Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 5


Hai cha con trưởng làng từ trong sự kích động trở lại bình thường, nhìn qua Trần Vũ Phong đứng im lặng gục đầu nhìn xuống chân, một bộ dáng nhìn chân mình còn vui hơn nhìn hai người ngu ngốc các ngươi.

"Khụ, khụ.

" An Nari giả vờ ho khan hai tiếng, sau khi thấy Trần Vũ Phong ngước mắt nhìn lên liền nói "Vậy cậu có yêu cầu gì sao.

"
"Vâng ạ, cháu muốn hỏi xem những con này có thể bán lấy hay trao đổi được không.

" Trần Vũ Phong cũng không giấu diếm sự thiếu hụt về kiến thức của cậu về thế giới này.

An Nari thân là trưởng làng nên rất rõ tâm tư của người khác, nhưng khi thấy cậu thành thật không một chút giả dối liền muộn phiền trong lòng.

"Cậu đấy, quá thành thật thế nào cũng thiệt thòi.

"
Trần Vũ Phong không nói gì chỉ mỉm cười ngốc nghếch nhìn ông.

Cậu biết những điều đó chứ, nhưng một kẻ ngoại lai chẳng biết gì về nơi này như cậu thì chẳng thể làm gì khác hơn.

"Được rồi, ta cũng chẳng giấu diếm, con chuột sóc này nếu đem ra nội thành bán thì bốn con đã chết cũng được 500 C, bởi vì nó là loài khó bắt trong những loài khó bắt, không phải vì nó mạnh mà do nó có thể vô hiệu hoá các đòn tấn công bằng vũ khí, nhưng nếu lấy sức lực thân thể thì ít ai có thể so độ nhanh nhẹn với nói.

" An Nari tiếp tục "Nếu có thể bắt sống nó thì giá tiền sẽ được tăng lên từ 400 C đến 500C một con.

"
Nghe trưởng làng nói xong Trần Vũ Phong không cảm thấy có gì cả, cậu rất bình tĩnh tiếp thu kiến thức mới nhưng hai cha con trưởng làng nhìn cậu như vậy đều rất ngạc nhiên.

Người như bọn họ sau khi nghe số tiền lớn như vậy đều rất vui mừng hoặc kinh ngạc, người dân trong làng bọn họ chỉ cần 300 C thì có thể sống vài tháng mà không cần săn bắt.

Hai người lại quan sát Trần Vũ Phong sau đó bừng tỉnh, có lẽ trước khi đến đây cậu cũng là công tử của gia đình quyền quý nào đó.

Trần Vũ Phong nhìn ánh mắt càng ngày càng kỳ lạ của hai cha con trưởng làng liền dựng hết lông tơ, cậu vội nói.

"Nếu đã vậy, cháu muốn dùng đống này để nộp thuế cùng xin hai cái chăn, còn lại thì biếu gia đình trưởng làng coi như sự cảm kích về sự chiếu cố của mọi người.

"
An Nari nghe cậu nói xong thì gật đầu xem như đồng ý, Mạnh Nari chạy vào trong cánh cửa, sau khi trở ra liền cầm theo hai cái chăn rồi đưa sang.


Trần Vũ Phong nhận lấy rồi cúi đầu cảm ơn.

"Trời cũng không còn sớm, cháu về trước để gia đình còn nghỉ ngơi, cảm ơn trưởng làng đã giúp đỡ cháu.

"
Sau khi rời khỏi túp lều của trưởng thôn, Trần Vũ Phong liền đi về lều.

Đại Bạch bị cậu để lại trong lều khi nghe tiếng bước chân liền chạy ra đón.

Đi vào lều cậu lại quăng chăn vào một góc, rồi cầm ba con chuột sóc ra khỏi lều đi về hướng lều của ông lão dược sư lúc sáng.

Đứng trước cửa lều của ông, Trần Vũ Phong định kêu lên, nhưng cậu chưa phát ra tiếng thì bên trong đã nói vọng ra.

"Vào đi.

"
Trần Vũ Phong liền đi vào.

Bên trong lều của ông lão dược sư khá rộng rãi, không gian của ông khác với trưởng làng, một gian phòng chính từ cửa lều đi vào có giường, bàn ghế, tủ cùng với ba gian phòng khác.

"Cháu chào ông, này là cháu săn được đem qua biếu ông ạ.

" Trần Vũ Phong để ba con chuột sóc xuống một góc.

"Cậu có lòng, lại đây ngồi.

"
Trần Vũ Phong nghe theo đi đến cái bàn ông lão đang ngồi rồi ngồi xuống, lúc này cậu mới để ý bên trên bàn có vài ba cuốn sách, có cuốn mỏng có cuốn dày để chồng lên nhau.

"Đây là ta cho cậu mượn, đem về mà đọc kỹ càng.

" Lão dược sư thấy cậu nhìn những cuốn sách liền nói "Trưởng làng không có những thứ này đâu, ta có nó bởi vì ta từng là dược sư ở nội thành, sau này già rồi nên muốn tìm chỗ dưỡng lão.

"
"Cái này quý quá, cháu!.


" Trần Vũ Phong nghe xong liền vội vàng từ chối nhưng lại bị ông lão cướp lời.

"Ta có nói cho cậu à, mượn chính là cho mượn, sau này nếu có đồ ăn ngon gì thì cho ta một chút là được.

"
Trần Vũ Phong nhìn ông đầy cảm động, cậu không ngờ ở nơi xa lạ này gặp được người tốt như vậy, trưởng làng, con trai trưởng làng đã vậy, lão dược sư còn trực tiếp hơn.

"Vậy cháu xin mượn ạ, sau khi đọc xong cháu sẽ trả.

"
"Được rồi, về đi.

" Lão được sư ra lên đuổi khách, trời cũng không còn sớm ông cần phải nghĩ ngơi.

"Vậy cháu xin phép.

" Trần Vũ Dương cúi đầu sau đó ôm chồng sách lên rồi đi ra ngoài.

Đứng trước cửa lều, Trần Vũ Phong nghi hoặc khi không thấy Đại Bạch chạy ra đón, cậu vén cửa lều lên nhìn thấy cảnh bên trong liền không khỏi bật cười.

Bên trong lều Đại Bạch nằm ở một bên nhìn chằm chằm vào đám chuột sóc đã chết mà nước miếng chảy ròng ròng, bụng nó thì òn ọt kêu vang.

"Mày làm sao vậy Đại Bạch.

" Trần Vũ Phong biết rõ nhưng vẫn hỏi.

"Meo.

" Đại Bạch nhìn cậu đáng thương kêu một tiếng rồi lại nhìn chằm chằm đám xác của chuột sóc.

Nó thật là quá đáng thương bởi vì là thú triệu hồi của cậu mà nó không thể tự động ăn nếu không được sự cho phép.

"Rồi, rồi để tao nướng cho mà ăn.

" Trần Vũ Phong bỏ chồng sách xuống hai cái chăn, sau đó đi lại cầm hai xác chuột sóc, ôm thêm một bó cây rồi ra ngoài.


Cậu để bó cây xuống sau đó cầm hai cục đá tay chân lóng ngóng mà nhóm lửa, đây là cách mà cậu từng nghe thấy để tạo ra lửa.

Đại Bạch từ lúc cậu cầm đồ đi ra liền chạy theo, nó nằm bên chân cậu nhìn cậu nhóm lửa, từng giây từng phút trôi qua nó dần dần mất hết kiên nhẫn mà cậu thì vẫn không tạo được miếng lửa nào.

Nó đứng dậy nhảy lại bó cây, dùng đuôi vòng qua hai tay cậu ý muốn cậu dừng lại.

Trần Vũ Phong khó hiểu nhìn nó nhưng vẫn dừng tay lại, tuỳ ý cái đuôi nó kéo hai bàn tay cậu rời xa bó cây.

Đại Bạch sau khi cảm thấy tay cậu đủ xa, sẽ không bị bén lửa mà bị thương liền há to miệng phun ra lửa.

Nhìn bó cây lách tách cháy, nó mới hài lòng ngậm miệng lại.

"Meo.

" Đại Bạch làm xong liền nhảy đến gần Trần Vũ Phong, hai mắt long lanh nhìn cậu.

"Giỏi quá.

" Trần Vũ Phong nhìn đống lửa rồi nhìn Đại Bạch, sau đó cậu nở một nụ cười cha già vừa sờ đầu nó vừa khen.

Cậu đúng là nhân loại ngu xuẩn, nếu Đại Bạch biết phun lửa thì cần gì ngồi đánh đá chảy cả máu tay, ai u bàn tay đẹp đẽ của cậu.

Lửa cháy, Trần Vũ Phong liền đặt xác chuột sóc đã được một cành cây xiên ngang lên, không bao lâu một mùi thơm của thịt nướng bay vào mũi.

Sau khi xác nhận thịt đã chín, Trần Vũ Phong không thể chờ đợi mà xé một miếng thịt vẫn còn nóng mà bỏ ngay vào miệng.

"Phù, phù, nóng nóng nóng.

" Bị cái nóng làm phỏng cả lưỡi nhưng cậu không nhả ra mà nhanh chóng nhai vài cái rồi nuốt xuống.

"Ngon.

" Tuy thịt nướng không có bất kỳ gia vị gì nhưng khi ăn vào lại có một vị ngọt thuần tuý từ trong thịt chảy ra.

"Đây của mày.

" Trần Vũ Phong để một con xuống cho Đại Bạch, còn cậu thì tiếp tục ăn con lúc nãy, tuy chất thịt khá ngon nhưng thịt quá ít, một con nhỏ như thế chỉ ăn vài miếng là xong.

Cả cậu cùng Đại Bạch đều không thấy no với chỉ một con, thế là cậu đem những con còn lại đem ra nướng.

Tổng cộng Đại Bạch bắt được hai mươi hai con, đưa cho nhà trưởng làng mười hai con, ông lão dược sư ba con, cuối cùng còn bảy con đều vào bụng cậu và Đại Bạch.


Tuy số tiền bán nó rất tốt nhưng hiện tại cậu vẫn chưa muốn rời khỏi đây khi chưa biết gì về tình hình ở đây, phải nói ông lão dược sư vừa lúc đưa dù cho một kẻ đang dầm mưa là cậu đây.

Ăn uống no đủ, Trần Vũ Phong cùng Đại Bạch trở lại lều, dọn dẹp lều cho sạch sẽ, cậu trải chăn bên dưới, rồi dùng một cái để đấp.

Ngã lưng lên chăn cậu liền lấy cuốn sách dày nhất trong số sách lên xem.

Cuốn sách này nói về một truyền thuyết cổ có từ thời xa xưa.

Bên trong nói về ba dòng thời gian lịch sử, đầu tiên quá trình chia thế giới thành bốn đại lục, thứ hai sự ra đời của chức nghiệp, thứ ba là truyền thuyết anh hùng.

Trần Vũ Phong đọc xong cuốn sách này đã là nữa đêm, cuối cùng cậu rút kết một cách ngắn gọn về cuốn sách này.

Sự hoà bình của Arasina chỉ được kéo dài cho đến khi hai loài thú xuất hiện, một loại tự xưng là thánh thú, còn một loại tự xưng là tà thú, không giống như rồng sức mạnh của nó là từ tự nhiên, nó thống trị loài người do sức mạnh thần tuý, ngược lại thánh thú cùng tà thú mê hoặc con người bằng lời ngon tiếng ngọt, bằng d*c vọng cùng tạp niệm, chúng nó ban cho con người sức mạnh để đối phó với rồng ngược lại chúng muốn con người phải tín ngưỡng chúng.

Chiến tranh của rồng cùng loài người xảy ra, tuy rồng là loài tham lam ích kỷ nhưng chúng vẫn sống tách biệt với loài người, thứ chúng cần chỉ là những thứ đẹp đẽ do con người tạo ra, bù lại chúng sẽ bảo vệ con người khỏi những quái thú nguy hiểm bên trong các rừng rậm.

Nhưng sự xuất hiện của hai loài thú đã phá vỡ thế cân bằng, loài người đuổi đánh loài rồng, loài rồng bỏ đi sự bảo hộ rồi rời đi.

Sau khi không còn sự bảo hộ của rồng, những con quái thú từ sâu bên trong rừng bắt đầu tấn công con người, sự hỗn loạn ở vùng đất con người đẩy đến cao trào, sức mạnh mà hai con thánh thú cùng tà thú ban cho dần dần biến mất, sự khủng hoảng của loài người bắt đầu.

Hai loài tự xưng là thánh thú cùng tà thú nhìn loài người vùng vẫy trong đau khổ liền vui vẻ mà bỏ đi, mặc kệ lời cầu xin.

Qua bốn mươi năm khi con người sắp đi đến bước đường tận diệt thì một ông lão xuất hiện, ông dùng sinh mệnh cuối cùng của mình làm một lễ triệu hồi.

Khi ông ngã xuống vòng tròn ma pháp sáng rực, hai trăm người xuất hiện bên trong vòng tròn từ từ bước ra, những người này không phải người bình thường mà mang trong mình sức mạnh.

Sau khi đánh đuổi được quái thú trở về rừng, loài người liền khôi phục cuộc sống trước đây, hai trăm người được triệu hồi đến thế giới này chia thành bốn nhóm người bắt đầu chia cắt lục địa, tự mình xưng vương bắt đầu xây dựng đất nước.

Sau cuộc chiến, loài người chỉ còn vài trăm, con số quá ít để chống chọi với những chủng tộc khác, bốn người cai quản bốn đại lục quyết định tiếp tục dùng lễ triệu hồi để triệu hồi, tuy không như ông lão đánh đổi sinh mạng của mình, nhưng họ vẫn tiêu hao khá nhiều sức mạnh về điều này.

Bọn họ không biết những người được triệu hồi cũng mang trên mình sức mạnh như họ, vì vậy một lần nữa loài người lại xảy ra xung đột, những người xưng vương cũng sắp mất ngai vàng, tuy rằng không phải đa số người được triệu hồi sẽ mang sự đố kỵ tranh giành, nhưng phòng bệnh còn hơn chữa bệnh.

Sau này mỗi buổi triệu hồi sẽ có người canh chừng và kiểm tra sức mạnh cho những người được triệu hồi, rồi phân phát đến những địa phương phù hợp cùng giám sát họ một thời gian.

Nhưng mỗi lần triệu hồi số lượng rất đông một người không thể phân thân ra hết, vì vậy sức mạnh của bọn họ được phân chia sau đó đặt tên cho từng loại sức mạnh cuối cùng gọi tất cả lại thành chức nghiệp để phân biệt người bình thường và người có sức mạnh.

Thời gian thấm thoát trôi qua sự bình yên của con người lại một lần nữa bị phá huỷ, thánh thú cùng tà thú lại một lần nữa quay lại, những người có sức mạnh trong người là những đối tượng dễ bị dụ hoặc nhất, bọn nó lại tiếp tục làm dấy lên sự bạo loạn nội bộ của con người, sau đó mới dùng thú triều trong rừng sâu làm khủng hoảng.

Con người lại một lần nữa rơi vào tuyệt vọng.

.

Bình Luận (0)
Comment