Phệ Tâm Cổ

Chương 45

Theo độ nổi tiếng tăng lên, lịch trình của Nghiêm Hạo Thần cũng ngày một kín hơn.

Mấy bài hát mới phát hành nhận được phản ứng không tồi, diễn ở không ít chương trình âm nhạc, giọng hát xuất sắc, ngoại hình bắt mắt cộng thêm độ nổi tiếng không thấp được tích luỹ ở giới âm nhạc ngầm, Nghiêm Hạo Thần nhanh chóng trở thành ngôi sao chạm tay có thể bỏng trong đám lính mới, Hoàn Á đang lên kế hoạch cho album đầu tay của cậu.

Một khi xác định chuẩn bị album, chuyện cần làm liền nhiều gấp đôi. Vì đảm bảo độ nổi tiếng, các chương trình radio âm nhạc lớn, đài truyền hình và các hoạt động nhỏ ở quảng trường lộ thiên vẫn phải tiếp tục tham gia, có khi thậm chí còn phải phối hợp những chương trình tạp kĩ nhàm chán mà chơi một vài trò chơi ngu ngốc, trừ cái đó ra, viết nhạc, chọn nhạc, còn muốn hao phí một đống tinh lực, Nghiêm Hạo Thần hận một ngày không thể dài thành bốn mươi tám giờ.

Cũng may Hoàn Á từ trước đến nay phong cách hoạt động là trầm ổn chắc chắn, từ khi tiến vào giai đoạn viết nhạc, còn có ý giảm bớt sắp xếp, bắt đầu tiến hành sàng lọc kiểm soát các tiết mục mà Nghiêm Hạo Thần tham gia từ chất lượng đến số lượng, chừa một khoảng thời gian lớn để cậu chuyên tâm tĩnh lòng viết nhạc.

Nhà trọ của cậu cách âm không tốt, rất ầm ĩ, phòng ghi âm của Hoàn Á thật ra đủ im lặng, chỉ là sau khi kết thúc công việc còn phải ở trong trụ sở công ty rất áp lực, Nghiêm Hạo Thần trực tiếp ở trong phòng thương vụ của Hoắc Kiếm thuê để viết nhạc. Hoàn cảnh tốt, hơn nữa cũng tiện nghỉ ngơi.

Chỉ cần có thể, Hoắc Kiếm mỗi đêm đều tới, cùng cậu lẳng lặng ngồi đối diện trong phòng khách, chăm chú nhìn cậu gảy đàn, ngâm nga. Cảm giác biểu diễn dưới cái nhìn chăm chú của anh rất kì diệu, ánh sáng trong cặp mắt đen thâm thuý kia theo tiết tấu âm nhạc không ngừng biến ảo luôn có thể khiến cậu tiến vào cảnh giới quên mình, phát huy đến thoả thích. Sau khi chính thức debut đã lâu lại được ở trước mặt anh cầm ghi-ta hát, trừ đã nghiền, lại còn có chút hoài niệm.

Nghĩ như vậy rõ ràng không chỉ một mình Nghiêm Hạo Thần, khi nốt nhạc cuối cùng hạ xuống, ánh mắt của anh vẫn đang nhìn thẳng cậu, như là sợ quấy nhiễu cái gì mà nhẹ giọng nói:

“Đã lâu chưa nghe em hát trên sân khấu.”

Nghiêm Hạo Thần trêu tức nhướng mày:

“Bắt đầu hoài niệm những ngày trước kia?”

Anh mang theo chút ngạo nghễ nhướng mi cười, đưa tay xoa đầu cậu:

“Chờ em mở concert riêng, anh lại có thể được xem biểu diễn trực tiếp.”

Có lẽ là do gương mặt vô cùng nam tính, anh lộ ra loại tươi cười kiêu ngạo chí tại tất đắc (nuôi chí muốn hoàn thành nguyện vọng nào đó) này thì luôn mang theo một loại khí tràng chói mắt không thể bỏ qua, Nghiêm Hạo Thần ngẩn ngơ một chút mới nhếch miệng với anh:

“Được, em sẽ nhớ giữ chỗ tốt nhất cho anh.”

Cho dù Nghiêm Hạo Thần trước giờ đều rất tự tin với thực lực của mình, vẫn sẽ có khi nghi hoặc lòng tin của Hoắc Kiếm đối với cậu từ đâu mà đến. Người đàn ông này sẽ mang thần thái kiêu ngạo mà khí phách, trong đêm chung kết nói với cậu “Em sẽ thắng”, sau màn biểu diễn nói với cậu “Em sẽ thành công”, sau khi debut lại nói với cậu “Em sẽ trở thành một ca sĩ xuất sắc”, khi cậu viết nhạc lại chắc chắn cậu sẽ mở concert riêng. Đối với người mới debut mà nói, concert riêng vẫn là chuyện rất xa xôi, chỉ là trong nụ cười kiêu ngạo của anh, giống như cũng biến thành chuyện sắp tới.

Nghiêm Hạo Thần cười cầm lấy đôi tay của anh trên đỉnh đầu:

“Có ai nói với anh, anh rất thích hợp làm lừa đảo chưa?”

Thần tình tràn đầy tự tin như vậy, dễ dàng làm cho người ta tin tưởng chuyện không thể cũng thành có thể. Nét mặt khó hiểu quen thuộc của anh thêm chút hờn giận vì xấu hổ:

“Anh chưa bao giờ lừa đảo.”

“Em biết rồi. Em đói bụng, hôm nay ăn cái gì vậy?”

Hoặc đại tổng tài bị có lệ bất đắc dĩ đứng lên, xoay người đi lấy cà mên để một bên:

“Tự mình nhìn đi.”

Nghiêm Hạo Thần viết nhạc thường viết đến khuya, lại lười kêu đồ ăn khuya, sau vài lần Hoắc Kiếm nhìn không vừa mắt, trực tiếp kêu người giúp việc trong nhà nấu cơm hầm canh, tự mình xách lại đây hai người ăn. À, sở dĩ hai người ăn, là bởi vì Hoắc đại tổng tài chỉ trích người khác không ăn cơm đàng hoàng kia lại vẫn giữ thói quen ăn cơm không đúng giờ, thường thường Nghiêm Hạo Thần hát xong mới nhớ tới mình cũng là trong bụng trống trơn, cuối cùng Nghiêm Hạo Thần dứt khoát kêu anh sai người giúp việc làm đủ phần cho hai người ăn mang lại đây.

Trong đêm tối rét lạnh chạm đầu chia sẻ cơm nhà, mang theo chút hương vị ấm áp của gia đình, rất dễ khiến người ta trầm tĩnh lại. Công việc ban ngày tiêu hao rất nhiều thể lực, có mấy lần mới vừa uống canh xong, Nghiêm Hạo Thần dựa vào người Hoắc Kiếm ngủ mất, khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau, phát hiện mình mặc áo ngủ nhẹ nhàng khoan khoái nằm trên giường, rõ ràng là anh giúp cậu tắm rồi lại ẵm cậu lên giường, cậu thế nhưng không hề hay biết.

Lớn lên trong động ***, cũng không phải chưa từng gặp loại đàn ông không có ý tốt động tay động chân với cậu, Nghiêm Hạo Thần luôn kháng cự tiếp xúc tứ chi quá mức thân mật. Khi học cấp hai đi du lịch tập thể, mười mấy nam sinh chen cùng một chỗ nằm ra đất ngủ, cảm giác đụng chạm tay chân cùng nhiệt độ người bên cạnh toả ra khiến cậu khó có thể ngủ. Nhưng ở bên cạnh Hoắc Kiếm cậu lại cảm thấy rất thả lỏng. Mới đầu sau khi làm tình, cùng anh ngủ một chỗ còn có chút không được tự nhiên, hiện tại người đàn ông này bên cạnh, thế nhưng cậu cảm thấy an tâm. An tâm đến có thể buông tất cả đề phòng, yên tâm ngủ.

Giống như bách hợp cắm trong bình hoa khách sạn, lúc đầu bởi vì không thể vứt nó đi trước mặt anh mà miễn cưỡng cắm vào bình hoa, thế nhưng lâu ngày cũng quen sự tồn tại của nó, thậm chí cảm thấy mùi vị yên tĩnh dễ chịu kia thoang thoảng rất dễ ngửi.

Thói quen là một thứ đáng sợ. Nó đáng sợ ở chỗ nó giống thuốc phiện, khi đã hoàn toàn ỷ vào nó, cho đến chết cũng không bỏ được. Cà mên trong tay bốc lên mùi hương mê người, bách hợp nơi góc tường nở đến sáng lạn, người đàn ông đang khuấy canh bên cạnh miệng nở nụ cười thản nhiên, Nghiêm Hạo Thần bỗng nhiên cảm thấy có chút hoảng loạn.

Đây không phải là hiện tượng tốt, nhưng cậu lại bất lực.
Bình Luận (0)
Comment