Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 214

CHƯƠNG 214: XẤU HỔ, KHẾ ƯỚC VỚI LÔI LONG
Editor: Luna Huang
Cố Khuynh Thành đau đến hầu như mất lý trí, suýt nữa lần thứ hai cắn hư răng mình, nhưng Mộ Quân Tà ở thời khắc mấu chốt, ngăn trở nàng, cảm thụ được xâm lấn bên ngoài, Cố Khuynh Thành theo bản năng khước từ, thế nhưng nàng biết, đó là cái hôn của Mộ Quân Tà, liền kiệt lực khống chế bản thân, không để cho mình cắn đầu lưỡi của Mộ Quân Tà.
“Ngô… Quân, Quân Tà…” Ngươi buông ta ra a, ta không muốn thương tổn ngươi.
Đây là lời trong lòng của Cố Khuynh Thành, nhưng lúc này lại bị Mộ Quân Tà lấy cái hôn giam lại, vô pháp nói ra khỏi miệng.
“A Thất, ta luôn ở đây.” Mộ Quân Tà hôn Cố Khuynh Thành không muốn buông ra, mơ hồ không rõ nỉ non.
Sáu chữ, Cố Khuynh Thành triệt để rơi vào tay giặc, không hề chống cự, chủ động nghênh hợp với Mộ Quân Tà, cứ như vậy, một cái hôn bắt đầu từ đau đớn, dần dần, biến thành triền miên giữa hai người.
Hôn một lúc lâu, lâu đến trấn hồn huyết thạch triệt để dung hợp vào trong cơ thể Cố Khuynh Thành, lâu đến tất cả thống khổ tiêu thất, cuối cùng vì sợ Cố Khuynh Thành vô pháp hô hấp, Mộ Quân Tà lúc này mới không thoả mãn thả Cố Khuynh Thành.
Có được tự do Cố Khuynh Thành hơi thở dốc một hồi, bình phục nỗi lòng, oán giận nói: “Chó má trấn hồn huyết thạch chó má gì, phân minh chính là đến dằn vặt ta.” Liên tiếp vài ngày, toàn bộ vượt qua trong thống khổ không thuộc mình, Cố Khuynh Thành quả thực sắp chết.
Hiện đang hồi tưởng lại, càng phát giác, trấn hồn huyết thạch không phải thứ tốt gì. Thế nhưng, nàng và trấn hồn huyết thạch khế ước hoàn thành, đổi ý đã vô dụng.
“A Thất, nàng đây là đang xấu hổ sao?” Mộ Quân Tà quệt mũi của Cố Khuynh Thành một cái, trực tiếp đâm xuyên ngụy trang sứt sẹo của Cố Khuynh Thành.
Khụ khụ… Nội cái gì, nàng đúng là muốn mượn thế nói sang chuyện khác, thế nhưng nàng cũng là thật cảm thấy, trấn hồn huyết thạch rất hãm hại. Trái lại tôn thượng đại nhân, ngươi không để lại mặt mũi như thế, còn có thể chơi đùa khoái trá hay không?
Bất quá, Cố Khuynh Thành chỉ dám mắng ở trong lòng, ngoài miệng lại phải nói: “Nào có, ngươi không nên nói đùa!” Vừa nói chuyện, Cố Khuynh Thành cảm thấy mí mắt thật là nặng, thật là muốn ngủ…
“Thế nào, có muốn nghỉ ngơi một hồi hay không?” Mộ Quân Tà liếc mắt liền nhìn ra Cố Khuynh Thành uể oải, nhẹ giọng hỏi.
“Ân, ta ngủ trước một chút…” Cố Khuynh Thành lầu bầu một tiếng, co ro thân thể, tựa ở trên ngực Mộ Quân Tà, chỉ chốc lát sau truyền đến tiếng hít thở bình ổn.

Xem ra dằn vặt mấy ngày nay, quả thực tiêu hao không ít bổn nguyên của Khuynh Thành.
Mộ Quân Tà ôm hông của Cố Khuynh Thành, tay kia, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Khuynh Thành, nơi khóe miệng vẫn còn nụ cười ôn nhu, nhưng ở chỗ sâu trong đáy mắt, cũng có đau lòng không dễ phát giác, Mộ Quân Tà là một người như vậy, cho dù đau lòng hơn nữa, hắn cũng không muốn để Cố Khuynh Thành thấy
Cái loại tư vị đau lòng này, một mình hắn chịu là đủ.
Vọng Thư Uyển
Không biết ngủ bao lâu, tỉnh lại lần nữa, Cố Khuynh Thành theo thói quen cà cà hai bên trái phải, thế nhưng xúc cảm truyền tới gương mặt, cũng là cảm giác mềm mại của gối đầu nhưng không có ôn độ, Cố Khuynh Thành mở hai mắt ra.
Đầu tiên mắt, thấy chính là không bên giường trống không.
Ôn độ bên cạnh, đã tiêu thất, vết tích hoàn toàn không người, xem ra Mộ Quân Tà đã ly khai thật lâu.
Nếu không một khắc trước, hai người hôn nhau, đến bây giờ còn rõ ràng ở trước mắt, Cố Khuynh Thành thực sự sẽ cảm thấy, Mộ Quân Tà căn bản không có xuất hiện, chuyện đã xảy ra, đều là một mình nàng nằm mơ.
Khóe môi Cố Khuynh Thành câu dẫn ra, cười tràn ra khổ sở, đẩy chăn ra, xoay người xuống giường, lẹp xẹp mang hài, chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng cước bộ vừa rơi xuống đất, Cố Khuynh Thành chợt phát hiện, thương trên người mình, nhất định cũng không đau nhức, hình như khỏi rồi!
Không dám tin trừng mắt nhìn, Cố Khuynh Thành giơ cánh tay lên, sờ sờ trên người của mình, dùng lực một cái, nàng hít một ngụm lãnh khí.
Má ơi, đau nhức như thế, xem bộ dáng là thực sự khỏi rồi, không phải là nàng đang nằm mơ?
Cố Khuynh Thành nghi ngờ lắc đầu, quên đi, chỉ cần khỏi là được, khỏi sớm một chút, nàng có thể sớm một chút tiến nhập Đoạn Thiên tháp, đối với nàng mà nói không có chỗ không tốt, cho nên nàng cũng lười nghĩ tiếp nữa.
Phủ thêm áo khoác, Cố Khuynh Thành ngáp ngáp, đi xuống lầu.
Trong đại sảnh, chỉ có một mình Hoa Huyên ngồi ở trên ghế, một tay cầm kéo, một tay cầm bố, đang làm áo choàng chống lạnh cho Minh Trường Phong.

Cố Khuynh Thành thấy vậy, buồn cười lắc đầu, hiện tại bất quá khí trời tầm tháng sáu tháng bảy, mà bắt đầu làm áo choàng chống lạnh, có phải là quá sớm hay không?
Bỗng nhiên, Cố Khuynh Thành chợt nhớ tới, tay chân của gia hỏa Mộ Quân Tà, một năm tứ quý tất cả đều là hơi lạnh, cũng không biết có phải hắn úy hàn hay không, hoặc là thuộc tính của thân thể thiên hànm cho nên mới dẫn đến tay chân không có ôn độ gì?
Giữa lúc Cố Khuynh Thành suy tính, có nên làm đôi bao tay cho Mộ Quân Tà hay không, Hoa Huyên phát hiện nàng.
Thấy sắc mặt Cố Khuynh Thành tốt, nhìn không ra sự khác thường của nàng, Hoa Huyên vui vẻ nói: “Khuynh Thành, ngươi đã tỉnh? Thân thể thế nào, tốt hơn chưa?
“Ân, tốt.”
Cố Khuynh Thành đạm đạm nhất tiếu, đi tới bên cạnh bàn, cầm vải của Hoa Huyên lên nhìn một chút, lúc này Cố Khuynh Thành chợt cảm thấy, Hoa Huyên thực sự không thích hợp làm y phục, bởi vì vải tốt lại bị nàng cắt đến loạn thất bát tao, không có một chút hình dạng, đâuu . . Mười bảy mười tám cái lỗ, là chuyện gì xảy ra?
Dù cho Minh Trường Phong có ba đầu sáu tay, cũng không đến mức khoét mười bảy mười tám cái lỗ chứ?
Tài nghệ này. . . Quả thực quá đáng sợ rồi!
Hoa Huyên thấy Cố Khuynh Thành thật lâu không nói lời nào, có chút ngượng ngùng nói: “Ta không biết làm y phục cho lắm…”
Đâu chỉ không biết nhiều, ngươi nói rõ là một chút cũng không biết được không?
Cố Khuynh Thành âm thầm liếc mắt, trả lại vải cho Hoa Huyên, an ủi nói: “Cũng được, tiếp tục cố gắng.”
Vốn có chỉ một câu nói chỉ do, nhưng sau khi Hoa Huyên nghe được, cao hứng nhảy dựng lên, cười xán lạn: “Thật tốt quá, ta liền biết ta có thiên phú làm của y phục mà! Cảm tạ ngươi Khuynh Thành, ngươi là người đầu tiên ủng hộ ta.”
Ngay từ đầu, nàng để Minh Trường Phong mua vải, nàng muốn làm y phục, Minh Trường Phong còn nói không để cho nàng khó khăn, nói rõ chính là không coi trọng nàng, bây giờ được một câu nói như vậy của Cố Khuynh Thành, Hoa Huyên lập tức cảm thấy dương mi thổ khí!
Nhưng Cố Khuynh Thành lại bị nàng làm sợ đến sửng sốt, đầu đầy hắc tuyến lặng yên chảy xuống, đối mặt Hoa Huyên nhiệt tình bốn phía, Cố Khuynh Thành ngượng ngùng cười, “Cái kia… Hoa Huyên, chuyện làm của y phục không gấp, trước tiên ta hỏi ngươi mấy vấn đề.”

Tự nhận là được Cố Khuynh Thành khen, Hoa Huyên nghe được Cố Khuynh Thành nói như vậy, lập tức thả tay kéo xuống, hưng cao thải liệt nói: “Ân, ngươi hỏi đi.”
“Khụ khụ, ngươi biết mấy người bọn hắn đi đâu không?” Cố Khuynh Thành có chút ngượng ngùng nói, dù sao người ở chỗ này, hiện tại chỉ có Minh Trường Phong, Hoa Huyên, nàng và Mộ Quân Tà, hôm nay nàng hỏi lên như vậy, kẻ ngu si cũng biết, nàng là đang hỏi thăm hướng đi của Mộ Quân Tà.
Quả nhiên, Hoa Huyên ồ một tiếng, trêu ghẹo nói: “Nguyên lai, Khuynh Thành ngươi là nhớ phu quân của ngươi nha!”
“Nói cái gì đó! Ta và hắn còn chưa có thành thân.” Cái gì phu quân với không phu quân, bát tự còn chưa viết, không nên bôi đen nàng được không?
“Hảo hảo hảo, ta không nói vẫn không được sao?” Hoa Huyên che miệng, cười cười, không hề chế nhạo Cố Khuynh Thành, nói thẳng: “Tôn thượng cùng Phong ca ca đi ra ngoài rồi, nói ra ngoài làm chút chuyện gì đó, rất nhanh thì sẽ trở về.”
“Nguyên lai là như vậy a. . .”
vongthuuyen.com
Cố Khuynh Thành như có điều suy nghĩ nói: “Hoa Huyên, ta đi ra ngoài một chút, nếu như bọn họ trở về, không thấy ta, ngươi giúp ta nói một tiếng, nói ta ra ngoài một chút, để bọn họ yên tâm.”
“Cái gì để cho bọn họ yên tâm nha, rõ ràng chính là để tôn thượng yên tâm.” Hoa Huyên nhân lúc Cố Khuynh Thành vừa đi ra ngoàim một bên có nhiều hứng thú trêu ghẹo,
“Hoa Huyên, đợi Minh Trường Phong trở về, xem ta thu thập các ngươi như thế nào.” Cố Khuynh Thành cố ý ác thanh ác khí trừng mắt Hoa Huyên, sau khi nói xong, lập tức xoay người rời đi, căn bản không cho Hoa Huyên cơ hội phản kích nữa.
Hoa Huyên sửng sốt, chờ nàng phản ứng kịp, Cố Khuynh Thành đã đi ra tiểu viện rồi.
Cố Khuynh Thành vừa ra tiểu viện, lôi long tự động hiện thân, trực tiếp nói: “Ta muốn khế ước với ngươi.”
“Vì sao?” Rõ ràng lúc trước lôi long đối với chuyện khế ước với nàng rất phản cảm, thế nào nàng ngủ một giấc dậy vừa cảm giác thái độ của lôi long thay đổi?
Sẽ không phải là Mộ Quân Tà len lén uy hiếp lôi long chứ?
Lôi long có chút co quắp, có chút cắn răng nghiến lợi nói: “Không có vì sao, bổn tọa chính là khế ước với ngươi được chưa?”
“Được.” Đương nhiên được, lúc khế ướcm nàng nên dằn vặt lôi long rồi!
Cố Khuynh Thành xấu xa cười, kỳ thực muốn khế ước với lôi long, không chỉ có là muốn trả thù lôi long, càng nhiều hơn chính là bởi vì ước định ba năm sau, dù sao thực lực của Tu La Tà đế, đối với nàng mà nói, đã là phía chân trời không thể với đến, có thêm một át chủ bài, cuối cùng là có thêm chút bảo đảm.

Huống hồ, lôi long không chỉ đơn giản là thần thú, hắn còn trông coi lôi pháp chi kiếp, thực sự không được, đến cuối cùng đánh chết Tu La Tà đế cũng thành.
“Ngươi đã đáp ứng rồi, chúng ta nhanh khế ước đi.” Lôi long thúc giục, không đợi Cố Khuynh Thành nói, thẳng phá vỡ ngón tay, lầm bầm gì đó.
Cố Khuynh Thành thấy lôi long cư nhiên muốn khế ước ở đây, khóe miệng giần giật vài cái, nơi này chính là địa bàn của học viện Thanh Minh, thường thường sẽ có người đi ngang qua, nói không chừng lúc hai người bọn họ khế ước, cũng sẽ bị phát hiện, nhất là nếu như nàng nhớ không lầm, lúc khế ước, lôi long phải dùng bản thể mới có thể tiến hành khế ước.
Dựa vào, ở chỗ này, biến trở về bản thể hoàn thành khế ước, lá gan của lôi long cũng quá to!
Cố Khuynh Thành liếc mắt, lúc bắt đầu khế ước, kéo lôi long về phía hậu sơn.
Phía sau núi là một mảnh đất hoang, bởi tiếp cận Tử Vong sơn mạch, có rất ít người đơn độc đến đây, nên lúc này Cố Khuynh Thành mới mang theo lôi long đêbs. Trong quá trình khế ước với lôi long, không có gì thống khổ, rất nhanh thì thuận lợi hoàn thành khế ước.
Như thường ngày, sau khi hoàn thành khế ước, Cố Khuynh Thành chiếm được tin tức của lôi long.
Khi Cố Khuynh Thành biết được, lôi long hiện tại chỉ có một phần mười thực lực tức giận đến muốn đạp chết lôi long, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn được, chỉ là hung tợn mắng chửi: “Thối lôi long, chỉ có một phần mười thực lực, ngươi còn dám diễu võ dương oai ở trước mặt ta, ngươi không sợ chết sao?”
Sớm biết rằng lôi long còn thực lực này, nàng để lại toàn bộ tiểu thú, hơn nữa nàng và Dạ Thương Lan, Ngọc Vô Thương bang trợ lôi long nhất định sẽ bị chế phục, nàng cũng sẽ không cần bị ép khế ước với trấn hồn huyết thạch!
Vừa nghĩ tới, mấy ngày nay nàng thừa nhận thống khổ kia, Cố Khuynh Thành hận đến hàm răng dương dương, hận không thể đá lôi long để xuất một khẩu khí.
Đương nhiên, nghĩ như vậy nàng cũng cứ làm như vậy
Nửa giờ sau, một người một thú ra khỏi sau núi, tâm tình Cố Khuynh Thành rất thoải mái đi ở phía trước, lôi long hé ra đầu heo, không lên tiếng theo ở phía saum bị Cố Khuynh Thành bạo hành, lôi long tự biết đuối lý, hơn nữa Cố Khuynh Thành bây giờ là chủ tử của hắn, hắn cũng chỉ có thể bị đánh mà không nhúc nhích, kết quả Cố Khuynh Thành hết giận hắn thành như vậy.
Trong lòng lôi long biệt khuất a, thế nhưng không có biện pháp, ai bảo Cố Khuynh Thành bây giờ là chủ nhân của hắn, đánh hắn, hắn cũng chỉ có thể nhịn.
Ô ô. . . Khế ước với nhân loại, hắn thực sự thua thiệt quá rồi!
Cố Khuynh Thành đi ở phía trước, nghe Đản Đản thuật lại ý nghĩ trong lòng lôi long, rút rút môi, tâm tình rất tốt, nàng không hề tính toán với lôi long, cước bộ nhẹ nhàng đi đến giáo hối viện.
Kinh qua chuyện của tử vong chi vực, dã ngoại thí luyện gì tự nhiên cũng hủy bỏ, cũng là thời gian thương lượng với Tu Văn tiến nhập Đoạn Thiên tháp.

Bình Luận (0)
Comment