, anh lại chỉ hiểu được lý thuyết suông, trong trong ngoài ngoài cùng nhau tấn công, nói chung là tình hình hỏng bét.”

“Công ty khiến anh sứt đầu mẻ trán, nhiều người chờ được cười nhạo anh như vậy, anh cũng mỗi lần đều hoàn thành nguyện vọng của họ. Cuối cùng mình cũng tuyệt vọng với mình.”

“Anh liền mang theo một bình rượu lái xe đến nơi đây, ngồi trên bờ biển một đêm, la to một trận, sau đó suy nghĩ cẩn thận một phen, ngày hôm sau lại đi đối phó với một đống sổ sách lộn xộn.”

Nghiêm Hạo Thần nhìn mặt nghiêng chăm chú của anh:

“Sau đó anh thành công?” Thật đúng là câu chuyện đầy chí hướng.

Hoắc Kiếm cười lắc đầu:

“Đương nhiên không phải. Anh còn tiếp tục thất bại, tiếp tục tới nơi này, tiếp tục trở về. Cho đến hiện tại.”

“Ngắm biển không thể tỉnh ngộ, cũng không thể thay đổi cái gì. Cuộc sống chính là như vậy, nên tiếp tục vẫn tiếp tục, nên phiền toái hôm sau quay lại vẫn còn. Tới nơi này chỉ là muốn làm cho tâm tình của mình tốt lên, không đến mức khiến tình huống trở nên càng nát bét.”

Nghiêm Hạo Thần nhẹ nhàng la to.

“Em hiểu rồi.”

Anh và cậu, cũng không phải loại người gặp chuyện tinh thần sẽ sa sút. Nếu trốn không khỏi, sẽ đón đầu mà tiến lên.

Sóng biển vẫn không nhanh không chậm từng chút đánh vào, buồn bực, thống khổ, bất an, không cam lòng, đau khổ… Các loại cảm xúc rối thành một nùi theo từng đợt sóng biển kì diệu từng chút được cởi bỏ, tan biến.

Gió biển ban đêm có hơi lạnh, Nghiêm Hạo Thần nhích gần người bên cạnh một chút, tay đặt trên tay đối phương. Độ ấm thông qua da thịt đụng chạm mà truyền đến làm người ta mê đắm, Nghiêm Hạo Thần nhịn không được lại nhích về phía thân thể toả nhiệt kia gần chút nữa. Quay đầu lại, đối diện gương mặt đoan chính của anh, không ai chủ động, đôi môi mang theo nhiệt độ tự nhiên dính cùng một chỗ.

Cũng không có động tác tiến thêm một bước, chỉ là đôi môi trằn trọc gắn bó, đã thoải mái đến mức làm người ta thở ra tiếng. Nhẹ nhàng dính vào, thoáng tách ra, lại dính vào, lại tách ra, lại dính vào, như chơi trò vờn bắt. Thời gian hai môi dính liền càng lúc càng dài, không biết là ai mút môi ai trước, là ai dùng đầu lưỡi liếm môi ai trước, nụ hôn trong trẻo không sâu dần mang theo hương vị đặc hơn. Đôi môi hé mở không tiếng động mà mời gọi, đầu lưỡi ấm áp của anh tiến nhanh đánh nhanh, câu lấy đầu lưỡi mềm mại của cậu rồi gắt gao cuốn lấy.

Động tác ra vào của đầu lưỡi càng ngày càng làm càn, Nghiêm Hạo Thần ngẩng đầu lên, giúp lưỡi anh tiện tiến vào càng sâu. Bàn tay đặt trên lưng dùng sức như muốn hoà cậu vào thân thể anh, lòng bàn tay nóng bỏng mang đến một loại khô nóng khó nói rõ, truyền đến các bộ phận trong thân thể.

Khi không khí trong phổi gần như bị ép đến không còn thì miệng lưỡi dây dưa mới tách ra, Nghiêm Hạo Thần phát hiện không biết từ khi nào mình đã nằm ngửa trên mặt cát, người đàn ông cao lớn nằm trên người cậu, hơi thở không xong mà thở dốc bên gáy cậu, dòng khí nóng đảo qua, có một loại cảm giác kỳ diệu.

Có một vật thể cứng rắn mà nóng rực để cạnh đùi trong của cậu, xúc cảm rõ ràng. Anh nằm trên người cậu ngẩng đầu lên, lông mi tuấn đĩnh trẻ con hơi nhăn lại, là vẻ mặt hoang mang gần đây Nghiêm Hạo Thần đã quá quen, hình như là không hiểu vì sao một nụ hôn có thể phát triển thành dạng này. Nghiêm Hạo Thần nhịn không được âm hiểm nhếch miệng, nâng đầu gối cọ cọ nơi gươm súng sẵn sàng kia.
Bình Luận (0)
Comment