Editor: Luna Huang
Đang cầm túi càn khôn, ngón tay của Cố Khuynh Thành có chút hơi run, đây là lễ vật duy nhất gia gia nàng sinh tiền, đưa cho nàng, cũng là đồ gia truyền của Cố gia bọn họ, nàng quý trọng thiếp thân cất dấu.
Vốn tưởng rằng lần này ngoài ý muốn trọng sinh, đã là thiên bao dung, nghĩ không ra túi càn khôn vẫn được nàng coi như trân bảo cũng theo nàng đến đây.
Cố Khuynh Thành vội vàng mở túi càn khôn, lấy tinh thần lực vì mắt, xem vật phẩm bên trong.
Thật tốt quá, thật tốt quá, kim khâu tổ truyền của Cố gia, dược sương của nàng, còn có ngân châm ám khí nàng bình thường tới sử dụng, toàn bộ đều ở bên trong, một cũng không thiếu.
Cố Khuynh Thành đang mừng rỡ không thôi, bên tai bỗng nhiên truyền tới một tiếng kêu ngạc nhiên: "Tiểu thư, ngươi rốt cục tỉnh lại, Thúy nhi, Thúy nhi, đều bị người hù chết!"
Cố Khuynh Thành theo tiếng kêu nhìn lại, một nữ hài mặc nha hoàn phục thanh sắc, nhìn qua ước chừng mười lăm mười sáu, chính vẻ mặt vui sướng nhìn nàng.
"Thúy nhi?" Trước mắt Cố Khuynh Thành hiện lên thân ảnh cuối cùng của nàng.
Đầu mày cau lại, trước hình ảnh trong mộng, lần thứ hai hiện lên trong đầu nàng.
Hình ảnh xa lạ rồi lại chân thật, cùng thương đầy người mơ hồ làm đau, để cho nàng nhận thức đến, chuyện trong mộng đều là chuyện đã xảy ra thuộc về cái thân phận này. Mà nàng cũng chân chân thật thật xuyên việt.
Mảnh đại lục này cũng không phải thế kỷ hai mươi mốt nàng quen thuộc, mà là một dị thế tên là Linh Huyễn đại lục, ở đây lấy võ vi tôn, cường giả vi vương.
Nhưng mà, người này, cùng gọi Cố Khuynh Thành, là thất tiểu thư của thừa tướng phủ Đông Ly quốc. Chỉ vì trời sinh gân mạch bế tắc, là một phế vật bất chiết bất khấu.
Phế vật, dã loại, người quái dị, không rõ, những chữ này từ khi Cố Khuynh Thành sinh ra liền theo nàng, nguyên nhân là bởi vì nàng lộ ra mặt âm dương hãi nhân, cùng với máu đạm kim sắc bất đồng thường nhân.
Thúy nhi thấy Cố Khuynh Thành nãy giờ không nói gì, sợ hãi, chân tay luống cuống chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa goi: "Người mau tới a, tiểu thư tỉnh."
"Còn có, tiểu Hồng, mau, nhanh lên gọi lão thái gia tới!"
"Thúy nhi... Trở về..."
Thanh âm khàn khàn từ phía sau truyền đến, bước chân của Thúy nhi mạnh ngừng lại, cả người buộc chặt xoay người, nàng bước nhanh chạy về bên giường, mừng rỡ không thôi: "Tiểu thư, ngươi không sao, ban nãy thấy ngươi nãy giờ không nói gì, hồn của Thúy nhi đều hách để mất."
"Khụ khụ..." Cố Khuynh Thành nhịn không được ho nhẹ hai tiếng, cổ họng liên tục ngứa, vết thương trên người, chỉ cần nàng khẽ động, liền đau đến hút không khí, "Nước..."
"Hảo hảo hảo! Tiểu thư, ngươi chờ một chút, ta đây mang đến cho ngươi ngay!" Thúy nhi liên tục không ngừng đáp ứng, xoay người chạy đến trước bàn rót chén nước, vừa nhanh chạy bộ hồi trước giường, đem ly nước đưa tới bên mép Cố Khuynh Thành: "Tiểu thư, uống nhanh chút, nhuận hầu."
Cố Khuynh Thành liền từ tay của Thúy nhi, đem ly nước tràn đầy, uống đến cạn, cổ họng cũng rốt cục thư thái.
Dựa ở đầu giường, Cố Khuynh Thành chính ôm thương trên trán, đau đến nhe răng. Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân liên tiếp, có nhẹ có nặng, hiển nhiên không phải là một người.
Ngay sau đó, của "Chi nha" Một tiếng, bị người từ ngoài đẩy ra.
"Khuynh Thành a, ngươi toán rồi, mạng già này của gia gia đều bị ngươi hách rớt hết một nửa!" Thanh âm già nua lại trung khí mười phần tràn đầy trìu mến, lão giả mãn đầu tóc bạc, chính là gia gia của Cố Khuynh Thành, thừa tướng đương triều Cố Duyên Đình.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Khuynh Thành đều là tâm đầug nhục của hắn, trời đất bao la, không có gì có thể to hơn tôn nữ này của hắn.
"Khuynh Thành, ngươi để nhị thúc nói ngươi như thế nào! Hôn sự này lui liền lui, ta cũng không lạ gì tam vương gia kia, hà tất vì hắn đi nhảy lầu, để lão gia tử lo lắng a!" Một giọng nam hùng hậu truyền đến.
Cũng nam tử trung niên đứng bên cạnh Cố Duyên Đình, hắn là nhị thúc của Cố Khuynh Thành, Cố Minh Hạo.
Phụ mẫu của Cố Khuynh Thành đều mất, nhị thúc vẫn đối với nàng như thân sinh, lúc này, trong giọng nói của hắn tuy rằng lộ ra nhàn nhạt trách cứ, nhưng càng nhiều hơn chính là đau lòng cùng lo lắng.
Cố Duyên Đình nghe vậy, giận không chỗ phát tiết, quay Cố Minh Hạo chính là quở trách: "Ngươi còn không biết xấu hổ nói, nếu không phải khuê nữ bảo bối của ngươi, câu dẫn Lâu Thiều Hàn, hắn tên khốn kiếp kia, sẽ trước mặt mọi người cùng Khuynh Thành từ hôn, ép Khuynh Thành không mặt mũi sao!"
"Dạ dạ dạ, cha người nói rất đúng, chuyện này, quay đầu lại ta nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn Minh Nguyệt." Tự nhận đuối lý, Cố Minh Hạo cúi đầu,l lão lão thật thật ai huấn.
"Hừ! Lão nhị, ta nói thật cho ngươi biết, chuyện này, lão tử sẽ không dễ dàng buông tha Lâu Thiều Hàn tên khốn kiếp kia, cũng sẽ không dễ dàng buông tha đồ hỗn hào ngươi sinh! Ngươi đi nói cho Cố Minh Nguyệt, ngày mai sẽ để cho nàng cuốn gói cút khỏi Cố gia, Cố gia ta không tha cho người bỉ ổi như nàng vậy!" Cố Duyên Đình tức giận đến râu mép đều dựng lên, mặt đỏ.
Cố Minh Hạo khổ không thể tả, lại không lời nào để nói, Cố Minh Nguyệt là nữ nhi của hắn, hắn đương nhiên cũng là đau lòng, nhưng cũng phải theo ý chỉ của lão gia tử...
Ai! Trách chỉ có thể trách nha đầu kia tự tìm đường chết, lại dám đánh chủ ý Lâu Thiều Hàn, còn làm cho Khuynh Thành tự sát, lão gia tử không có giết nàng, liền đã coi như là tiện nghi nàng.
Hiện tại lão gia tử đang nổi nóng, hắn còn có thể nói cái gì, chỉ có thể chờ lão gia tử hết giận, lại vì Cố Minh Nguyệt cầu xin tha.
Lâu Thiều Hàn, tên này Cố Khuynh Thành rất quen thuộc, có thể nói quen thuộc đến tận xương tủy, đó là tên của vị hôn phu nàng. Kiếp trước, vì lấy lòng hắn, Cố Khuynh Thành có thể nói là hao hết tâm lực.
Nghĩ không ra sống lại một đời, họ Lâu của hắn vẫn là cùng tam đường tỷ Cố Minh Nguyệt của nàng cùng nhau, còn Cố Minh Nguyệt, trước mặt mọi người cùng nàng từ hôn.
Mặc kệ có phải là cùng một người hay không, khi dễ như vậy, nàng cũng sẽ không để hắn sống khá giả!
Lâu Thiều Hàn phải không? Lão nương nhớ kỹ ngươi, khuất nhục hôm nay, tương lai lão nương nhất định gấp trăm lần trả lại cho ngươi!
(Luna: Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, ai bảo cùng tên làm gì =.=)