Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 175

CHƯƠNG 175: KHIẾU CHIẾN, TỶ THÍ LUYỆN ĐAN
Editor: Luna Huang
Lời của Ngọc Vô Thương, có thể nói là trọng bản trá đạn, hình như là xuyên qua tầng tầng sương mù dày đặc, xốc lên một đoạn bí tân.
Cố Khuynh Thành tỉ mỉ suy tư, nhưng vẫn là tìm không được quan khiếu trong đó, chỉ là mơ hồ cảm thấy, Ngọc Vô Thương cùng Đế Thương Minh đã từng đồng thời bị tập kích, chuyện này rất trọng yếu, nếu từ đây tra, rất có thể tìm được những đầu mối khác.
Thế nhưng…
“Chuyện của ta, ta sẽ tự mình đi thăm dò, không cần cùng ngươi kết minh.” Dù sao chuyện này dính dáng rất rộng, Cố Khuynh Thành trực giác, luôn cảm thấy cùng Cung Khanh Nguyệt cùng với người phía sau nàng thoát không khỏi quan hệ, hơn nữa, chuyện như vậy, liên lụy đến tư mật, nàng không muốn mượn tay người khác.
“Ngươi là lo lắng, bị Mộ Quân Tà biết được chuyện chúng ta nói hôm nay sao?” Ngọc Vô Thương hình như thoáng cái động tất suy nghĩ của Cố Khuynh Thành, “Nếu như là như vậy, ta nghĩ ngươi có thể yên tâm.” Nói, liền lấy ra một khối thạch thúy lục sắc.
Khối thạch kia lớn chừng bàn tay, tản ra một chút quang hoa, phá lệ đẹp.
Cố Khuynh Thành nhìn một mắt, liền thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đây là tế ảnh thạch, chỉ cần có cái này, dù cho Mộ Quân Tà có lực lượng cường đại, cũng vô pháp phát hiện hành tung của hai chúng ta.” Ngọc Vô Thương nói lên tế ảnh thạch, rất là tự tin.
Phải biết rằng, tế ảnh thạch vạn năm mới có một khối, là trang bị tuyệt hảo ẩn hành tung, trừ phi là cường giả của Chúng Thần đại lục, bằng không, tuyệt đối vô pháp nhận thấy được hành tung của bọn họ cùng với nội dung câu truyện.
Cố Khuynh Thành không tiếng động câu thần cười nhạt, khoanh tay, mặt như sương lạnh, “Dù cho như vậy, ta cũng sẽ không kết minh với ngươi, Ngọc thiếu thành chủ, ngươi vẫn là dẹp ý niệm này đi.” Nói, Cố Khuynh Thành liền xoay người ly khai, tốc độ cực nhanh, căn bản không cho Ngọc Vô Thương cơ hội nói chuyện.

Từ trở lại học viện, còn chưa tiến vào, Cố Khuynh Thành ngay cửa, một một người quen…
Dương Nguy đứng cửa học viện, như cũ một thân dược sư bào, sắc mặt đỏ lên, ngũ quan dữ tợn mà nữu khúc, thái dương còn có nhô ra gân xanh, y sam đều bị mồ hôi thấm ướt, đủ thấy hắn ở chỗ này chờ bao lâu.
Thế nhưng hắn chờ bao lâu cùng Cố Khuynh Thành không quan hệ, người như vậy, Cố Khuynh Thành không định gặp, tự nhiên cũng sẽ không chủ động chào hỏi Dương Nguy, dù sao thân phận của hai người ở đó, tuy rằng không tính là huyết hải thâm cừu bất cộng đái thiên, nhưng là tuyệt đối là có thâm cừu đại hận.
Trong lòng Cố Khuynh Thành minh bạch, Dương Nguy chờ ở chỗ này tuyệt đối không có chuyện tốt, càng lười phản ứng, đi né chỗ khác.
Nhưng Cố Khuynh Thành vừa đi hai bước, Dương Nguy cố nén lửa giận trong lòng, mỗi chữ mỗi câu nói: “Cố Khuynh Thành, ta muốn khiêu chiến với ngươi!” Nói đến đây, thanh âm của Dương Nguy, đã bị áp chế lửa giận, trở nên quỷ dị, dường như đàn cổ bị đứt dây, chói tai khó nghe.
“Dương Nguy, ngươi là không muốn sống, hay là chán sống?” Biết rõ thực lực của mình, dưới nàng, còn dám tới hạ khiêu chiến thư, đơn giản là muốn chết! Cố Khuynh Thành lạnh lùng cong môi, mâu tử sắc bén, giống như bảo kiếm hàn quang lẫm lẫm, mang theo lạnh buốt hãi nhân, khinh miệt liếc Dương Nguy một mắt, liền muốn xoay người ly khai.
Cố Khuynh Thành cảm giác mình còn chưa xỏa, căn bản sẽ không dây dưa với người bị cừu hận che lý trí như Dương Nguy, huống chi, nàng chuyện của mình phải xử lý, người cùng chuyện vặt, nàng thật tình lười để ý.
Nhưng mà, nàng còn muốn chạy, nhưng Dương Nguy lại không đồng ý, “Cố Khuynh Thành, ngươi phế vật này, người ngu ngốc, đến khiêu chiến của ta, ngươi cũng không dám tiếp thu, có mặt mũi gì ở lại học viện!”
“Ha ha…” Cố Khuynh Thành ngừng cước bộ, xoay người lại, nhìn chằm chằm Dương Nguy hai giây, bỗng nhiên thấp cười rộ lên, Dương Nguy nhất thời trong lòng cảnh linh đại tác, nhưng không đợi hắn phản ứng kịp, liền thấy thân thể của Cố Khuynh Thành, như cắt hình lưu quang, hiện ở trước mặt của hắn, ngón tay hơi lạnh, trực tiếp giữ lại cổ của hắn.
Cố Khuynh Thành cười lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đến gần Dương Nguy, sát khí trên người, cũng dũ phát rõ ràng, chỉ thấy môi đỏ mọng của nàng khẽ mở, mềm giọng nỉ non giống như nữ tử ngô nông, lại lộ ra khí tức cường thế tuyệt đối, “Dương Nguy, ngươi cũng không nhìn bản thân ngươi một chút, ở trên tay ta, ngươi đến một chiêu cũng qua không được, dựa vào cái gì tới khiêu chiến ta? Nói thật cho ngươi biết, ngày hôm nay ta không có nghĩ cách sát nhân, ngươi nhanh lên có bao xa cút bấy xa, bằng không ta sẽ để ngươi chết khó coi.”
Băng lãnh cốt chính là lời nói hạ xuống, Cố Khuynh Thành ném Dương Nguy sang một bên, nhìn cũng không nhìn, liền xoay người vào học viện.

“Khụ khụ…” Cái cổ bị kháp đến đỏ, Dương Nguy nhào tới trên mặt đất, liều mạng ho khan, thấy Cố Khuynh Thành đi, đứng lên, chật vật hô to, “Cố Khuynh Thành, ta không phải là muốn cùng ngươi so linh lực, ta muốn cùng ngươi so luyện đan!”
Làm luyện dược sư, Dương Nguy thuở nhỏ học tập luyện đan, hơn nữa thiên phú cũng không tệ, tự biết linh lực không sánh bằng Cố Khuynh Thành, Dương Nguy đã nghĩ ra biện pháp này.
“Dương Nguy, ngươi ăn no rồi sap?” Cước bộ của Cố Khuynh Thành bị kiềm hãm, chuyển thân nhìn về phía Dương Nguy.
Muốn so luyện đan với nàng?
Cố Khuynh Thành cười lạnh một tiếng, không biết nên nói Dương Nguy như thế nào. Tốt xấu nàng cũng là nhất phẩm trung cấp luyện dược sư, hơn nữa tinh thần lực thâm hậu, tuyệt đối không phải là người thường như Dương Nguy, có thể so sánh được, so luyện đan với nàng, đơn giản là treo đèn lồng lên mao xí, thì phân!
“Hừ! Cố Khuynh Thành, tỷ thí luyện đan, người thua thì cút ra khỏi học viện Thanh Minh, khiêu chiến như vậy, ngươi có dám tiếp thu hay không?” Dương Nguy đối với đẳng cấp dược sư mình, tương đương tự tin, bình thường người đứng bên cạnh hắn, đẳng cấp luyện đan của hắn, thường thường đều là hơn một chút, hắn thấy, Cố Khuynh Thành vừa nhập viện như vậy, cho dù có Mộ Quân Tà che chở, linh lực cao hơn hắn một chút, nhưng trình độ luyện đan, nhất định không bằng hắn!
Lúc này, Dương Nguy cũng không biết thân phận của Cố Khuynh Thành, còn tưởng rằng Cố Khuynh Thành bất quá là hương ba lão nông thôn đến, tuy rằng thiên phú không tệ, cũng câu được tôn thượng của Ám Dạ thần điện, nhưng bối cảnh gia tộc sau lưng nàng, khẳng định không bằng gia tộc của hắn, cũng vô pháp cho ra tài nguyên bồi dưỡng tốt.
Nên Dương Nguy, khẳng định chỉ cần Cố Khuynh Thành đáp ứng tỷ thí này, kết quả cuối cùng, tất nhiên là hắn thắng lợi.
Đến lúc đó, đợi được Cố Khuynh Thành lấy phương thức cực kỳ nhục nhã, chật vật, ly khai học viện Thanh Minh, hắn có thể mời cường giả gia tộc, mai phục bên sơn mạch ngoài Thanh Minh thành, tùy thời giết Cố Khuynh Thành, vì sư phụ của hắn báo thù.
Cho dù trước khi Vương Ban chết, đã từng thông báo Dương Nguy không muốn báo thù, nhưng Dương Nguy vẫn là không nhịn được, càng không nhìn nổi Cố Khuynh Thành tiêu dao.
Bây giờ Dương Nguy, lòng tràn đầy trong mắt đều là nghĩ, chỉ cần Cố Khuynh Thành ly khai học viện Thanh Minh, không có Tu Văn cùng Hồng Âm che chở, cái đợi nàng chính là chết thảm!

Nhưng Dương Nguy không biết, Cố Khuynh Thành có một con ma thú biết nhìn trộm lòng người.
Từ lúc Dương Nguy dương dương tự đắc, Đản Đản cũng đã đem nghĩ cách của Dương Nguy, toàn bộ báo cho Cố Khuynh Thành.
Nghe xong hội báo của Đản Đản, Cố Khuynh Thành lạnh lùng mím môi, “Nói đi, ngươi nghĩ muốn lúc nào, bắt đầu tỷ thí?” Đã có người muốn tìm cái chết, nàng nhất định không ngại tiễn một đoạn, để hắn sớm được đầu thai trọng tạo!
Đây là đáp ứng tỷ thí rồi?
Trong lòng Dương Nguy vui vẻ, vội vàng nói: “Chuyện tỷ thí, ta cần phải đi hồi báo đốc xử trưởng, để cho nàng phái viện trưởng của dược sư viện làm giám sát, sau đó ba ngày sau trong giáo hối viện, bắt đầu tỷ thí. Về phần hậu quả thắng thua, tựa như ta nói, người thua, bò ra khỏi học viện Thanh Minh. Người thắng…”
“Nói như ngươi vậy, ta đều có chút chờ mong ngươi sớm như gấu bò ra ngoài rồi.” Cố Khuynh Thành châm chọc cười, cắt đứt lời của Dương Nguy, xoay người đi đến hoa uyển, vừa đi, còn vừa nói: “Dương Nguy, nhớ kỹ lần này, là chính ngươi muốn chết.” Đừng trách người khác.
Cố Khuynh Thành từ trước đến nay ân oán phân minh, chuyện ám sát nàng, tuy rằng Dương Nguy cũng có phần, nhưng hắn chỉ là cùng Vương Ban khuấy cùng một chỗ mà thôi, hôm nay Vương Ban đã chết, sự tình cũng coi như bỏ đi, sau này chỉ cần Dương Nguy đàng hoàng một chút, nàng liền sẽ không sẽ cùng Dương Nguy tính toán, nhưng bây giờ Dương Nguy đã nổi lên sát tâm với nàng, vậy hạ tràng của Dương Nguy chính là một chữ: Chết!
Người dám nổi lên sát tâm với Cố Khuynh Thành nàng, chỉ có một con đường chết, bởi vì nàng sẽ không lưu lại bất luận mối họa gì!
“Cố Khuynh Thành. Ngươi chớ đắc ý quá sớm!” Nghe được ý tứ lời trong lời ngoài của Cố Khuynh Thành, đều là đang giễu cợt bản thân, Dương Nguy tức giận đến hai mắt đỏ lên, nắm chặt nắm tay, quay bóng lưng của Cố Khuynh Thành, điên cuồng hét lên một tiếng.
Thế nhưng, vừa nghĩ tới ba ngày sau, Cố Khuynh Thành bò ra ngoài học viện Thanh Minh, lửa giận trong lòng Dương Nguy, đã bị một trận khoái ý thay thế, cũng không sẽ cùng Cố Khuynh Thành dây dưa quá nhiều.
Mà Cố Khuynh Thành còn có chuyện của mình phải làm, đối với hành động tìm chết của Dương Nguy, từ lâu thấy nhưng không thể trách, cũng không để ý tới, liền thẳng đi vào bên trong học viện, đi đến Hoa uyển của mình.
Lần thứ hai trở lại Hoa uyển, Cố Khuynh Thành có chút cảm thán, nơi này là địa phương nương nàng đã từng ở qua, biết được điểm ấy, hiện nay vừa tiến đến, quả thực cảm thấy có chút cảm khái.
Nhưng Cố Khuynh Thành còn chưa cảm khái xong, Minh Trường Phong cùng Cố Thiếu Dương, Cố Văn Mãn ba người, liền từ liền từ trong đại sảnh ra đón.

Minh Trường Phong bước nhanh đi tới trước mặt Cố Khuynh Thành, vẻ mặt sốt ruột, bắt đầu đã bắt hai tay của Cố Khuynh Thành, giọng mang cầu khẩn nói: “Biểu muội, Huyên nhi nàng hộc máu, nhìn như vậy, hình như là độc phát rồi, vậy phải làm sao bây giờ?”
Độc phát?
“Các ngươi có mang độc dược kia về hay không?” Cố Khuynh Thành mặt trầm mặt, liền vội vàng hỏi. Hoa Huyên độc phát, có thể nói như nàng đã đoán trước.
Trước kia Hoa Huyên trúng độc, đã đạt đến đỉnh bạo phát, là bởi vì Cố Khuynh Thành cho một lọ giải độc đan, chế trụ độc tính trong người nàng, tạm thời không có bạo phát, nhưng bây giờ thân thể Hoa Huyên suy yếu, độc tố bạo phát, chỉ là thời gian sớm muộn.
Cố Khuynh Thành vì chuyện này, cũng vẫn đang làm chuẩn bị, lại không nghĩ rằng Hoa Huyên độc phát nhanh như vậy! Nghĩ đến, chắc là áp lực tâm lý gần đây quá lớn, đưa đến chức năng thân thể suy giảm.
Không thể không nói, có đôi khi tâm tình chính là đao hai lưỡi, có lợi cũng có hại, có thể cứu người cũng có thể giết người.
“Có, có, có! Độc dược chúng ta mang đến, biểu muội ngươi mau nhìn có thể phối được giải dược hay không!” Minh Trường Phong liên tục không ngừng từ không gian giới chỉ, lấy ra một hộp yên chi nho nhỏ.
Hộp yên chi này là độc dược từ chỗ Hoa phu nhân trồm ra được, lúc đó Minh Trường Phong và những người khác tranh đấu, Hoa Huyên nửa hôn mê, liền đưa hộp yên chi này giao cho hắn bảo quản, vì sợ bị người cướp đi, Minh Trường Phong liền bỏ hộp yên chi vào trong không gian giới chỉ của mình, mới bảo vệ được độc dược không có bị hủy.
Cố Khuynh Thành tiếp nhận hộp yên chi, mở vừa nhìn, rõ ràng là một viên dược hoàn đen thui, đặt ở cánh mũi ngửi, độc vị cay cay, liền lập tức chui vào xoang mũi, kích thích Cố Khuynh Thành thiếu chút nữa hắt hơi một cái.
Bất quá, căn cứ khứu giác bén nhạy của Cố Khuynh Thành, chỉ một chút, liền đoán được, trong dược này bao hàm các loại độc vật ô đầu, hạt mã tiền câu vẫn, thiềm tô, tiến độc mộc, mỗi một loại độc vật độc tính đều là cực kỳ tàn nhẫn, thậm chí có độc vật, chỉ cần dùng một lần là chết.
Nhưng những độc vật này, lại lấy phân lượng tinh xảo phối hợp, chế thành độc hoàn, tuy nói mỗi một loại độc vật độc tính trọng đại, nhưng án tỉ lệ pha loãng, là tạo thành loại phản ứng đình trệ phát dục nhưng không nguy hiểm đến tính mạng của Hoa Huyên.
Chỉ là, khứu giác của Cố Khuynh Thành vẫn có hạn, vô pháp dựa theo vị đạo của dược hoàn phát ra, liền phân biệt ra được liều thuốc của mỗi loại độc vật bên trong, nhưng mà cần chuẩn xác phân biệt ra được liều thuốc độc phát, còn cần nàng nghiên cứu một phen, mới có thể y theo những độc vật này, tìm ra dược liệu tương sinh tương khắc, điều phối ra giải dược.

Bình Luận (0)
Comment