CHƯƠNG 220: KHÔNG THỂ, NGƯƠI SỢ TA NHƯ THẾ
Editor: Luna Huang
Dạ Thương Lan mặc bộ hắc bào loá mắt khuôn mặt tuấn tú âm trầm tựa hồ rất không cao hứng.
Nghe được cầu cứu của Hoa Dương, Dạ Thương Lan bản năng cau lại đầu mày một chút, “Ngươi là người của Hoa gia?” Dạ Thương Lan đã từng đi qua Noãn thành, cũng đã gặp người của Hoa gia, đối với Hoa Dương coi như là có chút ảnh hưởng, chỉ là hắn không biết Hoa Dương thế nào đắc tội Cố Khuynh Thành.
Vốn có, Dạ Thương Lan nghe nói Cố Khuynh Thành tỉnh lại, cố ý đến xem, nhưng ai biết, Mộ Quân Tà sớm thông tri người của học viện Thanh Minh rằng, hắn không phải là người của học viện Thanh Minh không cho hắn tiến nhập học viện Thanh Minh.
Cũng may Dạ Thương Lan biết được Cố Khuynh Thành ở tại Hoa uyển, không ngại cực khổ vòng một vòng trong Vãng Sinh Sơn Mạch muốn len lén đi tìm Cố Khuynh Thành, kết quả còn chưa tới chỗ, để hắn thấy được Cố Khuynh Thành cùng Hoa Dương, còn có hai người ngất xỉu trên đất.
“Chiến vương gia, nàng, nàng xuất thủ đả thương ta và ngũ tiểu thư Thủy gia, phế đi linh hải của Thủy Duyệt Nhi, còn muốn giết ta, ngươi mau cứu ta a!” Hoa Dương tránh nặng tìm nhẹ mà nói, hắn muốn Dạ Thương Lan nể Hoa gia cùng Thủy gia cứu hắn cùng Thủy Duyệt Nhi một mạng.
Nhưng Dạ Thương Lan nghe vậy, mày kiếm nhướng một cái nhìn về phía Cố Khuynh Thành, “Hắn nói đều là thật?”
“Đúng thì thế nào?” Cố Khuynh Thành liếc mắt, tức giận nói: “Người dám mơ ước đồ của ta, còn muốn ta chết không có mấy người có thể sống khỏe mạnh.” Cố Khuynh Thành vẫn thờ phụng chính là người bên ngoài không khiêu khích nàng cũng không gây sự, chỉ khi nào có người không có mắt nàng không ngại thay người nọ chữa bệnh.
Dạ Thương Lan vừa nghe, Hoa Dương còn muốn mạng của Cố Khuynh Thành, sắc mặt âm trắc trắc: “Hoa Dương, ngươi thật to gan.”
“Không, không phải như thế!” Hoa Dương ôm chặt đùi to của Dạ Thương Lan liên thanh cầu xin: “Chiến vương gia, Thủy Duyệt Nhi coi trọng bảo bối phát quang kia của nàng, chúng ta liền muốn dùng chút tiền mua về, nhưng nàng chẳng những không bán còn đả thương Duyệt nhi phế bỏ linh hải. Chiến vương gia, ngươi cũng biết hạ tràng của một linh sư không có linh hải, vưu kì Duyệt nhi vẫn là người của Thanh Minh Thủy gia, không có linh hải cả đời này của nàng xong rồi! Chiến vương gia, bởi vậy có thể thấy được nữ nhân này tâm tính quá mức hung ác, mong rằng Chiến vương gia mau cứu ta và Duyệt nhi!”
“A, lời nói này không sai.” Không có đợi Dạ Thương Lan mở miệng, Cố Khuynh Thành bỗng nhiên nở nụ cười, “Dạ Thương Lan, ngươi nên biết đến tính tình ta quả thực không tốt. Nên kế tiếp ngươi định làm như thế nào?”
Cố Khuynh Thành cười một cách tự nhiên nhìn Dạ Thương Lan, nàng bị lôi long bắt xong chuyện về sau nàng hoàn toàn không biết gì cả, thời gian Dạ Thương Lan xuất hiện nàng cũng là đề phòng, dù sao nàng và Dạ Thương Lan cũng có thù liền sợ người này vào lúc này tính sổ với nàng, vậynàng sẽ thua lỗ lớn.
Huống hồ, quá trình nở của Đản Đản chưa kết thúc, động tĩnh bên này cũng không biết có ảnh hưởng với Đản Đản hay không.
Cố Khuynh Thành rất nóng ruột, muốn đuổi đám người Hoa Dương đi, nhưng kết quả người càng ngày càng nhiều, hơn nữa một so với một lợi hại, đến Dạ Thương Lan ở đây đã vượt ra khỏi thực lực của nàng rất nhiều, chính diện mà nói, với Dạ Thương Lan nàng căn bản không phải căn bản không phải đối thủ của Dạ Thương Lan.
Muốn thắng Dạ Thương Lan vẫn là đánh lén vi thượng!
Vọng Thư Uyển
Dạ Thương Lan nhìn ra đề phòng đáy mắt của Cố Khuynh Thành, có chút không vui nhíu mày: “Bổn vương không ăn thịt ngươi, ngươi sợ cái gì?”
“Đúng vậy, Chiến vương sẽ không ăn thịt người, thế nhưng biết giết người.” Cố Khuynh Thành như cũ phản kích, nửa điểm cũng không có đem không vui của Dạ Thương Lan để vào mắt, Dạ Thương Lan không nhúng tay vào chuyện này thì hoàn hảo, nếu như nhúng tay nàng nhất định để hắn chịu không nổi.
Vẻ mặt Dạ Thương Lan không ngờ, xú nha đầu này càng ngày càng không nể tình, chẳng lẽ không biết hắn là đứng ở bên nàng sao?
Chiến vương gia thối thí hò hét trong lòng phúc phỉ, đến bên mép lại đổi thành một câu khác, “Ngươi chịu thua một chút sẽ chết sao?”
Ngạch. . .
Muốn chết cũng là ngươi chết!
Cố Khuynh Thành tức giận trừng Dạ Thương Lan một mắt, cắn răng nói: “Ngươi cút xa một chút, sẽ chết a?” Rõ ràng ngay từ đầu căn bản không có chuyện gì nha, hắn đột nhiên nhô ra nhất phó hình dạng duy hắn độc tôn, thế nào còn không cho phép nàng nói chuyện?
Dựa vào! Ỷ vào thực lực của chính mình liền khi dễ người như vậy, quả thực không có thiên lý!
“Ngươi!”
Dạ Thương Lan chán nản, thầm nghĩ: Xú nha đầu, ngươi gan!
Thấy Dạ Thương Lan tức giận đến tức giận đến, tâm tình của Cố Khuynh Thành thật tốt, một bên Hoa Dương thấy giữa hai người như là quen biết thoáng cái hoảng hồn, “Chiến vương gia. . .”
“Cút!” Dạ Thương Lan nín một bụng lửa chính không chỗ phát tác, Hoa Dương vừa mở miệng lập tức biến thành nơi trút giận, Dạ Thương Lan vung tay lên trực tiếp hất Hoa Dương xuống đất.
Tấm tắc. . . Đây đường đường là một vương gia làm ra động tác như vậy, Chiến vương gia, ngươi thật là đủ ấu trĩ.
Cố Khuynh Thành bĩu môi, xoay người về tới bên người Đản Đản tiếp tục coi chừng Đản Đản.
“Ân ân ân, ta đi ngay!” Hoa Dương thấy Cố Khuynh Thành không có truy cứu nữa vội vã leo đến bên người Thủy Duyệt Nhi, một tay khó khăn ôm lấy Thủy Duyệt Nhi ngất đi, lảo đảo chạy ra ngoài Vãng Sinh Sơn Mạch.
Dư quang thấy cử động của Hoa Dương, Cố Khuynh Thành chỉ là cười lạnh một cái cũng không có xuất thủ ngăn cản, dù sao nàng cũng không có muón vào lúc này giết Hoa Dương cùng Thủy Duyệt Nhi, bọn họ thích đi thì đi đi.
Chỉ bất quá bọn họ có thể đi, người của Dương gia tắc phải chết!
Đáy mâu của Cố Khuynh Thành lướt qua một đạo lãnh mang, tay phải động bắn ra một cây ngân châm, bay nhanh đâm vào huyệt Bách Hội của Dương Thành.
Bách hội huyệt chính là điểm chí mạng trên thân thể, lơ là chút hẳn phải chết huống chi là ở tình huống Cố Khuynh Thành cố ý đã khống chế độ mạnh yếu, ngân châm vừa vào, trong cổ họng của Dương Thành phát ra một tiếng khinh ách, nghiên đầu liền mất khí tức.
Dạ Thương Lan đi tới phía Cố Khuynh Thành vừa lúc đi tới bên người Dương Thành, cái này xem như là hoàn toàn bị ác tâm, một cước đá văng ra thi thể của Dương Thành, bước đến trước mặt Cố Khuynh Thành lạnh lùng nói: “Ngươi không sao rồi?”
Rõ ràng là quan tâm nhưng từ trong miệng Dạ Thương Lan nói ra lại thay đổi chút ý vị, hình như là đối với việc Cố Khuynh Thành còn sống rất bất mãn.
Tối thiểum Cố Khuynh Thành cho rằng như thế.
“Chiến vương gia, thấy ta không chết rất thất vọng đi?” Cố Khuynh Thành liếc hắn một mắt, chẳng biết tại sao nàng không có hảo cảm gì với Dạ Thương Lan, đại khái là sát khí trên người hắn quá nặng, người có khí quá khó chịu, hoàn toàn không phải là người hợp với nàng.
Cố Khuynh Thành nghĩ đại khái chính là vật dĩ loại tụ mà thế nhân thường nói nàng và Dạ Thương Lan không phải là một loại người nên đã định trước nhìn nhau không vừa mắt.
Bất quá, Cố Khuynh Thành không biết đây chỉ là phỏng đoán chủ quan của nàng.
“Cố Khuynh Thành, ngươi không kích động bổn vương, ngươi sẽ chết a!”
“Ngươi không nói những lời này, ngươi sẽ chết?” Dạ Thương Lan tức giận đến hàm răng ngứa, Cố Khuynh Thành lại nhiều hứng thú nhìn hắn, rất có cảm giác nhất phó không tức chết hắn không bỏ qua.
Dạ Thương Lan chán nản, hắn xem như là phát hiện nói chuyện với Cố Khuynh Thành, bị tức chết nhất định là hắn!
Thực sự là kỳ quái, lúc đó hắn thế nào coi trọng nha đầu này còn ngây ngốc đợi một đêm ngoài tại thác nước? Dạ Thương Lan hồ nghi nhìn về phía Cố Khuynh Thành, bắt đầu hoài nghi đầu óc mình ngay lúc đó có phải mất rồi không, bằng không làm sao sẽ làm ra chuyện kỳ quái như vậy?
“Ngươi nhìn ta làm gì?” Cố Khuynh Thành nghiêng người, mi tâm vặn một cái, vẻ mặt không hiểu nói.
“Bổn vương cao hứng!”
Cao hứng?
Cao cái đầu quỷ nhà ngươi!
Cố Khuynh Thành liếc mắt lười để ý Dạ Thương Lan, hết sức chăm chú nhìn về phía Đản Đản, trải qua gần nửa ngày Đản Đản còn chưa nở, Cố Khuynh Thành rất lo lắng rất sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Dạ Thương Lan thấy Cố Khuynh Thành nhíu mi lại không khỏi căng thẳng trong lòng, quỷ thần xui khiến đưa tay ra muốn vuốt lên mi tâm của Cố Khuynh Thành.
Vẫn đề phòng Dạ Thương Lanm Cố Khuynh Thành lập tức phát hiện ý đồ của Dạ Thương Lan đưa tay ba một cái, đánh rớt tay của Dạ Thương Lan: “Đường đường Chiến vương gia, ngươi đây là muốn làm cái gì? Làm đăng đồ tử sao?”
Cố Khuynh Thành dùng khí lực không nhỏ thoáng cái đánh mu bàn tay của Dạ Thương Lan đỏ bừng.
Vốn có, mu bàn tay của Dạ Thương Lan cũng rất trắng, nhất phó quanh năm không gặp ánh mặt trời, hiện tại trên mu bàn tay bỗng nhiên xuất hiện đỏ bừng trái lại rất chói mắt.
“Ngươi sợ bổn vương tới gần như vậy?” Dạ Thương Lan thu tay về để phía sau, tay trái chà xát trên mu bàn tay bị đánh đỏ bên phải, nha đầu này thủ kình thật là lớn, sắp đánh mềm xương tay của hắn rồi!
Dạ Thương Lan có chút không rõ, hắn hình như chưa làm qua chuyện có lỗi gì với Cố Khuynh Thành thế nào Cố Khuynh Thành không định gặp hắn như vậy? Vừa thấy được hắn liền muốn đánh muốn giết, thực sự là kỳ quái. . .
“Thần kinh.” Cố Khuynh Thành xuy cười một tiếng, quay đầu lười phản ứng Dạ Thương Lan.
“Cố Khuynh Thành. . .”
Thanh âm của Dạ Thương Lan trầm thấp ẩn tàng không ít tâm tình, Cố Khuynh Thành vừa nghe phản xạ có điều kiện lên tiếng: “Ân?”
“Ngươi thích Mộ Quân Tà sao?” Dạ Thương Lan trực câu câu nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành tựa hồ muốn từ nét mặt của nàng nhìn ra một ít mánh khóe, kỳ thực hắn không tin Cố Khuynh Thành là phu nhân của Mộ Quân Tà. Chuẩn xác mà nói, trong lòng không muốn tin tưởng.
vongthuuyen.com
Nhưng nam nhân ưu tú như Mộ Quân Tà cho dù là nam nhân hắn cũng sẽ rất thưởng thức huống chi là nữ nhân?
Dạ Thương Lan rất sợ Cố Khuynh Thành đem kính ngưỡng cùng thưởng thức trở thành yêu. Nội trong hai ngày này, Dạ Thương Lan điều tra tư liệu của Cố Khuynh Thành, từ lúc Cố Khuynh Thành sinh ra đến bây giờ hắn toàn bộ nắm giữ, tư liệu lộ ra Cố Khuynh Thành vẫn là một người chưa trải qua tình cảm gì.
Trước còn từng toàn tâm toàn ý thích tam vương gia Đông Ly quốc, cũng chính là hoàng đế Đông Ly quốc bây giờ Lâu Thiều Hàn, hắn tuy rằng không biết Cố Khuynh Thành thế nào ngoan tâm với Lâu Thiều Hàn như vậy, nhưng hắn luôn cảm thấy Cố Khuynh Thành không phải là người bạc tình.
Nếu quả như thật thích Lâu Thiều Hàn sợ chắc là sẽ không nhanh như vậy liền cùng Mộ Quân Tà một chỗ.
Nên, trong tiềm thức Dạ Thương Lan cảm thấy Cố Khuynh Thành cũng không phải thích Mộ Quân Tà, mà là đem kính ngưỡng Mộ Quân Tà trở thành ái mộ.
“Chiến vương gia, ngươi thật đúng là rỗi rãnh, gia sự của người khác bao thuở giờ cũng được Chiến vương ngươi quản?” Đuôi lông mày của Cố Khuynh Thành nhướng một cái, miễn cưỡng nâng mí mắt tự tiếu phi tiếu nói. Nàng có thích Mộ Quân Tà hay không lại không quan hệ với Dạ Thương Lan, hắn đây là đang lao cái tâm gì? Thực sự là thích ăn củ cải nhạt chấm muối!
Nhan sắc con ngươi của Dạ Thương Lan sâu hơn, cắn răng từng chữ từng chữ từ trong kẻ răng chen ra bên ngoài: “Cố Khuynh Thành ngươi không thể nói chuyện dễ nghe với ta?”
Nói cái đầu quỷ nhà ngươi!
Cố Khuynh Thành cười híp mắt nhìn về phía Dạ Thương Lan nhẹ nhàng giương môi lên, phun ra hai chữ: “Không thể.” Nàng nếu có thể dễ nói chuyện với cái quái thai Dạ Thương Lan như thế vậy thì thật là thiên hạ kỳ văn.
“Ngươi gan!” Dạ Thương Lan tức giận đến khóe miệng hơi rút, cắn răng nghiến lợi nói.
Tính cách của Cố Khuynh Thành chính là quá xung khắc với hắn, nhưng hắn không nghĩ đối lập với Cố Khuynh Thành, tự nhiên là trừng phạt không được chửi không được, không duyên cớ bị Cố Khuynh Thành chọc giận đến điên.
Kỳ thực, Bạch Hổ quốc ai không biết tính tình của Dạ Thương Lan, đó chính là ma đầu giết người không chớp mắt, so với Mộ Quân Tà thì chỉ tốt hơn một chút mà thôi, thế nhưng trước mặt Cố Khuynh Thành, uy phong của hắn xem như là toàn bộ tử trận.
Có thể thấy được Dạ Thương Lan đối với Cố Khuynh Thành tuyệt đối cũng coi là dụng tâm.
Cố Khuynh Thành cũng hiểu được tính tình của Dạ Thương Lan, ra vẻ có điều cải thiện tối thiểu so với ngay từ đầu nhìn thấy nàng tốt hơn nhiều.
Thế nhưng loại tính tình này quá khó nắm trong tay, trong lúc nhất thời biến hóa không có nghĩa là vĩnh viễn biến hóa.
(Luna: Ta trở lại rồi đây, các nàng ăn tết vui chứ ta được thần tài gõ cửa rồi, haha)