Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 187

CHƯƠNG 187: QUỶ DỊ, KHÁC THƯỜNG CỦA CUNG KHANH NGUYỆT
Editor: Luna Huang
Cố Khuynh Thành biết, hai yêu cầu này của nàng, có lẽ vô lý, nhưng nàng thật không có thời gian chờ đợi thêm nữa.
Bởi vì, nàng không chỉ có là muốn đi vào Thiên Không chi thành, càng phải ba năm sau, đến Trung Châu đại lục, thời gian đối với nàng mà nói, thật là quá cấp bách! Gấp gáp đến, nàng hầu như muốn phân một phần thời gian thành mấy phần, an bài chuyện bản thân cần làm.
Tu Văn thấy vẻ mặt Cố Khuynh Thành chính sắc, nhíu mày thưa thớt một cái, vuốt râu mép, nói: “Vậy được rồi, Hồng Âm, ngươi an bài một chút, đem thời gian dã ngoại thí luyện, sớm dời đến ngày mai. Để tất cả học sinh chuẩn bị một chút, ngày mai ta tự mình dẫn bọn hắn tiến nhập Vãng Sinh Sơn Mạch thí luyện.”
“Cái này…được.” Hồng Âm còn muốn nói điều gì, thế nhưng nàng cũng muốn Cố Khuynh Thành sớm một chút tiến nhập Đoạn Thiên tháp, như vậy mới có thể, có đủ thực lực, tiến nhập Vân Điên Tranh Phách hội. Nghĩ đến ái đồ có thể bị nhốt ở Thiên Không chi thành, Hồng Âm liền không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.
Vài người thương lượng qua, xác định nói trước thời gian, càng đem thời gian dã ngoại thí luyện từ một tháng rút ngắn nửa tháng, tận khả năng tiết kiệm thời gian cho Cố Khuynh Thành.
Đối với lần này, Cố Khuynh Thành cũng tâm tồn cảm kích, vì một mình nàng, đem thời gian của tất cả mọi người, toàn bộ cải biến, đám người Tu Văn cùng Hồng Âm, quả thực rất cấp lực, để cho nàng không thể không lĩnh phần ân tình này.
“Vậy cứ như vậy đi. Tổng phó viện trưởng, ngày mai sẽ phải xuất phát đến Vãng Sinh Sơn Mạch, ta đây hiện tại trở về thu dọn đồ đạc.” Lời của Cố Khuynh Thành rơi, Tu Văn liền gật đầu, biểu thị đồng ý, thấy vậy, Cố Khuynh Thành liền trực tiếp lui ra khỏi trong luyện dược phòng.
Vừa ra tới, Cố Khuynh Thành liền thấy Bạch Tuyết ngoài luyện dược phòng.
Lúc này, Cố Khuynh Thành mới phát hiện, hôm nay Bạch Tuyết, không giống bình thường mặc một bộ trường quần, mà là mặc một kiện luyện công phục tay áo hẹp, một búi tóc đen búi toàn bộ, có vẻ tinh thần không ít, bất quá, đây là sớm muốn cùng nàng chuẩn bị động thủ?
Nếu không, muốn cùng nàng động thủ, cũng không đến mức, mặc chỉnh chu như thế, dù sao coi như là học sinh của học viện Thanh Minh huấn luyện tập thể, cũng rất ít thấy Bạch Tuyết ăn mặc như vậy.
Bạch Tuyết thấy Cố Khuynh Thành đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn rũ xuống, thoáng cái nâng lên, rồi lại ở trong nháy mắt, thấp rũ xuống, cục xúc bất thấp giọng nói: “Khuynh Thành, chuyện ngày hôm nay…”

“Không cần nói, ta không trách ngươi.” Giọng của Cố Khuynh Thành thật là bình thản tới cực điểm, không chỉ Bạch Tuyết, ngay cả Hồng Âm cùng Hạo Văn, nàng cũng không có trách.
Tuy rằng, bị gạt, trong lòng nàng rất không thoải mái, nhưng khó chịu về khó chịu, nàng là thật không trách bọn họ.
Bạch Tuyết nghe vậy, mạnh ngẩng đầu lên, mâu tử tràn đầy không dám tin, trừng mắt Cố Khuynh Thành, lộp bộp nói: “Khuynh Thành, ngươi là nói thật sao?”
“Ân. Thời gian không còn sớm, ban nãy tổng phó viện trưởng đã, dã ngoại thí luyện, ngày mai sẽ phải xuất phát, ngươi bây giờ nhanh đi về thu thập ít đồ, ta cũng không muốn mang theo người chưa chuẩn bị tốt, tiến nhập Vãng Sinh Sơn Mạch. Bởi vì, vậy coi như là chịu chết.”
Cố Khuynh Thành nhàn nhạt liếc Bạch Tuyết một mắt, xoay người không có vào trong rừng trúc.
Cố Khuynh Thành đi rồi, Tu Văn cùng Hồng Âm, Hạo Văn ba người, ở trong luyện dược phòng, thương lượng đủ một canh giờ, quyết định để Tu Văn cùng Hạo Văn hai người, mang theo các học sinh, cùng nhau tiến nhập Vãng Sinh Sơn Mạch, không chỉ có như vậy, còn tăng thêm ba vị trưởng lão, bảo hộ học sinh thí luyện.
Mà hết thảy này, Cố Khuynh Thành tự nhiên vô pháp biết được.
Vọng Thư Uyển
Bởi vì, khi bọn hắn thương lượng Cố Khuynh Thành đã về tới Hoa uyển, cùng Minh Trường Phong, Hoa Huyên vừa nói xong sự tình ngày mai sẽ phải thí luyện, chỉ thấy Cung Khanh Nguyệt thường thường tiêu thất mấy ngày, lại dưới bồi của Ngọc Vô Thương, đã trở về.
“Cố sư muội, chuyện dã ngoại thí luyện sớm, ta đã nghe nói. Hơn nữa, ta đã cùng sư phụ đề cập qua, lần này hai chúng ta một đội.” Ngọc Vô Thương thẳng đi đến, vẫn là nhất phó cười ôn nhuận như ngọc, mười hai ngọc cốt phiến trong tay, nhẹ nhàng gõ, nhưng Cố Khuynh Thành luôn cảm thấy, Ngọc Vô Thương hình như có điểm bất đồng.
Mâu quang từng thâm trầm sương mù của Ngọc Vô Thương, khi nhìn đến Cung Khanh Nguyệt, luôn luôn lộ ra một tia thích, nhưng bây giờ, cho dù Cung Khanh Nguyệt đứng ở bên người Ngọc Vô Thương, Ngọc Vô Thương lại không có nửa điểm phản ứng, thật giống như… Thật giống như đang nhìn một người xa lạ.
Đúng, chính là ánh mắt đối đãi người xa lạ!
Trong đầu Cố Khuynh Thành hiện lên một điểm phát quang, đối với Ngọc Vô Thương đột như kỳ lai biến hóa, thực sự vô pháp lý giải.

Nguyên bản người yêu sâu đậm, thực sự trong vòng mấy ngày, phát sinh biến hóa long trời lỡ đất, thậm chí xóa đi tất cả cảm tình sao?
Cố Khuynh Thành không tin.
Tối thiểu, chuyện này nếu như rơi vào trên người nàng, nàng có thể tuyệt tình, nhưng cũng vô pháp xóa đi tất cả cảm giác trong lòng. Đối với nàng mà nói, Ngọc Vô Thương phản ứng như thế, hoặc là giả bộ, hoặc là là thật chặt đứt.
Nhưng Ngọc Vô Thương đã một mình đau khổ ba năm, hiện tại Cung Khanh Nguyệt đã trở về, hắn thế nào nỡ chặt đứt?
Cố Khuynh Thành thực sự không nghĩ ra, nhưng lúc này, cũng không cần thiết tự hỏi nữa, bởi vì, còn có chuyện trọng yếu hơn, cần nàng làm.
Bất quá, đề nghị để Ngọc Vô Thương cùng mình tổ đội, còn cần suy nghĩ, “Sư huynh, hảo ý của ngươi ta tâm lĩnh, chỉ là ta đã tìm được người tổ đội thích hợp rồi, sợ là chỉ có thể cô phụ hảo ý của ngươi.”
“Không quan hệ.” Kiên quyết cự tuyệt của Cố Khuynh Thành, không có bỏ đi nghĩ cách của Ngọc Vô Thương, chỉ nghe Ngọc Vô Thương ôn cười nói: “Vừa lúc, ta còn chưa tìm được người tổ đội, Cố sư muội nếu như không ngại, ta cùng các ngươi một đội, được không?”
Ngạch…
Đây là thuốc cao bôi trên da chó a, dán lên rồi, xé cũng sẽ không được!
Cố Khuynh Thành bất đắc dĩ, có thể tưởng tượng Ngọc Vô Thương tốt xấu là cường giả thực lực linh vương, vào đội ngũ, làm bảo tiêu cũng không tệ…… ít nhất …… Để bảo vệ một ít đội hữu thực lực có hạn.
Nghĩ vậy, Cố Khuynh Thành liền gật đầu, “Có thể, chỉ bất quá, tất cả vật phẩm, chính ngươi chuẩn bị. Đúng rồi, đội ngũ chúng ta đều là học sinh bình dân, nên, đồ của những người khác, cũng thỉnh Ngọc sư huynh, ngươi chuẩn bị một chút đi.”

“Hảo, Cố sư muội ngươi yên tâm, những thứ này ta cũng sẽ chuẩn bị tốt.” Ngọc Vô Thương mím môi cười, biểu tình không có bất kỳ biến hóa nào. Nhưng nếu là, Ngọc Vô Thương biết, Cố Khuynh Thành đưa hắn trở thành bảo tiêu, còn móc hắn một khoản bạc, không biết có thể có chút biến hóa hay không.
“Được, ngươi đồng ý là được. Các ngươi trò chuyện, ta lên thu dọn đồ đạc, sáng mai còn phải tập hợp ở cửa học viện.” Cố Khuynh Thành đối với hành vi móc bạc của mình, không có nửa điểm áy náy, ai bảo Ngọc Vô Thương không nên tổ đội cùng nàng thì không được làm gì, quỷ biết hắn có chủ ý gì!
Lần trước, trong Lư Diêm sơn mạch, Ngọc Vô Thương nói, Cố Khuynh Thành không có quên. Nàng cũng tin tưởng, Ngọc Vô Thương tuyệt đối sẽ không quên, ai biết lúc này trong Vãng Sinh Sơn Mạch, hắn có còn muốn tiếp tục đề cập hay không, hoặc có lẽ có an bài khác?
Phản chính nàng cũng đoán không ra tâm tư của Ngọc Vô Thương, liền móc được khoản nào hay khoản đó, dù sao nàng cũng không muốn ăn thiệt thòi!
Trong lòng Cố Khuynh Thành bắt đầu đối với hành trình ngày mai, có những an bài khác, mới vừa đi ra hai bước, lại nghe được thanh âm của Cung Khanh Nguyệt truyền đến, “Cô nương, dã ngoại thí luyện lần này, học viện Thanh Minh đã an bài, thuộc hạ không tiện tham dự trong đó, còn thỉnh cô nương thứ lỗi.” Thanh âm của nàng, khàn giọng khó nghe, như kim chúc ở trên bàn bị cọ qua vậy, chói tai khó nghe, so với thanh âm thanh lệ bình thường, hoàn toàn bất đồng.
Cố Khuynh Thành không khỏi dừng bước lại, quay đầu, nhìn về phía Cung Khanh Nguyệt, “Tiếng nói của người, là thế nào? Có phải có quan hệ với chuyện lần bị thương trước?” Lần trước Cung Khanh Nguyệt thụ thương trở về, giọng nói, cũng có chút sai, mà lúc đó, Cố Khuynh Thành cho là nàng thụ thương thể hư đưa đến.
Dù sao, người bị thương hoặc sinh bệnh, trước khỏi hẳn, bệnh nặng hoặc đại thương, thanh âm cũng sẽ có chút bất đồng, đây cũng là có thể lý giải, chỉ là thương của Cung Khanh Nguyệt lành, thế nào tiếng nói lại hủy lợi hại?
Còn có, thái độ nói chuyện của Cung Khanh Nguyệt với nàng, rõ ràng xa lánh cùng cung kính rất nhiều.
Khụ khụ… Tuy nói, trước Cung Khanh Nguyệt nói với nàng, cũng không quá hòa hợp, nhưng tối thiểu chưa từng dùng qua kính như vậy, nghe loại xưng hô này, trong lúc nhất thời Cố Khuynh Thành lại có chút cảm giác khác thường, nhưng nàng cũng nói không rõ, cảm giác kia là cái gì.
“Không có gì, cô nương người không cần lo lắng, thuộc hạ chỉ là tiếng nói có chút khó chịu mà thôi.” Giọng nói của Cung Khanh Nguyệt nhạt nhẽo, hiển nhiên là không muốn nói chuyện nhiều.
Thấy nàng bộ dáng này, Cố Khuynh Thành cũng không muốn hỏi tới nữa, liền gật đầu, xoay người lên lầu, trở lại trong phòng của mình, thu dọn đồ đạc.
Sau khi Cố Khuynh Thành lên lầu, Minh Trường Phong hóa khách vi chủ, chủ động chiêu đãi Ngọc Vô Thương, rót hai ly trà nóng, bưng đếb trước mặt của Ngọc Vô Thương, ngồi đối diện nhau, cười nói: “Thiếu thành chủ, ta ngươi nhận thức cũng không phải một ngày, ta cũng không nói lời khách khí với ngươi. Thân thể của Huyên nhi không tốt, độc tố vừa thanh trừ sạch sẽ, không dễ tùy ý đi lại, ta cần lưu lại chiếu cố nàng, nên lần này đến Vãng Sinh Sơn Mạch, còn thỉnh thiếu thành chủ, chiếu cố biểu muội ta nhiều một chút. Đợi tương lai nàng trở lại Noãn thành, Minh gia ta chắc chắn thâm tạ.”
Nếu như nói, Ngọc Vô Thương trước có thể hờ hững với an nguy của Cố Khuynh Thành, nhưng bây giờ, nghe được những lời này của Minh Trường Phong, cũng không thể thấy chết mà không cứu được nữa.
Phải biết rằng, Cố Khuynh Thành, đã thân quan đệ nhất đại thế gia ở Thanh Long quốc, hơn nữa một Minh gia, cho dù hắn là thiếu thành chủ của Noãn thành, cũng là không chịu nổi. Vì Noãn thành của mình, trong Vãng Sinh Sơn Mạch, hắn chỉ có thể tẫn có khả năng bảo Cố Khuynh Thành an toàn.
vongthuuyen.com

Đây chẳng khác nào, biết rõ Minh Trường Phong là hạ một bậc của mình, Ngọc Vô Thương lại chỉ có thể cười híp mắt đáp ứng, một câu phản đối cũng nói không nên lời.
Bất quá, Ngọc Vô Thương ngay từ đầu, cũng không có ý định cự tuyệt, nên, sau khi Minh Trường Phong nói xong, hắn lập tức nói: “Trường Phong, ta ngươi coi như là cùng nhau lớn lên, ngươi nhắc nhở, ta tự nhiên hoàn thành. Hơn nữa, dù cho ngày hôm nay ngươi không nói, ta cũng sẽ chiếu cố thật tốt sư muội. Dù sao, ta còn có chuyện, cần Cố sư muội, giúp ta tra rõ.”
“Nga? Không biết thiếu thành chủ, ngươi cần tra cái gì?” Nét mặt của Minh Trường Phong phong khinh vân đạm, nhưng trong lòng đã dậy sóng rồi.
Thiếu thành chủ Noãn thành, cần tra cái gì không tra được? Nhưng bây giờ, Ngọc Vô Thương nói có chuyện gì, cần tiểu biểu muội, giúp hắn tra rõ, đây rõ ràng, bên trong có mờ ám!
Chỉ là, Minh Trường Phong không có chứng cứ, cũng chỉ có thể hỏi dò.
Nghe vậy, Ngọc Vô Thương phe phẩy cốt phiến trong tay, đạm đạm nhất tiếu: “Trường Phong yên tâm đi, ta nhất định sẽ không để cho biểu muội ngươi, làm chuyện nguy hiểm gì. Bất quá, về phần đến cùng chuyện gì, thứ cho ta vô pháp nói ra.”
“Đã như vậy, ta đây không hỏi nữa.” Minh Trường Phong cũng là cười.
Muốn nói, tràng diện hai đại nam nhân đối diện cười, thực tại có chút để kẻ khác mao cốt tủng nhiên, nhưng lúc này, giữa Minh Trường Phong cùng Ngọc Vô Thương phảng phất lưu động gợn sóng mắt thường không thể nhận ra, tựa hồ cũng đối với đối phương, có một tia không tín nhiệm.
Dù sao, lớn lên ở tử đệ đại gia tộc, ưu điểm không nói, tâm đề phòng tối thiểu, vẫn là phải có.
Mà khi hai người nói chuyện, Cung Khanh Nguyệt đã đi ra ngoài.
Nàng cũng không ở tại Hoa uyển, mỗi sáng sớm xuất hiện, sau bữa cơm chiều ly khai, hành tung bất định, cho dù Cố Khuynh Thành, cũng không biết nàng cụ thể đặt chân ở đâu, nhưng tuy rằng Cố Khuynh Thành không biết, nhưng cũng chưa chủ động hỏi qua.
Có thể nói, giữa nàng và Cung Khanh Nguyệt, vẫn duy trì khoảng cách an toàn không can thiệp chuyện của nhau, đối với nàng cũng tốt, đối với Cung Khanh Nguyệt cũng tốt, cũng không từng xuất hiện, một mình can thiệp không gian tư nhân của người khác, hay lén theo dõi, ngoại trừ Cố Khuynh Thành cảm thấy Cung Khanh Nguyệt có chuyện, mà giám thị một lần ra, liên không còn để ý tới Cung Khanh Nguyệt nữa, mặc cho nàng làm cái gì, Cố Khuynh Thành chưa từng có hỏi qua.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Vốn định thi xong mới up tiếp chương mới mà không nỡ để mọi người chờ đợi >,^ hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ ta nhé

Bình Luận (0)
Comment