Editor: Luna Huang
(Luna: @@ lúc đầu cứ tưởng hai người là một chứ =.=, đọc mấy chương gần đây đột nhiên lại thích Đế Thương Minh làm nam chủ nha)
Cố Khuynh Thành vào phòng xong, phất tay nhất phó linh lực, ngăn cách hết thảy tất cả bên ngoài, về phần bên ngoài chuyện gì xảy ra, nàng không thể nào biết được.
Ngồi ở trên giường, ngưng hơi thở chỉ chốc lát, mới vừa bắt đầu tụ khí, thần sắc của Cố Khuynh Thành bỗng nhiên biến đổi, mở con ngươi, một tia ám mang tự đáy mắt phụt ra, cong loan khóe miệng, mõm mạn bất kinh tâm: "Mộ Quân Tà, nếu tới liền đi ra, giấu không có thể tác phong của ngươi."
Gió lạnh trận trận, ngọn đèn dầu trong phòng lúc sáng lúc tối, giằng co chỉ chốc lát sau, ngọn đèn dầu yếu ớt, vẫn là tắt ở trong gió.
Vẫn là cẩm bào giáng tử sắc, khuôn mặt tuấn tú đẹp mắt của Mộ Quân Tà chôn vùi ở trong ánh trăng, thanh âm khàn khàn trầm thấp như nước, từ trong đôi môi truyền ra: "Làm khó ngươi còn nhớ rõ ta."
"Đường đường tôn thượng của Ám Dạ thần điện, ta cũng không dám quên." Cố Khuynh Thành đi xuống sàng, xuất ra hỏa tiêu thạch, đem toàn bộ ngọn nến trong phòng thắp sáng, trong nháy mắt trong phòng sáng như ban ngày, hình dạng Mộ Quân Tà, cũng hoàn toàn bại lộ ở trong không khí.
Đem hỏa tiêu thạch cất xong, Cố Khuynh Thành quay đầu nhìn về phía Mộ Quân Tà, thần sắc nhàn nhạt nói: "Vô sự không đến Tam Bảo điện, không biết thượng trễ như thế tới tìm ta, vì chuyện gì?"
Khi nói chuyện, Cố Khuynh Thành âm thầm đề phòng, lưng thủ mà đứng, đầu ngón tay nắm bắt hai cây ngâm châm, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
Nàng cũng không nhận ra quan hệ của nàng và Mộ Quân Tà, đã đến phân thượng có thể cầm đuốc soi dạ đàm, hơn nửa đêm tìm tới cửa, cũng không phải phương thức tốt gì.
Dù sao thực lực của Mộ Quân Tà cao hơn nàng, không trước đó chuẩn bị cho tốt, nàng luôn cảm thấy trong lòng không nỡ.
"Thu hồi đề phòng của ngươi đi, ta ngươi không phải là địch nhân." Mộ Quân Tà đã nhìn ra ánh mắt của đề phòng của Cố Khuynh Thành, trong lòng không hiểu ngừng lại, phiền táo nhíu mi, mang theo tâm tình không rõ, nói rằng.
Nếu bị người vạch trần. Cũng không sao tiên cơ có thể nói.
"Tôn thượng hiểu lầm, ngân châm này là ta lấy ra để xỉa răng nha. Nếu thượng nghĩ lầm ta đây là sẽ đối với thượng bất lợi, ta đây thu là được, miễn cho thượng chờ đợi lo lắng."
Cố Khuynh Thành trừng mắt nhìn, lấy ngân châm trên tay ra, làm trò trước mặt của Mộ Quân Tà, đem toàn bộ ngân châm thu vào, giờ khắc này, nàng lựa chọn tin tưởng Mộ Quân Tà, lấy thực lực của hắn, nên chẳng thèm gặt nàng.
Mộ Quân Tà cũng không nói ra, nói rằng: "Bản tôn đem khuya đến đây, không vì cạnh, chỉ là cảnh cáo ngươi một câu, nếu không phải muốn vạn kiếp bất phục, liền cách Đế Thương Minh xa một chút."
"Tôn thượng lời này là có ý gì?" Tại sao muốn nàng rời xa Đế Thương Minh, còn nói cái gì vạn kiếp bất phục?
Cố Khuynh Thành vặn đầu mày, hai tròng mắt sắc bén, dường như mũi tên nhọn độc, bắn thẳng đến Mộ Quân Tà, muốn đưa hắn xem thấu, nhìn thấu, sự thực chứng minh, Mộ Quân Tà cùng Đế Thương Minh đều là người giống nhau, đều là để cho nàng vô pháp nhìn thấu.
"Đừng hỏi vì sao, ngươi chỉ cần nhớ kỹ những lời này. Đây là Thương Long lệnh, ngươi cầm, nếu như gặp nguy hiểm gì, liền đem linh lực quán chú ở trên lệnh bài kia, có thể bảo ngươi một mạng." Mộ Quân Tà vừa nói, móc ra một khối lệnh bài thanh đồng sắc, cư cao lâm hạ ném vào trong lòng của Cố Khuynh Thành.
Dứt lời, nghênh ngang mà đi, tay áo tung bay trên không trung hơi phiên động, họa xuất từng đạo nước gợn dường như rung động.
Dưới ngọn đèn dầu, Cố Khuynh Thành nhìn bóng lưng Mộ Quân Tà rời đi, vẻ mặt trầm tư. Mộ Quân Tà tại sao muốn nói với nàng những lời kỳ quái như thế? Thương Long lệnh này, lại là thứ quỷ gì?
Cố Khuynh Thành lật Thương Long lệnh trong tay, chỉ thấy dưới ngọn đèn dầu làm nổi bật, một khối lệnh bài tuyên khắc long văn, nhất thời xuất hiện ở trong mi mắt của nàng.
Hình rồng thu nhỏ điêu khắc tinh mỹ, trông rất sống động, chiếm giữ mặt trên của lệnh bài, rất thật chí cực long tu long tu cùng đuôi, trình viên tư thế, quấn lệnh bao gồm một vòng.
Đây... Chính là Thương Long lệnh?
Hô hấp của Cố Khuynh Thành căng thẳng, điều động điều động ký ức trong đầu, tìm tòi một lần, không có tìm được bất luận tin tức gì về Thương Long lệnh.
Ngay khi Cố Khuynh Thành lòng có nghi hoặc, ngoài cửa phòng bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Đế Thương Minh: "Mộ Quân Tà, từ biệt nhiều năm, ngươi lại còn sống được thật tốt, quả nhiên là tai họa di thiên niên."
Nghe được địch ý cùng châm chọc trong giọng nói của Đế Thương Minh, Cố Khuynh Thành cau mày, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.
Vừa ra tới, liền thấy Đế Thương Minh cùng Mộ Quân Tà tương đối mà đứng, dáng người đồng dạng hân lớn lên, dưới ánh trăng kéo dài vô hạn. Mộ Quân Tà khoác tay áo mà đứng, nửa khuôn mặt âm u, dường như cách ngạn ngọn đèn dầu lập loè.
Mà Đế Thương Minh thúc thủ mà đứng, ăn mặc một bộ áo choàng trắng thuần, đưa lưng về phía Cố Khuynh Thành, không cách nào thấy rõ biểu tình của Đế Thương Minh, Cố Khuynh Thành lại thấy được Đế Thương Minh giao ác hai tay, cánh tay như bạch ngọc, ngón trỏ phải có một chút không một chút gõ mu bàn tay trái, tựa hồ rất lạnh nhạt.
Thấy Cố Khuynh Thành đẩy cửa đi ra ngoài, Mộ Quân Tà nhìn nàng một mắt, sau đó nhìn về phía Đế Thương Minh, trong giọng nói cũng là tràn đầy chẳng thèm: "Trước đây ta bỏ qua một lần, cho mưu kế ngươi thực hiện được, hiện nay, tuyệt đối sẽ không sai lần thứ hai. Đừng nói ta chưa đã cảnh cáo ngươi, nếu là ngươi dám làm ra chuyện gì, ta nhất định cho ngươi hồn phi phách tán!"
"Khẩu khí thật là lớn! Mộ Quân Tà, thế nào mấy năm không gặp, ngươi càng sống càng thối lui? Dĩ nhiên cũng sẽ uy hiếp người, có thật không để để nhìn với cặp mắt khác xưa." Đế Thương Minh tựa hồ nở nụ cười, rất thấp rất thấp, nhưng Cố Khuynh Thành nghe được phân minh.
Đêm nay hai người đều thật kỳ quái, bất luận Mộ Quân Tà hay là Đế Thương Minh, nàng cũng chưa từng thâm giao, nhưng vài lần gặp mặt, phát giác hai người đều là loại hình tích mực như kim, cũng lần đầu tiên thấy bọn họ nói nhiều như vậy.
Mấu chốt là, những lời này, một câu nàng nghe cũng không hiểu, nhưng phân tích tới phân tích lui, nàng chiếm được một câu tổng kết, đó chính là: Đế Thương Minh cùng Mộ Quân Tà có cừu oán, hơn nữa còn là thù hận rất sâu.
Chỉ là, có cừu oán báo thù được rồi, hơn nửa đêm ở đây nói không mệt mỏi sao?
Ngáp một cái, Cố Khuynh Thành duỗi người, đi trở về phòng, phản chính hai người cũng không đánh nổi, nàng còn không bằng đi ngủ.
Nhưng ai biết, khi một chân của Cố Khuynh Thành vừa bước vào gian phòng thì, Đế Thương Minh bỗng nhiên động thủ linh lực mạnh mẽ, trong thời gian ngắn nhào tới trước mặt của Mộ Quân Tà.
Trong nháy mắt linh lực cường đại ba động, để trong lòng Cố Khuynh Thành vừa nhảy, nàng nhanh lên quay đầu lại, đã thấy Mộ Quân Tà lấy ra một thanh thương hai lưỡi, Cố Khuynh Thành tuy rằng không biết đó là loại thần vật nào, nhưng cũng bị linh lực của thanh thương hai lưỡi phát ra làm rung động.
Mộ Quân Tà cầm lấy thương hai lưỡi, trên không trung vẽ một vòng tròn, khẽ quát một tiếng, lỗ trống trong hình tròn kia tản ra linh lực khiếp người, hướng linh lực Đế Thương Minh thả ra đánh tới.
Không biết là Đế Thương Minh bệnh nặng mới khỏi thân thể suy yếu, hay hay là bởi vì vấn đề nhìn không thấy, phần sau của Đế Thương Minh sức mạnh bỗng nhiên bất túc, vòng tròn tản ra ám quang, trong nháy mắt đem lực lượng của hắn toàn bộ thôn phệ, xen lẫn phá trúc chi thế, hướng Đế Thương Minh vọt tới, Đế Thương Minh lại cũng không biết tránh né, chỉ là đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích.
Cố Khuynh Thành thầm nghĩ một tiếng bất hảo, lấy thực lực của Mộ Quân Tà, Đế Thương Minh nếu là sinh sôi thụ lần công kích này, dù cho không chết, cũng mất nửa cái mạng vô luận kết quả loại nào, hiển nhiên không phải là nàng nguyện ý thấy.
"Thí thiên ấn, đi!" Mắt thấy liền không còn kịp rồi, đầu mày Cố Khuynh Thành đầu mày hung hăng một kết, hai tay đánh ra một bí quyết ấn, theo nàng quát một tiếng, bí quyết ấn như núi nhỏ khổng lồ, liền dẫn thế phách thiên liệt địa, hung hăng đụng phải linh lực của vòng tròn.
Bí quyết này không có tên, là Cố Khuynh Thành tự đặt, ý là thí thiên diệt địa.
Hai loại lực lượng cường thịnh chạm vào nhau, chỉ một thoáng, trong viện phát sinh linh lực ba động cường liệt, từng đợt gấp mà nổ chói tai, vang vọng bầu trời của tiểu viện, pháo bông sáng lạn quang mang, tứ tán mà rơi.
Cùng lúc đó, Mộ Quân Tà phất tay ở bầu trời tiểu viện bố cái chắn, đem tiểu viện cách biệt, ở đây phát sinh tất cả, bên ngoài không hề biết.
Lực lượng của vòng tròn, kinh qua thôn phệ lực lượng của Đế Thương Minh, cũng đã pha loảng không ít, hơn nữa ứng kích với phản ứng của Cố Khuynh Thành, kích thích tiềm năng, hợp với lực phá hoại, lực công kích cực mạnh của thí thiên ấn, liều mạng một, đồng thời trừ khử.
Thân thể của Cố Khuynh Thành, dường như tên rời cung vậy, lấy tốc độ nhanh nhất, lôi kéo Đế Thương Minh, nhảy ra phạm vi liên lụy, thực lực của Mộ Quân Tà so với Cố Khuynh Thành cường đại, căn bản không cần tránh né, chỉ là đơn giản vung tay lên, đám linh lực dư lại không còn chút gì.
"Hai người các ngươi đều là cường giả linh tông trở lên, lại ở địa bàn nhỏ của ta ẩu đả, thích hợp sao?" Cố Khuynh Thành đỡ Đế Thương Minh đứng lên xong, liền đẩy hắn ra, đen mặt, âm u nói rằng.
Nơi này của nàng tổng cộng lớn như vậy, hai linh tông đánh nhau, có thể để địa bàn của nàng nhất định bị biến thành tro bụi, hai người lớn như vậy cũng không biết xấu hổ, dĩ nhiên thực sự đánh nhau.
Càng nghĩ càng tích, Cố Khuynh Thành thật muốn đem hai người này đạp ra ngoài, cũng không nàng bắt đầu hành động, Đế Thương Minh đứng bên người, bỗng nhiên thân thể nhoáng lên, mềm ngã xuống.
Cố Khuynh Thành mau tay nhanh mắt đem người đỡ lấy, chỉ thấy khóe miệng Đế Thương Minh, có vệt máu, dọc theo cằm tinh xảo chảy xuống, Cố Khuynh Thành nhanh chóng giơ tay lên, chế trụ cổ tay của Đế Thương Minh, muốn bắt mạch cho hắn, nhưng không nghĩ trái lại bị Đế Thương Minh cầm bàn tay.
"Ngươi mau buông tay, ta giúp ngươi nhìn xem." Trong lòng Cố Khuynh Thành gấp, khẩu khí thật không tốt, từ chối mấy phen, Đế Thương Minh chính là chặt chẽ nắm bàn tay nàng, vô luận như thế nào đều không tránh thoát.
"Yên tâm, hắn không đả thương được ta." Đế Thương Minh cầm tay của Cố Khuynh Thành, mím môi cười.
"Không đả thương được, ngươi còn hộc máu?" Cậy mạnh cũng không phải chuyện nên làm lúc này a!
Cố Khuynh Thành rất lo lắng, nàng sợ Đế Thương Minh là bởi vì hai lực lượng ập tới, thương tổn tới ngũ tạng lục phủ, hết lần này tới lần khác Đế Thương Minh còn vẻ mặt vô sự, thực sự là nửa điểm không cho người bớt lo.
Ngắm tràng cảnh này, Mộ Quân Tà hừ lạnh một tiếng, "Đế Thương Minh, ngươi vẫn là thích trang!" Nói xong, Mộ Quân Tà phất tay bỏ cái chắn, đạp không đi, lưu lại Cố Khuynh Thành cùng Đế Thương Minh hai người đứng ở trong tiểu viện rách nát.
"Trang? Cái gì trang? Ngươi thương thế này, là giả?" Mộ Quân Tà nói, rất rõ ràng cho thấy châm chích, Cố Khuynh Thành kết hợp lời nói của Đế Thương Minh cùng Mộ Quân Tà, vừa nghĩ vừa nghĩ, nhất thời phát hiện vấn đề.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Khuynh Thành dũ phát hắc chìm, đẩy Đế Thương Minh ra, cũng không cố hắn chết sống, xoay người rời đi xoay người rời đi, klhi vừa quay người lại, Đế Thương Minh liền vạt áo của nàng, theo sau.
Nàng đi một bước, Đế Thương Minh cũng đi một bước, khóe miệng còn vết máu, thần tình đáng thương làm cho đau lòng người.
Cố Khuynh Thành phiền táo trừng mắt Đế Thương Minh, đi cũng không được, không đi cũng không được, đứng tại chỗ, ngửa mặt lên trời thở dài.
Không có cách nào khác lý giải tâm tình của mình, Cố Khuynh Thành cảm giác mình trở nên không phải mình rồi, Đế Thương Minh chỉ cần khẽ động, có thể đem tất cả lãnh tĩnh cùng lý trí của nàng phá vỡ.