Thật ra thì Tần Tử Minh đầu óc nóng lên nói xong câu nói kia, sau đó trong lòng lại hối hận, nhưng mà lời cũng đã thoát khỏi miệng, hôm nay đã mất đường thối lui, chỉ có thể kiên trì lên, hắn cắn răng, nắm chặt quả đấm, hét to một tiếng, hướng Triêu An Tri Cẩm vọt tới.
Nhìn hắn không có mảy may một chút võ thuật hướng về mình đấm đá lung tung, An Tri Cẩm khẽ cười một cái, dưới chân nhẹ nhàng ngáng chân hắn, Tần Tử Minh quả đấm của còn chưa tới trước mặt nàng đã bị nàng làm trật chân té, nặng nề ngã trên mặt đất.
Đầu gối truyền đến cảm giác đau thấu xương, cánh tay trên mặt đất đã đã nát da, hắn nằm trên mặt đất che đầu gối của mình đang chuẩn bị kêu rên, ánh mắt lơ đãng liếc An Tri Cẩm đang đứng ở một bên từ trên cao nhìn xuống hắn, hắn bỗng nhiên ý chí chiến đấu sôi sục, cố nén đau đớn từ dưới đất bò dậy, không phục nói, “Đấu lại!”
Nhìn Tần Tử Minh chết sống sĩ diện cậy mạnh bộ dạng, An Tri Cẩm trong lòng không khỏi cảm thấy có một tia buồn cười, khóe miệng vừa muốn nhếch lên, chỉ thấy Tần Tử Minh đã nắm chặt quả đấm hướng nàng xông lại, “Xem chiêu!”
Quả đấm mang theo một trận gió đánh tới, An Tri Cẩm thân thể hơi nghiêng một chút , lại tránh được tiếng công của Tần Tử Minh, nàng tay phải nhấc lên, giữ cổ tay Tần Tử Minh, lại dùng lực ngắt một cái, cổ tay Tần Tử Minh đã bị chụp lại sau lưng, lực đạo to lớn, ép tới hắn không thể động đậy.
An Tri Cẩm nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, buông ra hắn đồng thời cũng kéo ra khoảng cách giữa hai người, hắn bước không vững, lảo đảo vài bước lúc này mới đứng vững, xoay người lại, cắn răng nói, “Đấu lại!”
Hai người “Đánh” mấy hiệp, Tần Tử Minh ngã trên mặt đất, đã sớm mệt mỏi thở hồng hộc, An Tri Cẩm nhưng vẫn là một bộ dạng khí định thần nhàn, thậm chí cảm thấy đứng mệt mỏi, ngồi ở bên cạnh bàn uống nước.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, mình căn bản đánh không lại An Tri Cẩm, tiếp tục như vậy nữa, không bị đánh chết cũng sẽ bị mệt chết, có câu nói ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, nếu không thể cầu xin tha thứ, vậy thì trốn đi!
Hắn là một Vương gia, nơi này là Vương Phủ, quý phủ cũng là hạ nhân của hắn, hắn cũng không tin An Tri Cẩm một người có thể đánh được mọi người trong quý phủ.
Sau khi hạ quyết tâm, Tần Tử Minh nhanh chân lại bắt đầu hướng cửa chạy.
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, nhận thấy được ý đồ của hắn sau, An Tri Cẩm ánh mắt chợt lóe, ống tay áo vung lên, liền có một ám khí bổ tới hướng Tần Tử Minh bay đi.
“Cốp” một tiếng, Tần Tử Minh tay vừa vặn đụng phải cửa, cũng cảm giác có đồ vật gì đó sát da đầu của mình bay qua.
Hắn có chút run rẩy lui về phía sau mấy bước, ngẩng đầu, lúc này mới thấy một thanh chủy thủ sắc bén hiện ra đang cắm ở giữa cánh cửa và tường làm cửa đóng lại, chủy thủ sắc nhọn cắm vào, nếu không đem gỡ xuống, cửa vô pháp mở ra.
Nhìn trên đất có vài cọng tóc, tâm hắn sợ hãi sờ sờ đỉnh đầu của mình, không nhịn được giơ chân nói, “ Ngươi đây là muốn mưu sát thân phu sao? Đây cũng là đầu của gia, là đầu! Nếu xảy ra chuyện gì ngươi đền bù được sao? !”
An Tri Cẩm nâng chung trà lên để để bên miệng, “Ta đúng mực luôn luôn nắm chặt được vô cùng tốt, chẳng bao giờ thất thủ.”
“Ngươi! Ngươi!” Tần Tử Minh chán nản, chỉ cảm giác sắp bị nữ nhân này tức chết, rồi lại không thể làm gì được nàng, ngủ lại không thể ngủ, đi thì không để cho đi, giờ khắc này, hắn rốt cục cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng, hắn đi tới trước mặt An Tri Cẩm, giọng nói cũng mềm nhũn ra, “Ngươi nói, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Không ra hồn, “ An Tri Cẩm chợt cười một tiếng, bỗng nhiên ảo thuật không biết từ nơi nào móc ra một trang giấy để lên bàn, “Ngươi chỉ cần ký cái này là tốt rồi.”
Tần Tử Minh vội vàng tiến tới, cầm lấy tờ giấy trắng, chỉ thấy phía trên dùng mực nước để viết, chữ hết sức thanh tú, nhưng lại không giống như là dùng bút lông viết chữ mẫu “Gia quy, một, Tần Tử Minh ngay hôm đó rời khỏi Lưu Vân uyển, đem viện này nhường cho An Tri Cẩm ở lại; hai, không được An Tri Cẩm cho phép, Tần Tử Minh không được tự tiện ra vào Lưu Vân uyển, ở trong phủ nhìn thấy An Tri Cẩm cần đi đường vòng; ba, Tần Tử Minh cần phục tùng vô điều kiện cũng như thỏa mãn mọi yêu cầu cùng điều kiện của An Tri Cẩm . . . . . .”
Tần Tử Minh đại khái nhìn thoáng qua, tờ giấy trắng nho nhỏ, viết chừng hơn hai mươi điều khoản, đều không ngoại lệ là điều lệ bất bình đẳng, cực kỳ ghê tởm là cuối cùng còn có một điều khoản phụ: An Tri Cẩm có thể tùy thời sửa đổi hoặc tăng thêm gia pháp nội dung.
Hắn hiện tại coi như là đã hiểu, An Tri Cẩm muốn buộc hắn ký , nguyên lai là một tờ văn tự bán mình!
Đường đường là một Vương gia, làm sao có thể ký loại văn tự này bán mình cầu vinh, chà đạp tự ái, điều khoản bất bình đẳng? !
Hắn ưỡn ngực, vừa mới chuẩn bị biểu đạt rằng mình thề không ký dù một chút vào điều khoản khuất nhục này, An Tri Cẩm vừa keo kiệt sơn móng tay, vừa vân đạm phong khinh nói “ Thật ra thì cho dù ngươi không ký, ngươi cũng phải nghe ta, nhưng mà, ta cảm thấy được vẫn là quy định viết rõ ràng tương đối khá, nếu không ngươi ngày nào đó bị đánh còn không biết tại sao, có cái gia quy này, ngươi cũng biết mình nên làm cái gì không nên làm cái gì, cũng có thể tạm thời không bị đánh dài hạn. . . . . .”
Tần Tử Minh không nói hai lời, vội vàng nắm lên một cây viết, cuối cùng ký vào tên của mình.