Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 203

CHƯƠNG 203: THẬN TRỌNG, ĐỊA PHƯƠNG XA LẠ
Editor: Luna Huang
Ánh sáng nhạt chói mắt, mỹ lệ loá mắt.
Cố Khuynh Thành thực sự rất khó đem cung điện đẹp như vậy, đem tính khí nóng nảy của lôi long, kết nối với nhau.
Giữa lúc Cố Khuynh Thành nhìn bóng lưng của lôi long, vẻ mặt không giải thích được, dư quang của nàng bỗng nhiên liếc về màn che bên cạnh lôi nguyên thạch, cả giường cùng màn che đều là đạm tử sắc, vừa nhìn liền biết, là sở thích của nữ nhi gia.
Là ai đã từng ở đây? Lẽ nào, là chủ tử của lôi long?
Cau mày, suy tư một hồi, Cố Khuynh Thành vô pháp tìm được bất luận đáp án gì, lúc này, Đản Đản trong túi càn khôn nghỉ ngơi lấy lại sức, bỗng nhiên nói: “Mẫu thân, ta cảm giác được một lực lượng rất kinh khủng nhưng lại rất quen thuộc. . .”
“Lực lượng gì?” Cố Khuynh Thành âm thầm nói với Đản Đản.
“Ta, ta chẳng qua là cảm thấy rất quen thuộc, hình như càng đến gần cổ lực lượng kia, thương trên người ta, sẽ càng lành nhanh. . .”
Thanh âm của Đản Đản, có một tia mê man, Cố Khuynh Thành từ trong lời nói của nó, chộp được trọng điểm, “Đản Đản, ngươi bị thương? Chuyện gì xảy ra, ngươi, có phải có gì gạt ta hay không?” Nói, Cố Khuynh Thành lập tức liên tưởng đến, Đản Đản khắc chế lực lượng của lôi long, cứu nàng.
Là vào lúc đó, Đản Đản bị thương sao?
“Ngô. . .” Thanh âm của Đản Đản, dường như muỗi, lộp bộp nói: “Kỳ thực, mẫu thân, lúc bộ tộc phượng hoàng chưa sinh ra, không sợ bất kỳ lực lượng nào, nếu như mạnh mẽ sử dụng lực lượng ẩn chứa trong huyết mạch, bổn nguyên sẽ bị hao tổn.”
Nói đến đây Đản Đản ngừng lại, tựa hồ sợ Cố Khuynh Thành lo lắng, lại vội vã đổi giọng: “Mẫu thân, ngươi không cần lo lắng, Đản Đản là bị một chút thương nhỏ, không có gì đáng ngại!”
Không có gì đáng ngại?

A. . .
“Bổn nguyên bị tổn hại, ngươi còn nói cho ta biết không có gì đáng ngại? Đản Đản, đến cùng theo ý của ngươi, cái gì gọi là đáng ngại?” Cố Khuynh Thành quả thực khí nổ, càng nhiều hơn chính là đau lòng, phải biết rằng người cùng ma thú, quan trọng nhất chính là bổn nguyên, dù cho bị mười lần thương mà không tổn hại bổn nguyên, cũng tốt hơn một lần tổn hại bổn nguyên.
Hôm nay Đản Đản vì nàng, tổn hại đến bổn nguyên, nhưng vẫn là nói không có gì đáng ngại,, đây thực sự để Cố Khuynh Thành cảm thấy, nàng rất vô dụng, kết quả vẫn là liên lụy đám tiểu thú khế ước với mình.
Ai. . . Cố Khuynh Thành Thở dài, nhớ lại liệt hỏa bị thương, hiện tại Tử Đồng đi theo nàng, cũng không biết liệt hỏa thế nào, thương thế trên người làm sao, có người giúp nó trị liệu hay không?
Vọng Thư Uyển
Liệt hỏa được Cố Khuynh Thành quan tâm không ngớt, lúc này đã biến trở về nghĩ thái hóa, an tĩnh nằm ở trong lòng của Cố Thiếu Dương, mà Cố Thiếu Dương cũng từ trong đan dược chữa thương lúc trước khi Cố Khuynh Thành xuất phát cho hắn, lấy ra không ít đan dược, cho liệt hỏa ăn vào, cuối cùng cũng ổn định lại tình huống của liệt hỏa.
“Chỉ cần mẫu thân không có việc gì, Đản Đản sẽ không có việc gì!” Nghe được thanh âm tức giận của Cố Khuynh Thành, Đản Đản liền biết, Cố Khuynh Thành sinh khí, vội vàng nói.
. . .
Cố Khuynh Thành bị lời của Đản Đản nói làm cho cảm động, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì, tất cả lời nói đều ngăn ở mắt cùng cổ họng, nàng rất sợ nàng vừa mở miệng, nước mắt sẽ không ngừng được, lúc này Cố Khuynh Thành mới phát giác, nàng thật không phải là không gì không làm được, cũng không thể không bị thương, không thương tâm.
Có lẽ là, lúc bị thương, tinh thần của Cố Khuynh Thành trở nên dị thường mẫn cảm, có lẽ là, trong lúc nguy cấp, bản thân vô pháp thoát khốn, liên lụy Đản Đản, mà cảm thấy tự trách, trong nháy mắt này, vô số tư vị, lướt qua lòng của Cố Khuynh Thành, trong đó cũng bao quát không muốn xa Mộ Quân Tà.
Nhưng loại tình huống này, giằng co bất quá trong vài giây liền kết thúc.
A. . . Cố Khuynh Thành khẽ cười một tiếng, vỗ ót của mình một cái, thầm nghĩ: Thực sự là càng lăn lộn càng kém cỏi, thối Mộ Quân Tà kia không xuất hiện liền không xuất hiện, nàng suy nghĩ gì a! Khiến cho bản thân tựa như phát điên!
Thở dài một tiếng, Cố Khuynh Thành đem nước mắt tụ trong hốc mắt ép trở lại, tận lực khống chế âm điệu, nói: “Đản Đản, ngươi đến trúc phòng lấy chút đan dược, phối hợp thứ lần trước Mộ Quân Tà đưa cho ngươi, một lúc hấp thu hết, mới có lợi với khôi phục thương thế.”

Trong túi càn khôn, ngay từ đầu, có ba gian trúc phòng, mà khi tổ tiên cùng Đản Đản đều túi càn khôn, Tử Đồng cùng liệt hỏa hai tiểu thú lại xây hai gian, trong đó có hai gian thuộc về Cố Khuynh Thành, một gian dùng để nghỉ ngơi, một gian dùng để luyện đan.
Có lẽ là cảm thấy như vậy còn chưa đủ, Tử Đồng liền tự dụng tâm đóng thêm hai gian, sau này nếu không phải là bởi vì trong trong túi càn khôn không đủ trúc, chỉ sợ Tử Đồng căn bản cũng không dừng lại.
Nghĩ vậy, Cố Khuynh Thành không khỏi mỉm cười, không biết Tử Đồng một thánh thú, thế nào lạic ó hứng thú lớn với việc xây trúc phòng như vậy.
Nghĩ lại vừa nghĩ, khóe môi cong lên của Cố Khuynh Thành lại rớt xuống, tổ tiên từ khi đến học viện Thanh Minh chưa từng lên tiếng, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, Cố Khuynh Thành từng tiến nhập túi càn khôn, xem qua tổ tiên hai lần, nhưng mỗi lần tổ tiên đều đang ngủ.
Có một lần, tổ tiên bị nàng đánh thức, chỉ là liếc mắt nàng, nói một câu: “Không nên quấy rầy lão tử ngủ!” Liền ngủ tiếp.
Sau lại, Cố Khuynh Thành sẽ không có quấy rối tổ tiên nữa.
Nhưng tình huống dưới mắt, Cố Khuynh Thành rất hy vọng tổ tiên có thể tỉnh lại, dù cho không thể giúp nàng đánh bại lôi long, nhưng tối thiểu tổ tiên kiến thức rộng rãi, nói không chừng sẽ biết, lôi long có uy hiếp gì, nói như vậy, nàng muốn chế trụ lôi long, cũng không phải chuyện gì khó như lên trời.
“Mẫu thân, ngươi không có tức giận sao?”
Giữa lúc Cố Khuynh Thành khổ tư không có kết quả, không biết tổ tiên lúc nào mới tỉnh, thanh âm của Đản Đản, yếu ớt bay tới, cắt đứt ý tưởng của nàng.
Nghe thận trọng trong giọng nói của Đản Đản, Cố Khuynh Thành cười khổ một cái, “Ngươi cũng bị thương, ta còn giận cái gì? Được rồi, ngươi mau uống thuốc đi, không nên nói chuyện nữa.” Nói nhiều, chẳng khác nào lãng phí khí lực, như vậy đối với việc thương thế lành, thật không tốt.
“Nga nga, mẫu thân, ta đây liền đi, ngươi không nên tức giận.” Đản Đản sợ nhất Cố Khuynh Thành sinh khí, nghe được lời của Cố Khuynh Thành, liên tục không ngừng chạy vào trong trúc phòng Cố Khuynh Thành dùng để luyện chế đan dược.
Cố Khuynh Thành xuyên thấu qua nội thị, thấy phản ứng của Đản Đản, khóe môi loan loan, nhưng nàng chưa kịp triệt để cong hết khóe môi, ngẩng đầu một cái, liền thấy lôi long chẳng biết lúc nào, đã ngừng lại, đuôi hướng nàng, đứng ở trước tường, tựa hồ không nhìn thấy hỗ động của Cố Khuynh Thành cùng Đản Đản.
Lôi long vẫn không nhúc nhích, ánh mắt chuông đồng to nhìn chằm chằm tường trước mặt, hình như đang suy nghĩ gì. Đồ bên trong đối với nó mà nói dị thường quan trọng, là đồ nó bảo vệ nhiều năm, nếu là tình huống của Cố Khuynh Thành sai, vật kia có thể bị hủy hay không?

Vật kia, quan hệ đến sinh mệnh của lôi long, vừa nghĩ tới tình huống mới có thể bị hủy, lôi long trở nên rất thấp thỏm rất quấn quýt, nó không biết có nên để Cố Khuynh Thành tới chỗ này hay không, nhưng lúc này, đã đến đây, nó không được phép hối hận!
Lôi long trọng trọng hừ một tiếng, như tự bơm hơi cho mình, ngay sau đó xoay người, nhìn về phía Cố Khuynh Thành, “Xú nữ nhân, đi theo phía sau của bổn tọa, không nên chạy loạn, không nên lộn xộn, bằng không, không nên trách bổn tọa không để ý ước định, lấy mạng của ngươi!”
vongthuuyen.com
Nghe vậy, Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng cười, nhẹ nhàng thiêu mi, nhất phó bỗng nhiên không thèm để ý, sau đó ném ra bốn chữ: “Ta đã biết rồi.” Tức giận đến hai cọng râu của lôi long run lên kịch liệt.
“Hừ, đồ không biết tốt xấu.” Lôi long rầm rì một tiếng, quay đầu, tiếp tục nhìn về phía tường, chỉ là lần này, nó động.
Lôi long giơ chân trước lên, cố sức ấn vào trên vách tường, nhìn như không có quy luật chút nào, như là muốn mở ra cơ quan gì, Cố Khuynh Thành nheo cặp mắt lại, che ánh mắt không giải thích được của mình, không hề chớp mắt nhìn cử động của lôi long, yên lặng nhớ từng chỗ.
Nếu như, nàng tìm được cơ hội, giải quyết lôi long, hiện tại nhớ kỹ những thứ này, có thể sẽ có công dụng!
Lôi long ân vài cái, thu hồi chân trước, an tĩnh đợi, không bao lâu, toàn bộ tường, dường như bột phấn, tuôn rơi, lộ ra một đạo mạc liêm thủy tinh sau tường.
Cố Khuynh Thành xuyên thấu qua móng của lôi long, nhìn bên trong, chỉ thấy phía sau mạc liêm thủy tinh là một mảnh đầm nước, xung quanh trồng đầy hoa sen, giữa ao nước, có một tảng đá lớn đến không tính được, mặt trên đặt một hộp tạo hình tinh mỹ, tuyên khắc hoa văn phúc tạp.
Hộp hình vuông, cả vật thể đen kịt, bởi vì xa, Cố Khuynh Thành không có phân biệt ra được hộp làm bằng vật liệu gì.
“Đi, theo bổn tọa đi vào.” Lôi long lay động thân, cũng không quay đầu lại.
Mi tâm của Cố Khuynh Thành vặn một cái, sờ sờ mũi, khoanh tay, đi theo phía sau lôi long, từng bước một cẩn thận mà đi, nói cho cùng, ở đây đối với nàng mà nói, đều là địa phương xa lạ đến mức tận cùng, vạn sự cẩn thận một chút luôn luôn không sai.
Tiến nhập mạc liêm thủy tinh, lúc này Cố Khuynh Thành mới phát hiện, thì ra bên trong, lại là một mảnh thiên địa khác.
Bốn phía đều là trang sức đạm lục hoặc đạm lam sắc, trung ương chính là thủy trì ngay từ đầu Cố Khuynh Thành thấy, Cố Khuynh Thành nhìn kỹ một mắt, bốn phía thủy trì có hốc nhỏ chừng nấm tay, liên tục có nước suối chảy ra, giữa đáy ao còn có một, thoát nước, lòng vòng như vậy, giữ vững tinh thuần của thủy chất trong ao nước.
Một bên của thủy trì đặt nhuyễn tháp, lấy mạc liêm thủy tinh đạm tử tinh mỹ làm vách tách ra khỏi thủy trì.

Cố Khuynh Thành rất nhanh nhìn chung quanh một mắt, ngữ điệu bình ổn nói: “Đây là đâu, ngươi dẫn ta tới đây, mục đích là cái gì?” Muốn nói, lôi long không có bất kỳ ý tưởng gì, chỉ là thuần túy mang nàng đến để thưởng thức mỹ cảnh, nàng cũng không tin.
Cố Khuynh Thành nàng cũng không phải tiểu hài nhi ba tuổi, lôi long nói lừa liền lừa.
“Bổn tọa mang ngươi tới đây, tự nhiên có dụng ý của bổn tọa.” Lôi long ngẩng cao đầu, nhất phó chẳng thèm nói chuyện với Cố Khuynh Thành.
Ngạch. . .
Cố Khuynh Thành bĩu môi, đối với biểu hiện thối thí của lôi long như vậy, hoàn toàn cho rằng nhìn không thấy.
“Hào!” Nhưng ngay khi Cố Khuynh Thành quét qua, nhìn về phía địa phương khác, lôi long bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, cả người tản mát ra quang mang u lam, đem toàn bộ thân thể cao lớn của nó, bao phủ trong đó.
Cố Khuynh Thành nghe được động tĩnh, vội vàng xoay người, chỉ thấy lôi long hoàn toàn bị hoàn toàn bị ở trong quang mang.
Đây là lão thiên gia cho nàng cơ hội chạy trốn?
Cố Khuynh Thành trừng mắt nhìn, trong lòng có nhiều cao hứng nói không nên lời, nhưng nàng lại luôn cảm thấy rất kỳ quái.
Ở địa bàn của mình, lôi long bỗng nhiên xuất hiện loại tình huống này, thật tình không quá cho Cố Khuynh Thành cơ hội, dù sao lôi long còn không phải sao dễ trêu.
Khụ khụ, đến lúc đó nếu như nàng chạy trốn bất thành, lại bị lôi long bắt, sợ rằng lôi long thực sự lấy nàng lấp Lôi Trì, phải biết rằng lôi long không chỉ có thực lực cao, tính tình càng khỏe. Nàng không muốn trở thành chất dinh dưỡng lấp trì.
Ai. . . Cố Khuynh Thành táp táp miệng, bỏ qua ý niệm trốn chạy, rất có lòng thanh thản đi dạo.
Một bên, lôi long bị quang mang khóa lại, một mực quan sát phản ứng của Cố Khuynh Thành, chỉ cần Cố Khuynh Thành nhất định chạy trốn, nó sẽ ra tay, bắt người trở lại, nhưng ai biết Cố Khuynh Thành dĩ nhiên không có chạy trốn, trái lại thanh thản đi dạo?
Thấy Cố Khuynh Thành như vào hậu viện nhà mình, biểu tình thư thích, gân xanh ở khóe mắt lôi long không cầm được nhảy dựng lên, xú nữ nhân này, cho rằng nơi này là chợ sao? Cũng dám đi loạn, còn ngồi lên nhuyễn tháp?
Khi thấy Cố Khuynh Thành đặt mông ngồi ở trên nhuyễn tháp, lôi long trợn to hai mắt, tức giận nhìn về phía Cố Khuynh Thành, ngay sau đó gầm nhẹ một tiếng, phá ra khỏi quang mang.

Bình Luận (0)
Comment