Khi nhóm Đường Cửu đến nơi đã là buổi chiều hôm sau. Một ngày một đêm ngồi tàu rồi ô tô, đừng nói là giáo sư Trình có tuổi, đến mấy người Lý Dung cũng không chịu được, người ổn nhất chỉ có Đường Cửu thôi.
Đường Cửu xuống xe, hoạt động chân tay, vặn chai nước ra uống vài ngụm.
Sau khi phát hiện mộ cổ, khu vực này đã bị phong tỏa, ngoài các giáo sư, chuyên gia được mời thì chỉ có một số cảnh sát vũ trang.
Dù sao phát hiện mộ cổ đồng nghĩa với rất nhiều lợi ích, một số đội trộm mộ cũng sẽ hành động. Nếu chỉ có đám chuyên gia và học sinh tay không tấc sắt, chưa bàn trộm mộ chuyên nghiệp, e rằng sẽ có người dân tham lam ra tay với họ, không những mất đồ mà tính mạng cũng khó giữ.
Khu này tương đối hẻo lánh, mọi người đều thuê trọ trong thôn, điều kiện không khá hơn là bao. Ban đầu, tất cả lương thực được mua ở thôn xóm, về sau đông người hơn, mỗi sáng sớm đều có xe vận chuyển đồ từ trên thị trấn, còn có bộ phận hậu cần chuyên nấu ăn.
Khi nhóm Đường Cửu tới, phải nói điều kiện đã tốt hơn rất nhiều, một số nơi tồi tàn đã sửa xong nhưng cũng không thể so với khách sạn tiêu chuẩn.
Hơn nữa, phòng ốc có hạn nên phải ghép giường ngủ chung, mỗi phòng mấy người.
Do được mời đến làm cố vấn, Đường Cửu được sắp xếp phòng riêng, tuy cơ sở vật chất không quá tốt nhưng ga giường đệm chăn đều sạch sẽ, khô ráo.
Cô sửa soạn xong ra ngoài thì bắt gặp Trịnh Nguyên. Cô với Trịnh Nguyên chỉ coi là biết nhưng không quen.
Trịnh Nguyên là truyền nhân duy nhất của bí pháp Tống Ngũ Quỷ, chẳng biết do bí pháp hay do tính cách mà anh ta rất âm trầm, không thích nói chuyện. Thấy cô, anh ta hơi sửng sốt, gật đầu coi như chào hỏi.
Đường Cửu chủ động tiến lên: “Trịnh tiên sinh.”
Trịnh Nguyên tuy không nói gì song không rời đi, chỉ nhìn Đường Cửu.
Cô nói: “Trịnh tiên sinh đến từ bao giờ vậy?”
Mặt mũi Trịnh Nguyên bình thường nhưng vóc người cao to lực lưỡng, thoạt nhìn không giống nhà phong thủy mà giống vệ sĩ hơn: “Mấy ngày trước.”
Cô hỏi: “Tin đồn cương thi rốt cuộc là sao?”
Anh ta biết sơ sơ: “Giả, có người giả thần giả quỷ.”
Cô tiếp: “Bắt được chưa?”
Trịnh Nguyên lắc đầu.
Đường Cửu từng nghe Dung Dư Dương nhắc đến người của bí pháp Tống Ngũ Quỷ, sư môn này có vẻ u ám nhưng lại thành thật nhất. Năm ấy, vì một lời hứa hẹn, mấy chục người trong phái khảng khái chịu chết, chỉ sót lại đệ tử trẻ nhập môn chưa lâu, việc này cũng khiến bí pháp Tống Ngũ Quỷ suýt nữa thất truyền.
Vẫn là mọi người nghiên cứu các bí tịch tâm đắc, cộng thêm nhận được không ít giúp đỡ, gắng gượng chống đỡ môn phái. Đáng tiếc sau này bởi vì đại loạn, phần lớn bí tịch của Tống Ngũ Quỷ đều thất truyền, nhưng ít ra vẫn có truyền nhân. Bao nhiêu môn phái còn chẳng có gì truyền lại, thế nên giới phong thủy trong nước không được coi là khởi sắc.
Cỏ hỏi: “Anh cảm thấy do thôn dân làm… hay người chuyên nghiệp?”
Anh ta ngẫm nghĩ, nói: “Chuyên nghiệp, cô đi theo tôi.”
Đường Cửu đáp lời, khoác balo đi sau anh ta. Cô chú ý phần lớn mọi người thấy Trịnh Nguyên đều né tránh, chỉ có lác đác chào hỏi từ xa, tuyệt nhiên không dám lại gần. Đường Cửu nhìn Trịnh Nguyên, trong lòng thấy rất buồn cười, phái của Trịnh Nguyên thoạt nhìn đáng sợ nhưng cũng là chính phái, có sở trường đuổi xui gọi may.
Trịnh Nguyên dẫn Đường Cửu đến một nơi khá xa, vị trí còn không dễ tìm, anh ta ngồi xổm xuống một chỗ, “Cô xem.”
Đường Cửu sửng sốt hạ: “Hầm ăn trộm?”
Anh ta gật đầu.
Đường Cửu hỏi: “Họ biết chưa?”
Anh ta đáp: “Tôi đang định thông báo.” Ngụ ý là gặp cô nên dẫn cô đi trước.
Đường Cửu nói: “Anh đi trước báo cho họ, tôi ở lại trông chừng?”
Trịnh Nguyên vẫn chưa đi: “Hầm này mới xuất hiện.”
Hơn nữa nơi này khá xa, lỡ xảy ra chuyện không may, cho dù cô kêu cứu, người ta chạy đến cũng mất vài phút.
Đường Cửu nhoẻn cười, đứng lên nói: “Vậy thì cùng đi.”
Trịnh Nguyên gật đầu, dẫn cô quay về.
Khi trở về, Đường Cửu không đi theo Trịnh Nguyên mà qua tìm giáo sư Trình. Ông chưa kịp buông hành lý đã bị người ta mời đi, bây giờ mới vội ra ngoài, thấy Đường Cửu bèn gọi: “Tới đây Tiểu Đường.”
Cô đáp một tiếng, đi theo giáo sư Trình vào phòng họp, ngắn ngủi mấy ngày, bản đồ địa hình đã chuẩn bị xong, còn dự phòng sẵn một hộp cát mô phỏng địa hình.
Giáo sư Trình nói: “Cháu xem, mộ địa khảo sát ở gần đây, có điều chưa xác định vị trí khởi công.”
Đường Cửu xem bản đồ địa hình, trong này không những có bản đồ hiện tại mà còn bản đồ được tìm thấy vào niên đại sớm nhất, thậm chí cả bản đồ phục chế từ ghi chép trong thôn xóm tuy độ chính xác không cao vì không có ảnh chụp, chỉ dựa vào một số miêu tả.
Ngoài giáo sư Trình, mấy giáo sư và đại sư phong thủy phái lý luận cũng ở đây. Trong số họ, có người đang suy tư, người đang ghi chép, người đang nhỏ giọng thảo luận. Khi Đường Cửu vào, bọn họ chỉ nhìn thoáng qua rồi cúi đầu.
Giáo sư Trình mở bình giữ nhiệt rót trà đặc, hiện tại ông rất mệt, nếu không uống chút vực dậy tinh thần chỉ sợ sẽ ngủ mất.
Xem bản đồ rất tốn sức, Đường Cửu lấy một viên kẹo bạc hà ra ngậm: “Phải rồi, Trịnh tiên sinh phát hiện một đường hầm ăn trộm mới, cháu thấy hẳn là chưa được một tháng.”
Dứt lời, cả phòng họp tạm thời bỗng yên ắng.
Giáo sư Trình nhảy dựng lên, đặt phịch cốc xuống bàn: “Lũ sâu mọt! Đám cặn bã!”
“Tức chết tôi, những người đó đúng là châu chấu!”
“Đều là cặn bã.”
Phòng họp tạm bắt đầu công khai lên án, có người nóng tính đã vội chạy đi, đối với họ, đáng hận nhất là những tên trộm mộ. Đám người ấy chẳng buồn quan tâm mình phá hỏng thứ gì, đa phần đều sử dụng bạo lực trộm đồ vật có giá trị rồi lén lút buôn bán.
Ngoại trừ trộm mộ, còn có thôn dân thiếu hiểu biết khiến người ta vừa ghét vừa giận lại không thể làm gì.
Giáo sư Trình đi quanh phòng họp mấy vòng, nói: “Chúng ta mau đi xem.”
Đường Cửu vâng một tiếng.
Ông chạy thẳng ra ngoài, chốc lát trong phòng chỉ còn mình cô.
Đường Cửu nhai kẹo bạc hà, trong lòng tiếc nuối. Cô từng hứa với sư phụ, tuyệt đối không làm việc trái pháp luật, nếu không thì cô cũng muốn nhân cơ hội lén lút xuống xem, chưa biết chừng có thể tìm được thứ hữu dụng với sư phụ.
Cô nghịch gấu nhỏ treo trên di động, dù cô có thể tìm được, sợ rằng sư phụ biết chuyện sẽ không chịu dùng, đúng là quá tiếc.
Đường Cửu lại bóc một gói thịt bò khô ra nhấm: “Haizz, đồng ý với anh trai nhỏ làm người tốt rồi.”
Suy cho cùng, với người đi theo đội trộm mộ từ nhỏ đến lớn như Đường Cửu, quan điểm đạo đức đúng sai rất mong manh. Cô biết trộm mộ là phạm pháp, ngoài ra không có cảm xúc gì hơn. Phải nói lúc cô còn đi theo nhóm trộm mộ đã biết trộm mộ là phạm pháp, thấy tên trộm mộ tiện tay ném vỡ bình sứ rẻ tiền, dù cô nhíu mày cũng tuyệt đối không nhiều lời.
Đường Cửu nuốt thịt bò khô xuống: “Nhưng mà làm người tốt thật khó.”
Thực ra, giới phong thuỷ hẳn phải cảm ơn Dung Dư Dương nhận Đường Cửu làm đồ đệ. Nếu không có anh, cô sớm muộn cũng mở ra con đường riêng nhờ vào thiên phú và việc tự nghiên cứu sách phong thủy, chẳng qua lúc ấy không biết cô sẽ làm gì đâu.
Ăn hết gói thịt bò khô, nhóm giáo sư Trình vẫn chưa quay ở lại, Đường Cửu rút khăn giấy lau tay, ghi nhớ khái quát bản đồ địa hình trong đầu rồi phủi quần áo khoác balo ra ngoài.
Trong thôn đa số là người già và trẻ em, thanh niên và người trung niên đều đi làm xa. Đám trẻ đang trốn một góc xa nhìn về bên nay, bắt gặp ánh mắt Đường Cửu, chúng hô lên một tiếng, né tránh rồi tiếp tục nhìn trộm, ngoài ra còn mấy ông bà cụ.
Đường Cửu thoáng nhìn, ánh mắt rơi vào một ông lão đang cầm tẩu thuốc nhưng chỉ là một cái liếc mắt rồi lập tức rời đi, giống như tò mò. Cô bóc một viên chocolate, vừa ăn vừa đi vào trong một nhà.
Rất nhiều người đã tới lăng mộ, vài giáo sư, chuyên gia lại đi xem hầm ăn trộm. phần lớn người ở lại là nhân viên hậu cần và mấy cảnh sát vũ trang. Dù sao phòng trọ của họ cất không ít hành lý và thiết bị, đều là thứ đáng tiền, thiếu người trông coi cũng không ổn.
Đường Cửu đi bộ đến phòng bếp, mọi người đang tất bật nấu cơm, cô đứng ngoài cửa hỏi: “Có gì ăn không ạ?”
Một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đi ra, lau tay vào tạp dề, hơi mất tự nhiên nói: “Có, cô muốn ăn gì?”
Tiếng phổ thông của bác gái không chuẩn, chắc là người được thuê từ trong thôn đến giúp.
Đường Cửu cười đáng yêu nói: “Nếu bác không bận, có thể làm cho cháu bát mì không? Mì nào cũng được, chỉ cần thêm hai quả trứng ốp la thôi.”
Bác gái trả lời: “Được.”
Cô đáp: “Phiền bác rồi.”
Bác gái lắc đầu quay vào, nói với người bên trong một tiếng, Đường Cửu an vị trên bậc thềm gần đó ngồi chờ, lấy chocolate ra ăn, thấy cảnh sát đi ngang qua còn mỉm cười, đứng lên cầm mấy viên chocolate đưa họ.
Dáng vẻ hoạt nhìn rất hồn nhiên, không tâm cơ.
Hai cảnh sát vẫn còn trẻ nên bị Đường Cửu làm cho xấu hổ, Không biết cô nói gì, một người ngại ngùng quan sát bốn phía mới cầm chocolate khẽ nói cảm ơn.
Diệp Kỳ và Lý Dung trở lại vừa vặn chứng kiến cảnh này.
Lý Dung nói: “Chẳng phải cố vấn Đường và sư phụ cô ấy có gì đó ư? Sao còn đùa giỡn người khác như thế?”
Diệp Kỳ nhìn nhìn, trong lòng nhớ đến cuộc gọi của ông nội. Ông nội chỉ nói Đường Cửu không chịu giúp liên lạc với Dung tiên sinh, sau đó kể cho anh ta một câu chuyện xưa.
Đại khái là ngày xưa có một gia đình, con trai thứ không xuất sắc, sản nghiệp trong nhà giao cho con trai lớn. Tuy nhiên con thứ lại cưới nhà phong thủy làm vợ, nhà phong thủy kia rất tài giỏi, giúp gia đình này sửa phong thuỷ, khiến họ từ khá giả trở nên giàu sụ.
Cuối cùng, sản nghiệp trong nhà đều giao cho con trai thứ kế thừa.
Chuyện xưa rất tẻ nhạt nhưng Diệp Kỳ lại động lòng.
***
Tác giả có lời muốn nói:Thực tế, tam quan Đường Cửu có vẻ ngay thẳng nhưng nội tâm không ngay thẳng, từ rất lâu đã nghĩ đến phong thủy cấm kỵ để đoạt long mạch…Chung quy lại, Đường Cửu chính là một thanh kiếm đả thương người, còn Dung Dư Dương chỉ là vỏ kiếm mà thôi.