Đường Cửu đi rồi, giáo sư Lưu mới hỏi: “Người lão Trình ông mời là ai vậy?”
Giáo sư Trình đáp: “Đồ đệ của Dung tiên sinh, Đường Cửu.”
Giáo sư Lưu định hỏi thêm, một chuyên gia khác đã gấp gáp hỏi: “Thật sự là Phật châu được trụ trì Diệu Trúc khai quang?”
Giáo sư Trình cũng tò mò nhìn qua.
Giáo sư Lưu: “Không biết, nhưng tôi cầm thấy tĩnh tâm hẳn.”
“Tôi nghe nói Phật châu được trụ trì Diệu Trúc khai quang ngoài khắc tám chữ chân ngôn ở Phật đầu*, còn khắc cây trúc.”
(*) Phật đầu hay mẫu châu: hạt lớn hình hồ lô xâu ở đầu chuỗi tràng hạt.Kỳ thực người không tin, dù sao Phật châu của trụ trì Diệu Trúc là vô giá, một cô gái trẻ sao có thể tiện tay là lấy ra một chuỗi, hơn nữa còn cất giữ xuề xòa.
Cũng chẳng trách được họ, trụ trì Diệu Trúc quá nổi danh, rất nhiều người mang Phật Châu giả danh trụ trì Diệu Trúc khai quang bán giá cao, người ta thấy vô dụng lại tìm đến trụ trì Diệu Trúc.
Bấy giờ trụ trì Diệu Trúc mới giúp phân biệt thật giả.
Trước ánh mắt của mọi người xung quanh, giáo sư Lưu nhìn giáo sư Trình, ngay cả không phải của trụ trì Diệu Trúc, ông vẫn cảm giác đây là thứ tốt. Dù sao, ông rất cảm kích Đường Cửu, không muốn cô xấu mặt.
Giáo sư Trình hiểu ý giáo sư Lưu, cố ý nói đỡ cho Đường Cửu: “Tính cách Tiểu Đường và sư phụ cô ấy giống nhau, rất thích tặng đồ người khác, sư phụ Tiểu Đường cũng tặng tôi lá bùa bình an do Cổ lão tự tay viết.” Dứt lời bèn lôi một dây tơ hồng từ trong cổ ra để mọi người xem.
Giáo sư Lưu hiểu ý giáo sư Trình, sờ soạng Phật đầu, quả thật có bát tự chân ngôn, ở góc khuất nhất còn khắc một cây trúc, ông chìa ra, nói: “Là thế này sao?”
Không ít người đều ghé lại nhìn, kiểm chứng xong không kìm được: “Hào phóng.”
Thư pháp của giáo sư Lưu dù quý nhưng không phải họ không lấy được, còn Phật châu trụ trì Diệu Trúc khai quang, bọn họ muốn e rằng rất khó.
Giáo sư Trình cười: “Mỗi giới một khác, chẳng hạn giới phong thuỷ muốn có thư pháp của giáo sư Lưu sợ không dễ dàng.”
Câu này là giúp Đường Cửu kéo thiện cảm.
Mà Đường Cửu ở bên ngoài hoàn toàn không biết gì, cô đã về phòng đọc sách. Tín hiệu internet nơi này không được tốt, hôm nay cô đã gọi cho anh trai nhỏ mấy lần, liên lạc thường xuyên trong khoảng thời gian ngắn thì không hay. Dù sao khoảng cách sinh ra cái đẹp, cô quyết định đợi mai thức dậy sẽ gọi điện cho anh trai nhỏ đầu tiên.
Đường Cửu không nghỉ ngơi tốt trên tàu, đang xem sách bỗng thiếp đi.
Thực tế, công việc Đường Cửu cũng không nhiều, chỉ cần ngày ngày đi theo giáo sư Trình, nếu họ gặp vấn đề gì, cô sẽ hỗ trợ giải đáp dưới góc độ phong thuỷ.
Vì Dung Dư Dương không ở bên, Đường Cửu ngủ không sâu giấc. Khi di động vang một hồi chuông cô đã ngồi dậy. Thấy anh Lâm gọi, trong lòng cô hoảng hốt, lập tức nhận máy: “Anh Lâm, sư phụ em đã xảy ra chuyện à?”
Giọng anh Lâm đầy mỏi mệt: “Dung tiên sinh tự nhiên ngất đi, anh đã đưa Dung tiên sinh đến bệnh viện nhưng đến giờ vẫn chưa tỉnh.”
Đường Cửu luôn cho rằng khi biết Dung Dư Dương gặp chuyện không may, cô sẽ luống cuống không biết làm sao, nhưng lần này, cô thấy mình vô cùng bình tĩnh: “Em biết rồi, hiện tại các anh đang ở đâu?”
Anh Lâm đáp: “Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố X.”
Đường Cửu: “Được, em về ngay, đừng để ai tới gần sư phụ, cho dù bác sĩ tới kiểm tra, anh cũng phải trông chừng nhé.”
Anh Lâm nói: “Ừ.”
Đường Cửu cúp điện thoại, đứng dậy thay quần áo, mặc kệ hành lý, chỉ nhét đồ tùy thân vào balo, rồi bỏ thêm một ít đồ ăn. Cô có cảm giác ngay cả khi gặp nguy hiểm đến tính mạng, bản thân cũng không giữ được tỉnh táo như thế.
Thu dọn xong, Đường Cửu cầm theo áo khoác ra ngoài, đi tìm giáo sư Trình. Giáo sư Trình đã chìm vào giấc ngủ, nhìn thấy Đường Cửu bèn ngẩn người hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Đường Cửu nói: “Ngại quá giáo sư, do có chút việc gấp nên cháu phải đi trước. Năng lực của Trịnh tiên sinh cũng đủ ứng phó rồi. Nếu chú cần, cháu có thể giới thiệu thêm một nhà phong thủy khác tới.”
Giáo sư Trình vội nói: “Nếu cháu bận thì cứ đi trước, có Trịnh tiên sinh là ổn rồi, để chú gọi xe đưa cháu ra nhà ga.”
Đường Cửu nói: “Cảm ơn giáo sư Trình.”
Giáo sư Trình lắc đầu, nếu không phải thật sự cấp bách, Đường Cửu cũng không cần xuất phát ngay trong đêm. Lúc này, ông đi lấy di động bắt đầu sắp xếp xe.
Đường Cửu nói: “Cháu qua chào Trịnh tiên sinh.”
Giáo sư Trình gật đầu: “Mười lăm phút nữa xe đón tại cửa thôn.”
Đường Cửu cảm ơn rồi đi tìm Trịnh Nguyên. Chỗ ở của Trịnh Nguyên cách không xa, Đường Cửu vừa gõ cửa, Trịnh Nguyên mặc đồ ngủ đã mở cửa. Đường Cửu không khách sáo, cô nói thẳng: “Chỗ tôi xảy ra chút việc, phải đi ngay, chuyện bên này đành phiền anh.”
Trịnh Nguyên không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói: “Tôi giúp được gì cô cứ trực tiếp gọi điện cho tôi.”
Đường Cửu đồng ý: “Vậy phiền anh ký gửi hành lý giúp.”
Trịnh Nguyên gật đầu.
Đường Cửu xoay người đi.
Xe còn chưa tới, Đường Cửu đã đứng ở cửa thôn, giáo sư Trình khoác thêm áo chạy đến, đưa cho cô một túi nilon, bên trong có nước khoáng và bánh mì: “Ăn trên đường.”
Đường Cửu nhận đồ: “Cảm ơn chú.”
Giáo sư Trình chờ xe cùng cô, ông dặn dò: “Nếu chú có thể giúp gì, cháu hãy gọi điện cho chú.”
Đường Cửu vâng một tiếng. Chẳng bao lâu xe đến, lái xe chính là cảnh sát mặc thường phục mà cô đã gặp. Chào hỏi xong, Đường Cửu lên xe.
Vì muốn tới thành phố X sớm, Đường Cửu chọn xuống tàu giữa chừng, sau đó ngồi máy bay. Tuy làm vậy cực hơn một ít nhưng cô chẳng để tâm.
Sợ tàu trễ giờ, Đường Cửu mua vé máy bay trong ba khoảng thời gian, chỉ chờ xuống tàu, kịp chuyến nào sẽ lên chuyến đó.
Lần này, vé tàu không còn loại giường nằm và ghế ngồi, cô đành mua vé đứng. Lên xe, cô bèn tìm chỗ đặt chân, khách trên tàu đã ngủ từ lâu, mùi trong toa tàu cũng không dễ ngửi, có một số người cởi giày khi ngủ, mùi hôi chân nồng nặc…
Đường Cửu gửi tin nhắn cho anh Lâm: “Sao lại thế này.”
Anh Lâm hồi âm giây lát: “Mộ kia hạ táng sai thời điểm nên mới xảy ra chuyện. Dung tiên sinh giải quyết rất nhanh, gia đình này cũng đưa ngọc bội cho Dung tiên sinh theo hứa hẹn. Nhưng ăn tối xong chưa lâu, Dung tiên sinh bỗng ngất đi, anh đưa Dung tiên sinh đi bệnh viện, họ cũng không tìm ra nguyên nhân.”
Đường Cửu nói: “Em biết rồi, ngọc bội đâu?”
Anh Lâm trả lời: “Anh đã cất rồi, không dám để trên người Dung tiên sinh.”
Đường Cửu: “Được, muộn nhất đêm mai em sẽ tới nơi.”
Anh Lâm: “Chú ý an toàn.”
Đường Cửu đến sớm hơn một chút so với dự tính, lúc cô vào bệnh viện mới là buổi chiều.
Anh Lâm nhìn thấy Đường Cửu bỗng thở phào nhẹ nhõm, tiếp nhận balo của cô: “Bệnh viện kiểm tra, nói Dung tiên sinh bình thường, chỉ là hôn mê bất tỉnh.”
Đường Cửu tiến lên xem Dung Dư Dương, anh đã thay quần áo bệnh nhân lẳng lặng nằm trên giường, lụa mỏng che mắt vẫn chưa cởi ra, càng làm nổi bật màu da tái nhợt. Cô muốn chạm vào mặt anh nhưng không dám, bởi vì cô sợ người mình đi đường bụi bẩn.
Anh Lâm cầm chai nước khoáng mới, lại gần nói: “Em uống nước đi.”
Môi Đường Cửu hơi khô nứt, có điều chính cô chưa biết.
“Ngọc bội đâu?” Đường Cửu cầm chai nước uống vài ngụm, hỏi: “Đưa em xem.”
Anh Lâm đặt ngọc bội vào tay cô.
Đường Cửu tỉ mỉ đánh giá ngọc bội, thậm chí còn soi dưới ánh đèn: “Anh kể cặn kẽ sự việc cho em.”
Anh Lâm: “Dung tiên sinh đến nơi, lập tức đi xem mộ cha mẹ nhà họ Kim. Ngôi mộ này về sau mới được dời qua, đất chôn đúng là may mắn, chỉ tính sai giờ. Căn cứ cứ ngày sinh tháng đẻ cha mẹ ông ta và địa thế mảnh đất, Dung tiên sinh tính lại giờ lành, chỉ cần chuyển ra rồi hạ huyệt thêm lần nữa là được.”
Đường Cửu gật đầu.
Anh Lâm nói tiếp: “Kỳ lạ ở chỗ, vốn dĩ Dung tiên sinh muốn chờ ba tháng sau có hiệu quả mới đến lấy ngọc bội, nhưng nhà họ Kim lại trực tiếp đưa ngọc bội cho Dung tiên sinh, nói là tín nhiệm Dung tiên sinh.”
Tuy nhiên, Anh Lâm cũng không nghĩ nhiều, dù sao với danh tiếng của Dung tiên sinh, chuyện như vậy chẳng phải lần đầu.
Ngón tay Đường Cửu vuốt ve ngọc bội, đặc biệt là vị trí mắt rồng.
Anh Lâm tiếp: “Thêm nữa, sau khi Dung tiên sinh gặp chuyện không may, nhà họ Kim mới nói, mảnh đất này chẳng phải họ thấy trước, mà là một người khác tìm được, có điều họ biết tin nên đã mua lại.”
Dùng từ ‘mua lại’ vẫn là khách sáo, đúng ra phải gọi là chiếm đoạt.
Sắc mặt anh Lâm hơi khó coi: “Anh có hỏi thăm được, nhà họ Kim trả cho gia đình kia không ít tiền, coi như đền bù.”
Nhà họ Kim phúc hậu ư?
Ở trong mắt Đường Cửu chỉ là làm màu mà thôi, huyệt tốt dễ gặp khó cầu, tiền bồi thường có thể trả được bao nhiêu.
Anh Lâm hỏi: “Ngọc bội có vấn đề à?”
Đường Cửu trầm ngâm một lát rồi nói: “Không có, ít nhất em không nhìn ra.”
Anh Lâm không biết nói gì cho phải.
Đường Cửu đưa ngọc bội cho anh Lâm: “Cất kỹ trước đã, anh bảo nhà họ Kim sáng mai tới gặp em.”
Anh Lâm nói: “Được, em ăn cơm chưa? Để anh đi mua?”
Đường Cửu không mang quần áo thay, cô bèn tìm một bộ từ trong hành Dung Dư Dương, nói: “Em đi tắm rửa qua, anh Lâm để ý phòng nhé.”
Anh Lâm tìm cho Dung Dư Dương một phòng đơn, bên trong có toilet riêng, bởi vậy mới khiến nhà họ Kim biết được tin tức, dù sao bệnh viện có rất ít phòng như thế, anh Lâm phải nhờ quan hệ để chuyển Dung Dư Dương vào.
Trong balo Đường Cửu có nội y nên cô mang hết đồ vào toilet.
Lúc này, anh Lâm cũng cảm thấy hơi mệt, ngồi trên sofa nghỉ ngơi. Chung quy trước khi Đường Cửu đến, anh vẫn luôn phập phồng lo sợ.