Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 13


Thời gian trôi qua thật nhanh, thế mà đã một tháng kể từ khi Trần Vũ Phong làm trợ thủ cho Maga Adam, kiến thức về chế tạo thuốc của cậu đã được mở rộng, tuy cậu chưa đủ trình độ để tự tay điều chế thuốc nhưng mỗi ngày đều được quan sát cách làm khiến cậu rất vui vẻ.

Kiến thức mà ông Maga sở hữu có giới hạn, ông từng nói Những thứ con người sở hữu luôn luôn có hạn, chỉ có kiến thức bao la rộng lớn mới là thứ vô hạn duy nhất.

Đúng vậy, không ai biết ngoài kia thế giới có gì, những thứ ta biết hôm nay chưa chắc đã là tất cả, mỗi ngày ta bước một bước sẽ có rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu, vậy muốn có đáp án chỉ có thể tiếp tục bước tiếp, nhưng sự lặp lại giữa những câu hỏi sau đó là câu trả lời sẽ vĩnh viễn chẳng thể nào ngừng.

Sau một tháng ngủ bên trong túp lều chỉ mỗi hai cái chăn, cuối cùng Trần Vũ Phong cũng quyết định đi vào nội thành.

Hôm nay Trần Vũ Phong dậy rất sớm, mặt trời còn chưa tỏ cậu đã lôi kéo Đại Bạch vào rừng.

"Nghe này Đại Bạch, hôm nay chúng ta phải săn thật nhiều để vào nội thành đổi lấy tiền, nếu người biểu hiện tốt ta sẽ mua quà cho ngươi cùng Tiểu Pi.

"
"Meo.

" Đại Bạch nghe xong liền gật đầu sau đó lao thẳng vào rừng.

Trần Vũ Phong cũng không đi rèn luyện, cậu dự định vào nội thành nhân lúc trời không quá nắng, vì vậy sau khi tách ra với Đại Bạch cậu cũng chọn một hướng rồi đi.

Dù không thể săn thú nhưng vẫn có thể ngắt một ít thảo dược cùng hái vài quả trái cây, bởi vì hôm qua Trần Vũ Phong đã mượn một cái túi không gian nên không lo về số lượng.

Vừa đi vừa tập trung suy nghĩ xem chọn loại thực vật nào, Trần Vũ Phong không hề để ý đoạn đường vừa mới đi qua, những khúc cây to đều bị đụng gãy, cây cỏ bị giẫm đạp thưa thớt.

Cậu càng đi càng tiến sau vào rừng mà chẳng hề thay biết, đây là một rừng cây mà cậu chưa từng đi qua.

Trần Vũ Phong bị một tiếng rống lớn của dã thú làm cho giật mình, cậu bất giác nhìn xung quanh thì cảm thấy xui xẻo, cậu lạc đường rồi, phía trước thì có thú phía sau thì chẳng biết đường, cậu không biết phải làm sao.


Đang trong sự luống cuống thì nghe thấy tiếng bước chân, không chỉ của một người mà là cả một quân đoàn.

Trần Vũ Phong nín thở, nhìn trái nhìn phải rồi quyết định leo lên cái cây to nhất cao nhất ở gần đó, cậu nhẹ tay nhẹ chân để không phát ra tiếng động nào mà leo lên cây, đến kho chắc chắn những tán cây đã che chắn cho mình rồi cậu mới chậm rãi thở ra một hơi sau đó lắng tai nghe động tĩnh bên dưới.

Tiếng bước chân của rất nhiều người vang lên, dường như bọn họ chẳng cố kỵ gì cả, nhóm người đi đến nơi cậu vừa đứng rồi dừng lại.

Qua những phiến lá Trần Vũ Phong có thể nhìn xuống bên dưới, khoảng cách quá xa cùng ngược chiều với ánh sáng nên cậu chẳng thấy rõ được họ, nhưng nhìn trang phục mà họ mặc thì không giống như những người sở hữu sức mạnh bình thường, đặc biệt là người được vòng vây bảo vệ, áp lực trên người anh toả ra rất khủng khiếp.

"Không ngờ con linh thú này cấp cao đến vậy, rất nhiều người vây bắt nó đều không thành công, phải đợi ngài ra tay mới có thể lấy nỗi mạng nó.

"
"Đúng vậy, đúng vậy, một trận chiến quá hưng phấn.

"
"Sức mạng của ngày ấy càng ngày càng mạnh, thật khiến người ta hâm mộ.

Trong những tiếng xôn xao náo nhiệt ở giữa đoàn người, một chàng trai mặc một thân trang phục hoa lệ màu đen, cả người đều toả ra sự quý phái, bên cạnh cũng là một chàng trai trẻ mặc trang phục quý tộc.

Tuy là quý tộc nhưng cách cư xử của chàng trai này đối với chàng trai mặc trang phục đen đầy kính cẩn cùng thận trọng.

"Nam tước, nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta về chính thành luôn chứ ạ.

"
Trần Vũ Phong nghe chàng trai quý tộc kêu lên nam tước liền giật mình phát ra âm thanh nhỏ, cậu vội vàng im lặng căng thẳng nhìn đoàn người, nhưng một lúc không có ai nhìn sang bên này cậu liền thở phào nhẹ nhõm.


"Nam tước, có gì vậy.

"
Nghe tiếng hỏi, Trần Vũ Phong liền giật thót vội vàng nhìn lại chỗ chàng trai được gọi là nam tước.

Lúc này cậu có cảm giác ánh mắt cậu chạm vào ánh mắt của nam tước, khiến cậu khẩn trương tới nổi muốn chạy khỏi đây.

"Nam tước.

" Chàng trai quý tộc nhìn nam tước đang nhìn chằm chằm một cái cây cách không xa.

"Không có gì.

"
Thấy chàng trai đã thu lại ánh mắt không nhìn qua phía cậu nữa, Trần Vũ Phong thở phào một hơi, cả người lạnh lẽo vì mồ hôi ướt cả áo.

"Vậy chúng ta trở về chính thành sao ạ.

"
"Các ngươi đi trước, ta đến nơi này một lát rồi tự về.

"
"Nhưng mà! "
Nam tước liếc mắt lạnh nhìn chàng trai quý tộc khiến chàng trai không dám nói thêm lời nào.


"Vâng.

" Chàng trai quý tộc bất đắc dĩ cúi đầu chào sau đó dẫn theo đoàn người rời đi.

Trần Vũ Phong nhìn đoàn người rời đi nhưng nam tước vẫn đứng yên ở đó liền căng thẳng lên, giờ cậu có thể như người rừng mà đu từ cây này sang cây khác rồi rời đi được không.

Nhưng không để cậu nghĩ ra cách thì nam tước nhức chân bước về phía cậu.

Trần Vũ Phong trợn to mắt co rút người nhìn chằm chằm bước chân của nam tước mà cầu nguyên Đừng đến đây, đừng đến đây.

Nam tước cứ từ từ mà đi về phía trước, sau khi đến phía dưới cái cây mà Trần Vũ Phong đang núp thì dừng lại bước chân khiến tim của cậu vọt lên cổ họng, bùm bụp kêu vang, nhưng anh ta không dừng lại quá lâu mà tiếp túc bước đi.

Nhìn bóng lưng từ từ xa dần rồi khuất sau những cái cây to Trần Vũ Phong thở một hơi nhẹ nhõm.

Từ trên cây nhảy xuống Trần Vũ Phong mệt mỏi thở dài cả người cậu chảy cả một tầng mồ hôi, nhìn lại hướng đi của nam tước, cậu quyết định đi sang hướng đối lập.

Công cuộc tìm kiếm những loại thực vật chế tạo thuốc thành công mỹ mãn, sau khi đi hướng đối lập thì Trần Vũ Phong lại càng vào sâu hơn trong rừng, nếu như xui xẻo cậu có thể bị vài con thú rừng lớn chặn đánh.

Cũng bởi vì vậy mà dọc đường đi nhìn thấy rất nhiều loài thực vật mà ở bìa rừng không thể nào có, may mắn hơn cậu còn hái được một loại rất khó tìm, nó chỉ mọc lên vào mùa thu, thân cây nhỏ xíu thường mọc ở những góc khó tìm bởi vì quá bé nhỏ nên bị những cây cỏ khác che khuất.

Nhưng dường như sự may mắn của Trần Vũ Phong đã hết sau khi hái được vài loại thảo dược khó tìm, khá hài lòng với số thực vật trong túi cậu liền đi trở về lối đi cũ.

"Rống.

"
Một tiếng kêu tràn ngập sự phẫn nộ, dường như có ai đó đã chọc giận nó, tiếng chạy mạnh mẽ trên mặt đất vang lên.

Trần Vũ Phong hoảng sợ khi thấy một con thú khá to, người của nó giống như một con báo đôi chân thon dài đang nhanh chóng vọt lại gần, cái đầu giống sư tử có cái bờm bay phắp phới, nó đang dùng tốc độ rất nhanh mà giận dữ lao tới.

"Ôi má ơi.


" Trần Vũ Phong la lên một tiếng rồi co giò chạy đi, tuy không biết tại sao nó lại chạy về phía này nhưng thật sự quá đáng sợ đi.

Lúc đầu cậu cầu mong nó chỉ thuận đường nên chạy sang đây nhưng điều đó là không có khả năng bởi vì nó vẫn tiếp tục chạy theo sau cậu cùng với tiếng rống đình tai nhức óc.

Vừa chạy đầu óc Trần Vũ Phong vừa suy nghĩ biện pháp, khoản cách giữa cậu cùng nó bây giờ tuy khá an toàn nhưng một khi cậu mất sức liền không phải là đối thủ của nó.

Nhưng cậu không thể làm được gì ngoại trừ chạy cả.

"Tôi mà biết thằng nào chọc nó để rồi bắt tôi ránh thì chửi chết thằng đó aaaa, cuộc sống quá khó khăn mà.

" Trần Vũ Phong không nhịn được sự bi phẫn mà hét lớn.

"Đúng rồi Đại Bạch, nếu Đại Bạch đến đây có khi nó sẽ có cách.

"
"Đại Bạch, Đại Bạch.

"
Trần Vũ Phong hoàn toàn không biết cách triệu hồi Đại Bạch đến bên cạnh, cậu chỉ có há to miệng rồi ra sức gào to.

"Meo.

" Từ xa âm thanh giận dữ xuất hiện, thân hình Đại Bạch từ trong những cái cây xuất hiện, nó nhìn tình trạng của cậu hiện tại mà tức giận nhảy tới.

Trần Vũ Phong vui mừng xoay đầu, nhưng sau khi so sánh hai thân hình của hai bên chỉ đành cắn răng đổi hướng chạy rới chộp lấy Đại Bạch đang hùng hùng hổ hổ mà nhảy tới vào lòng rồi tiếp tục co giò chạy.

Trần Vũ Phong cảm thấy trái tim cậu chưa bao giờ trải qua sự đập mạnh như muốn nhảy khỏi lòng ngực giống như lần đầu biết yêu hay mối tình đầu thần thánh giống trong tiểu thuyết như bây giờ nó thật sự quá mệt mỏi rồi.

.

Bình Luận (0)
Comment