Cái gọi là lễ trao giải tân binh, là chỉ một cái giải thưởng radio âm nhạc của “Phong hướng” cử hành vào mùa hè hàng năm. Giải thưởng tổng hợp lượng tiêu thụ album, độ nổi tiếng trên internet của ca sĩ cùng số phiếu của các nhà phê bình. Lễ trao giải không tính lớn, nhưng giải thưởng chủ yếu ở cái danh, phàm là ca sĩ được nhận giải trong “Phong hướng” gần như đều sẽ nhận được giải “Kinh thanh” cuối năm —— một giải thưởng lớn vô cùng có giá trị trong giới âm nhạc, “Phong hướng” có thể nói là chong chóng đo chiều gió của trào lưu âm nhạc năm đó. Vì vậy những công ty âm nhạc lớn, truyền thông giải trí, nghệ sĩ đều có chút chú ý đến giải thưởng này.
Nghiêm Hạo Thần vừa debut không lâu, tự nhiên không có tư cách nhòm ngó những giải thưởng quan trọng như nam ca sĩ xuất sắc, lại được mời tham gia giải tân binh xuất sắc nhất. Nghiêm Hạo Thần vừa mới phát hành album liền đạt được lượng tiêu thụ không tầm thường, biết nhảy biết hát biết đàn biết viết nhạc, coi như là ca sĩ toàn năng hiếm có, kiêm ngoại hình dễ lấy lòng, nguyên vốn cũng được chọn là người nổi tiếng trong đám tân binh. Chẳng qua là bị “phong ba thân thế” dài đến mấy tháng hành hạ, lượng tiêu thụ album trượt không nói, độ nổi tiếng cũng tổn thất không ít, đang bước vào giai đoạn lần nữa khởi bước sau khi danh tiếng bị tổn thương nặng nề, phần thắng liền nhỏ đi rất nhiều.
Nghiêm Hạo Thần tự biết cơ hội đoạt giải không lớn, đối với giải thưởng tân binh này cũng không ôm suy nghĩ được mất quá lớn, vẫn làm cái gì cần làm. Cũng là Hoắc Kiếm sau khi Nghiêm Hạo Thần nhận được thư mời tham dự lễ trao giải “Phong hướng ” đã lôi Nghiêm Hạo Thần đến một cửa hàng quen biết đặt làm lễ phục dạ hội, ra vẻ long trọng lắm. Nghiêm Hạo Thần không khỏi bật cười:
“Em cũng không lên đài trao giải, mặc đẹp cũng có ích lợi gì?”
Anh nghiêm trang:
“Loại chuyện này ai cũng không chắc chắn được, vẫn phải chuẩn bị cho thỏa đáng. Hơn nữa dù nói thế nào đây cũng là lần đầu tiên em được mời tham gia lễ trao giải từ khi debut tới giờ, đương nhiên phải nghiêm túc.”
Không phải không thừa nhận mắt nhìn lễ phục của Hoắc Kiếm không tệ, đêm đó Nghiêm Hạo Thần mặc âu phục màu trắng kiểu dáng đơn giản lại nổi bật giữa một rừng người, cho dù là cùng nhiều ngôi sao bước trên thảm đỏ, vẫn một mình mưu sát không ít cuộn phim của các ký giả.
Lễ trao giải tân binh tiến hành được một nửa thì bắt đầu trao giải, kết quả không có gì bất ngờ xảy ra, vẫn là hoa vào nhà khác (không phải của mình). Đoạt giải chính là một nữ ca sĩ của Thần Tinh, debut sớm hơn Nghiêm Hạo Thần một năm, dung mạo ngọt ngào lại biết điều, trong giới truyền thông và fans cũng có độ nổi tiếng không tệ, cũng xem như xứng đáng.
Khi Nghiêm Hạo Thần trên đường đứng dậy đến phòng rửa tay gặp phải một nhà âm nhạc thâm niên trong giới, là một người thầy Hoàn Á mời cho cậu trong thời kì huấn luyện khép kín, cũng là một trong những nhà phê bình chuyên nghiệp của “Phong hướng” lần này. Ông cụ khi huấn luyện ra sức soi mói, chanh chua chê bai hạ thấp cậu không ra gì, khi nhìn thấy cậu cũng không khỏi tiếc hận mà thở dài một hơi:
“Thật ra thì ban giám khảo coi trọng cậu hơn, số phiếu của hai người tương đối gần, chỉ bất quá ở phần tiêu thụ album cùng độ nổi tiếng quả thật là cô bé cao hơn cậu một chút xíu.”
Nghiêm Hạo Thần nhàn nhạt trả lời:
“Là thực lực của tôi không đủ, sau này phải tiếp tục cố gắng.”
Thua chính là thua, là thiếu chút xíu hay thiếu rất nhiều, nhìn từ kết quả đều không khác gì nhau, Nghiêm Hạo Thần trước giờ đều không bận tâm chuyện này. Huống chi đối với giải thưởng này cậu vốn cũng không ôm bao nhiêu kì vọng, cũng không có cảm giác mất mác.
Chỉ tiếc đa số người cũng không nghĩ như vậy, lễ trao giải ngắn ngủn nửa giờ, không ít người bao gồm cả thiên hậu bên trong, đều tới đây vỗ vai cậu, thật lòng hoặc giả vờ thở dài một hơi:
“Chỉ kém một vài điểm, thật đáng tiếc.”
Đến nỗi khi lễ trao giải kết thúc Nghiêm Hạo Thần gần như loại cảm giác như vừa được phóng thích. Đáng tiếc loại cảm giác này cũng duy trì không được bao lâu.
Khi Hoắc Kiếm đón cậu về tới nhà đã gần nửa đêm, không biết anh có hứng thú ở đâu ra, mở một bình rượu vang trân quý kéo cậu lên sân thượng ngắm trăng.
Tửu lượng của Nghiêm Hạo Thần rất tốt, đối với rượu ngon thì trước giờ ai mời cũng không từ chối, biệt thự xây ở sườn núi nên tầm nhìn cực kì rộng rãi, vốn là cảnh đẹp ý vui, chỉ tiếc bộ dáng khi anh đưa ly rượu qua liếc cậu một cái thấy thế nào cũng mang theo mùi vị Hồng môn yến mãnh liệt (một bữa tiệc không có ý tốt).
Quả nhiên sau một chén rượu anh liền thử thăm dò mà mở miệng:
“Anh có nghe nói kết quả của giải tân binh.”
Sh!t, ngay cả người bên cạnh này cũng vậy. Nghiêm Hạo Thần có chút không nhịn được mà nhướng mi:
“Anh không phải luôn rất trực tiếp sao? Có cái gì cứ nói thẳng đi.”
Anh sửng sờ một chút, nhưng ngay sau đó thẳng thắn nói:
“Mặc dù anh biết em cũng không ôm kỳ vọng quá lớn với giải thưởng này, cũng không phải nhất định phải giành được, nhưng anh cũng nghe nói, thật ra em chỉ kém người đoạt giải vài điểm.”
Nghiêm Hạo Thần nhướng mắt phượng liếc qua:
“Cho nên anh cảm thấy em vẫn sẽ không cam lòng, cần mượn rượu giải sầu?”
Nghiêm Hạo Thần nhấp một ngụm rượu:
“Có phải các người ai cũng cảm thấy mất đi giải thưởng này, biểu hiện của em hẳn là kêu trời trách đất đau đến không muốn sống, không biểu hiện ra chỉ là bởi vì che dấu giỏi hay không?”
Cậu quơ chén rượu cười đến giễu cợt:
“Bất quá là một giải tân binh mà thôi, có cần đến mức đó không? Em sở dĩ không ôm kỳ vọng quá lớn, là bởi vì em biết rõ bản thân mình trước mắt đúng là lấy không được, thiếu một chút hay thiếu một khúc cũng là vấn đề trình độ, không có gì phải không cam lòng. Trái tim của em nhìn qua yếu ớt như vậy sao?”
Hoắc Kiếm lẳng lặng nhìn cậu một lúc, hiểu ra cười một tiếng:
“Tối nay em có phải đã bị quan tâm phát phiền?”
Nghiêm Hạo Thần trực tiếp:
“Đúng vậy.”
Mang theo chút xả giận mà bỏ thêm một câu:
“Cái vấn đề này, em nghĩ anh sẽ không hỏi.” dù sao người này cũng rất hiểu mình.
Anh một hơi uống cạn chén rượu trong tay, đột nhiên nói:
“Thật ra thì, không cam lòng chính là anh.”
Nghiêm Hạo Thần nhìn về phía anh, người đàn ông cao lớn dựa vào lan can ngẩng đầu lên, toàn bộ ánh sáng trong bầu trời đêm đều tan ra trong đôi mắt đen sắc bén của anh:
“Em vốn có thể thắng. Anh từng nghĩ, mua lại tất cả những album của em có trên thị trường.”