Phế Vật Vương Gia Cưng Chiều Vương Phi Hung Hãn

Chương 1

Đại Tần đế đô, Thịnh Kinh.

Gió lạnh gào thét, mây đen dày đặc từ phía chân trời dồn xuống, Thịnh Kinh to lớn trang nghiêm, tại trong màn đêm nghênh đón trận tuyết rơi đầu mùa đông. Trên đường cái ngọn đèn dầu thưa thớt, bóng người thưa thớt, đi ngang qua nơi này đèn dầu sáng rực rỡ, Vương Phủ giăng đèn kết hoa , đều là vội vã đi đến bên trong liếc về một cái về phía sau, quấn chặt lấy áo, lưu lại dấu chân sâu không đồng nhất, chỉ chốc lát sau liền bị tuyết che giấu.

Hôm nay, chính là ngày Vương Phủ Vương gia Tần Tử Minh đại hôn.

Nói đến vị Vương gia Tần Tử Minh này , cả Kinh Thành là không ai không biết không người không hay. Hắn sống phóng túng, Thịnh Kinh Thành dặm người ngõ hẻm rượu thơm nhất, người trong tiểu điếm gà quay ăn ngon nhất, người sòng bạc bên trong bạc dễ kiếm nhất, người câu lan nhà ngói hí đẹp mắt nhất, không ai so với hắn rõ ràng hơn.

Tuyết, tiếp tục không hề tiếng động rơi.

Màn Vương Phủ trong cửa lớn đi ra bốn bóng dáng, nhất nam lưỡng nữ, đi tuốt ở đàng trước chính là một người khoảng chừng 50 tuổi, uống đến say An hầu gia An Ngọc, bên cạnh hắn là một người hơn 40 tuổi, đang mặc tơ lụa, hơi có chút mập ra, là trung niên phụ nhân, đúng là hắn, vợ chưa cưới của Chu thị.

“Ha ha, như thế nào, bổn hầu Gia tìm được con rể này dựa vào đi.” An Ngọc loạng chà loạng choạng mà đi xuống bậc thang Vương Phủ, từ trong lòng ngực móc ra một xấp dầy ngân phiếu, nhất thời ánh mắt tỏa sáng nói, “Xem một chút bạc này, đủ quý phủ ta mấy tháng khẩu phần ăn .”

“Ngươi a, nếu là cầm đi đánh bạc, đoán chừng trong hai ngày thì phải thua” Chu thị đỡ hắn không nhịn được giận trách, “Hôm qua ta thấy Lâm thượng thư phu nhân, phụ nhân kia vậy mà tại trước mặt của ta khoe khoang nàng mới kết hôn làm một thân xiêm y, là vải đến từ Tây Vực thượng hạng tơ lụa, mời trong thành này thợ may nổi danh nhất tên Tô may làm, hừ, chẳng lẽ ta đường đường hầu gia phu nhân liền thân xiêm y đều mặc không có nổi sao? Ta ngày mai sẽ đi làm mười bộ.”

“Nương, ta cũng vậy, ta cũng muốn, ta đều thật lâu không có quần áo mới rồi, cũng không có biện pháp đi gặp Lâm ca ca .” Hầu phủ Tam tiểu thư An Tri Lạc vội vàng lôi cánh tay Chu thị phe phẩy làm nũng.

“Ngươi tiện nha đầu này, nương đều cùng ngươi nói bao nhiêu lần, nhi tử của Lâm thượng thư không phải là thứ tốt gì, ngươi không nhìn thấy mẹ hắn rất đắc ý sao, ríu rít, mắt chó coi thường người khác.” Nhớ tới Lâm phu nhân hôm qua vênh váo tự đắc, đường làm quan rộng mở , Chu thị tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nghĩ đến An Hầu phủ đã tồn tại ở ba bốn thời Ngũ Đại, cũng là đi theo Thái Tổ giành chính quyền tướng quân, chiến công hiển hách, ở trong triều địa vị tôn quý, có thể cùng hoàng thất quý tộc vai sóng vai, ai dám cuối đầu một cái. Đáng tiếc đến An Ngọc thế hệ này, quốc thái bình an, tứ hải thái bình, đừng nói đánh giặc, biên cảnh Liên Tiểu tao loạn cũng không có, này hầu gia chức vị tự nhiên cũng đã thành chức suông.

Gia cảnh, triều đình quyền quý đều chỉ đem một nhà bọn họ cho rằng lấy không bổng lộc, là sâu mọt, nàng liền một lòng muốn bồi dưỡng được đến quốc gia đi ra ngoài cho bọn hắn xem một chút, thái bình thịnh thế, triều đình cao lớn, tất cả hi vọng liền đã rơi xuống trên người An Hầu phủ con trai lớn An Tri Nhan . Đáng tiếc vị con trai lớn Hầu phủ này, từ nhỏ đã đi theo một đám con nhà giàu ăn uống miễn phí, chỉ biết sống phóng túng.

“Nhưng là cái này liên quan đến chuyện Lâm ca ca a?”

“Có kỳ mẫu tất có con hắn, Lâm Thư Lương tốt tuổi, cả ngày chỉ ở thanh lâu uống rượu mua vui, không hề có nửa điểm tiền đồ, hắn nơi nào xứng vớidung mạo như thiên tiên nữ nhi bảo bối của đôi ta đây sao .”

“Theo nương ngươi nói như vậy, đại ca không phải là cũng cùng Lâm ca ca giống nhau không có tiền đồ sao? Làm sao ngươi còn luôn sủng ái hắn?” Thấy nương mình châm biếm người trong lòng của mình như vậy, An Tri Lạc không vui, miệng bất mãn kháng nghị.

“Đại ca của ngươi đường đườnglà Hầu phủ con trai lớn, này Lâm Thư Lương có thể cùng hắn đánh đồng sao?”

“Này nhị tỷ phu đâu? Nhị tỷ phu có tiếng con nhà giàu, kinh thành mọi người nói hắn là phố phường cuồn cuộn, mất hết mặt mũi của hoàng thất.”

“Nói nhảm! Lâm Thư Lương Liên Vương gia một cọng lông cũng không sánh nổi.” Lần này lên tiếng chính là An Ngọc An hầu gia rồi, hắn vung vẫy ngân phiếu trong tay, mồm miệng không rõ nói, “Nhị tỷ phu ngươi xuất thủ hào phóng như vậy, ta tự mình tìm được con rể có thể có sai sao?!”

“Ngươi đây không phải là bởi vì tháng trước đang đánh cược phường thua Đoan vương gia mấy ngàn lượng bạc, không có tiền trả lại hắn, cho nên mới đem Nhị tỷ bán cho hắn trả nợ sao?” An Tri Lạc thấy ngay cả cha mình cũng bắt đầu cùng nhau vây tấn công mình, càng thêm bất mãn nói.

“Ngươi nha đầu này thật là càng ngày càng không nghe lời, dám cùng cha ngươi mạnh miệng, cẩn thận ta đánh ngươi!” Vừa nói, An Ngọc cởi xuống giày trên chân, làm bộ liền muốn đánh nàng.

An Tri Lạc thấy vậy vội vàng chạy đi, vừa chạy còn vừa kêu to, “Có ai không, người tới đây mau, An hầu gia đánh người nha.”

An Ngọc cầm lấy chiếc giày liền muốn đuổi theo, chẳng qua là tuổi tác đã cao, thân thể thoáng một cái, liền hướng xuống đất ngã ở trong đống tuyết.

Chu thị vội vàng đi đỡ hắn lên, vừa giúp hắn phủi tuyết trên người, vừa trách nói, “Đã bốn mươi, năm mươi tuổi rồi, vẫn cùng Lạc nhi cái tiểu nha đầu kia so đo cái gì?!”

An Tri Lạc đứng cách hơn mười bước chân, nhìn bộ dạng cha mình té ngã, mừng rỡ cười ha ha, vỗ tay nói, “An hầu gia té ngã, An hầu gia té ngã rồi. . . . . .”

Cùng lúc đó, không ai biết, bọn họ trong miệng An Hầu phủ Nhị tiểu thư An Tri Cẩm, đã sớm hồn đoạn tân phòng.

Nguyệt hắc phong cao(*), gió lạnh xen lẫn với tuyết dày, ở giữa Lưu Vân uyểnyên tĩnh vắng lạnh thủng một lỗ , rơi vào mái hiên trên cao một tầng tuyết thật dầy. Cùng tiền sảnh vui mừng, nâng ly cạn chén tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.

(*)Nguyệt hắc phong cao [月黑风高] : Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” [月黑杀人夜, 风高放火天. ]. Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối).

Trong phòng, ánh nến nhỏ như đậu, một chiếc tách màu xanh trên mặt đất vỡ thành mấy miếng, vẩy ra chất lỏng màu đỏ thấm ướt cả thảm. Một cô gái mặc đồ tỳ nữ đứng ở bên giường, cơ thể hơi run rẩy, nhìn về phía bóng dáng trên giường, hiện lên một tia ngoan ý.

Nằm trên giường một cô gái người mặc hỷ phục, khóe miệng có một vết máu đỏ tươi, nàng có khuôn mặt tuyệt mỹ, chẳng qua là lúc này, đôi tròng mắt kia khép hờ, giống như là ngủ thiếp đi .

Mọi nơi yên tĩnh không tiếng động, tỳ nữ chỉ cảm giác trong đầu vù vù, nàng vừa đứng một lát, đợi đến lúc nội tâm bình phục lại, lúc này mới ngồi xổm người xuống, vươn ra ngón tay có chút run rẩy , đi nhặt những mảnh nhỏ trên đất

Từ lúc mới ra đời tới nay đây là lần đầu tiên nàng giết người, huống chi giết chết chính là An Hầu phủ Nhị tiểu thư An Tri Cẩm, cũng chính là hôm nay gả vào đây Vương Phủ Vương Phi. Trong lòng nàng rất rõ ràng, nửa canh giờ không ra khỏi đây, chuyện này sẽ bại lộ, cho nên hiện tại nàng phải trấn tĩnh lại, dựa theo kế hoạch của mình tiến hành tiếp, nếu không, nàng tối nay cũng đừng hòng tránh được một kiếp, sát hại Vương Phi, tội danh này không phải là thứ một cái nô tỳ nho nhỏ như nàng đảm đương nổi.

Ngoài phòng tiếng gió rít gào, tràn qua cửa sổ, phát ra tiếng trầm thấp.

Nàng nhặt xong mảnh nhỏ, đứng lên, đang muốn đi tới cửa, khóe mắt cũng không chú ý xẹt qua trên giường, bàn tay trắng nõn kia.

Mới vừa rồi, ngón áp út trên tay, tựa hồ chuyển động?

Trong lòng bỗng nhiên nảy lên một tia sợ hãi, nàng chẳng quan tâm xử lý mảnh nhỏ trong tay, quay lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm trên cô gái mặc hỷ phục đỏ chót đang nằm trên gường.

Chủ nhân của cái thân thể này, có dung nhan xinh đẹp, khuôn mặt đường nét nhu hòa dưới ánh nến có một phen cảm giác đặc biệt mông lung, khuôn mặt trang điểm nhạt, càng thêm nổi bật lên ngũ quan tinh sảo của nàng.

Đang lúc này, trên gương mặt kia lông mi bỗng giật giật.

Tỳ nữ trong bụng kinh hãi, vội vàng đưa tay dò hơi thở của nàng.

Không thể nào! Mới vừa rồi rõ ràng xác nhận An Tri Cẩm đã chết, nhưng vì sao hiện tại, nàng chết đã sống lại rồi! Trong nước trà là kịch độc Hạc Đỉnh Hồng, nàng rõ ràng là nhìn tận mắt An Tri Cẩm uống vào, sao lại thế. . . . . .

Nàng hoảng hồn, chỉ cảm thấy thân thể lại bắt đầu phát run lên, hai chân xụi lơ, nàng vội vàng dùng tay chống đỡ bên giường, mới miễn cưỡng đứng lại

Ngón tay bỗng nhiên chạm đến cái chăn, nàng cái khó ló cái khôn, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một cái ý nghĩ.

Nếu độc dược không độc chết An Tri Cẩm, vậy bây giờ sẽ giết nàng một lần, trừ phi này An Tri Cẩm là Đại La Thần Tiên, nếu không tối nay nàng chết chắc.

Ánh mắt nàng trầm xuống, xé tay áo trong chăn, hướng đến trên mặt An Tri Cẩm đè xuống.

Chẳng qua là áo ngủ bằng gấmmàu đỏ này còn chưa từng đụng phải An Tri Cẩm, cặp con ngươi vốn là khép hờ kia bỗng nhiên mở ra, vừa lúc đón nhận ánh mắt âm tàng của nàng, mang theo một tia lạnh thấu xương, làm cho người ta bỗng nhiên lạnh lẻo.

Nàng vô ý thức giơ tay lên, muốn thét chói tai, lại bởi vì sợ hãi, trong cổ họng một âm tiết đều không thể phát ra.

Người trên giường cũng thừa dịp này ngồi dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng trên dưới đánh giá một lần, trầm giọng nói, “Ngươi là ai?”

Rõ ràng còn là đồng dạng thanh âm, nhưng giọng nói kia làm cho người ta có cảm giác cùng lúc trước hoàn toàn bất đồng, nàng không khỏi ngẩn ngơ, đầu trong khoảng thời gian ngắn có chút suy tư.

An Tri Cẩm không đợi nàng trả lời, lại dùng ánh mắt xa lạ, đem căn phòng này liếc mấy cái, nói tiếp, “Đây là nơi nào?”

Nàng lúc này mới phục hồi tinh thần lại, trên mặt nặn ra một tia nụ cười miễn cưỡng, “Vương Phi nương nương, nô tỳ là Thúy Liễu a, nơi này là Lưu Vân uyển, ngài không nhớ sao?”

Vương Phi? Thúy Liễu? Lưu Vân uyển?

An Tri Cẩm không nhịn được nhíu mày, giơ tay lên nhìn một chút váy dài trường bào màu đỏ chót trên người mình, trong đầu đột nhiên nhảy ra một cái ý nghĩ.

Nàng đây là xuyên qua? !

Ánh mắt lơ đãng xẹt qua trên người Liễu Thúy, đã thấy mảnh sứ vỡ trong tay nàng, An Tri Cẩm ánh mắt dừng một chút.

Thúy liễu đã nhận ra ánh mắt của nàng, liền tranh thủ ôm mảnh vỡ kia sát vào trong tay áo.

Ánh mắtAn Tri Cẩm liền lên dời đi, rơi xuống trên mặt của nàng. Cái nha đầu gọi là Thúy Liễu tỳ nữ, thoạt nhìn bất quá mười sáu mười bảy tuổi, mặt oán hận sâu sắc, trong lúc biểu lộ mang theo một tia rõ ràng chột dạ. Nàng trong đầu liền không nhịn được nghĩ điều mới xảy ra lúc vừa rồi mở mắt, tỳ nữ này có ánh mắt âm tàn.

“Ngươi vừa rồi làm gì?”

“Không, không có. . . . . .” Thúy Liễu cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt sắc bén của An Tri Cẩm, nàng biết kế hoạch tối nay của mình chỉ có thể bị nhỡ, hiện tại An Tri Cẩm cũng đã tỉnh rồi, nàng tự nhiên không có can đảm như vậy quang minh chính đại giết người, cũng may, An Tri Cẩm thoạt nhìn một bộ dạng cái gì cũng không biết, “Vương Phi nương nương ngài vừa vặn nói khát, nô tỳ liền bưng nước trà cho ngài, kết quả nương nương ngài không cẩn thận đổ ly trà. . . . . . Ngài, không nhớ sao?”

“Phải không?” An Tri Cẩm đối với lời nàng nói bán tín bán nghi, tỳ nữ này thoạt nhìn cũng là một dạng nhát gan hèn yếu biết điều, nhưng nhớ tới ánh mắtâm tàn của nàng mới vừa rồi, An Tri Cẩm trong lòng đối với nàng nhiều hơn một tia đề phòng.

Đang lúc ấy thì ngoài phòng đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân vội vã, tiếp theo, liền nghe được có người gõ cửa, “Vương Phi nương nương, việc lớn không tốt . . . . . . Vương gia đã xảy ra chuyện. . . . . . Ngài mau đi xem một chút đi!”
Bình Luận (0)
Comment