Phi Âu Bất Hạ

Chương 43

Ngày hôm sau, mãi đến tận chiều, Thẩm Tiểu Thạch vẫn không tới làm, nể tình nó và Ngụy Sư tối qua uống nhiều có thể là say rượu chưa tỉnh, giữa chừng tôi bèn gọi một cuộc điện thoại qua, không ai trong hai người họ nghe máy.

“Hoan nghênh tới tiệm.”

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, một cô gái trẻ mặc váy liền chấm bi đi từ bên ngoài vào, mặt lạ hoắc, chừng hai mươi tuổi, vừa vào cửa đã đưa mắt nhìn bốn phía, trông có vẻ vô cùng tò mò.

“Chào cô, tôi có thể giúp gì cô không?”

Cô nàng đặt chiếc túi hàng hiệu của mình lên quầy, lục lọi một lúc, rồi rút từ bên trong ra một tấm thẻ VIP màu đen đưa tới cho tôi.

“Anh xem thử thứ này có cầm được không? Lúc tôi mua đã mất hơn 3 vạn một năm, mới đi một lần đã không được nữa.” Cô nàng yểu điệu vỗ vai, “Tôi cũng chỉ là muốn đi ngắm trai đẹp nhân thể rèn luyện sức khỏe, nhưng cường độ huấn luyện của môn này lại vượt quá tưởng tượng của tôi, chỉ có thể nhịn đau bán rẻ lại.”

Tôi nhận lấy tấm thẻ trong tay cô ta nhìn thử —— thẻ hội viên cao cấp của câu lạc bộ quyền anh muay Thái Hồng Phi.

Bảo sao lại nói hiện giờ người thật sự có tài, lúc nào cũng có thể phá vỡ tư duy quán tính về ngành nghề, chỉ có thứ mình không nghĩ tới, không có thứ không mang đi cầm được.

“Muay Thái Hồng Phi…” Tôi mỉm cười nói với đối phương, “Cô chờ tôi, chúng tôi cũng mới nhận được vật này lần đầu, cần thời gian để xác minh.”

“Các anh có thể gọi điện thoại đi điều tra, đây là câu lạc bộ quyền anh tốt nhất Thanh Loan, phí năm hơn hai vạn, giờ tôi chỉ bán lại một vạn thôi.” Cô nàng xách túi ngồi xuống ghế sô pha, tao nhã vắt chân lên.

Liễu Duyệt dựa vào số điện thoại tìm được trên công cụ tìm kiếm gọi cho câu lạc bộ quyền anh, hỏi thăm về tính chân thực của số thẻ cùng với chế độ chuyển nhượng hội viên, sau khi biết thẻ là thật, đồng thời cũng có thể chuyển nhượng, con bé gật nhẹ đầu với tôi.

Dùng hai ngón tay kẹp lấy tấm thẻ đen, tôi giơ tay lên, vẫy tay với cô nàng mặc váy chấm bi bên ngoài song sắt: “Người đẹp, được rồi.”

Đối phương đi tới trước quầy, lặp lại lần nữa: “Một vạn, một phân cũng không được thiếu.”

“Tám ngàn, bán đứt, trả tiền mặt.”

“Ô, anh ác vậy.” Cô nàng váy chấm bi khiếp sợ, “Chém phát chém luôn hai phần.”

“Giờ thẻ tập gym còn chẳng bán được, huống hồ là thẻ hội viên câu lạc bộ quyền anh như này.” Tôi kiên trì giải thích, “Người có tiền sẽ không để ý tiền chiết khấu, không có tiền thì vốn đã chẳng nghĩ tới loại câu lạc bộ ngốn tiền thế này, chúng tôi cũng khó bán lại. Thấy cô là khách mới nên chúng tôi mới ra giá tám ngàn này, người khác sẽ đều là năm ngàn, cô không tin thì có thể đi ra ngoài hỏi thăm thử xem.”

Bình thường thêm vào câu danh ngôn kinh điển cuối cùng này xong, vụ mua bán cũng coi như được chốt.

Quả nhiên, đối phương nghe tôi nói như vậy, chỉ hơi do dự rồi cuối cùng vẫn gật đầu một cái, ký xong cầm tiền rời đi.

Tôi gấp hóa đơn lại, đưa cho Liễu Duyệt, nói: “Anh lấy cái thẻ này, trừ tiền vào lương của anh.”

Mới vừa nhìn thấy tấm thẻ này, trong đầu tôi đã lóe lên hình ảnh Thịnh Mân Âu, dù sao thì từ bây giờ tôi hẳn là sẽ rất rảnh rỗi, chi bằng tìm chuyện gì đó cho mình làm, rèn luyện thân thể, tập chút võ, tranh thủ để lần tiếp theo nảy sinh xung đột tay chân với Thịnh Mân Âu không bị hắn đánh gục xuống đất.

Đến năm giờ chiều, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Ngụy Sư, vừa nối máy ổng đã cuống cuồng hoảng loạn hỏi tôi có nhìn thấy Thẩm Tiểu Thạch không, làm tôi cũng hoang mang luôn.

“Tiểu Thạch? Hai người không ở cạnh nhau à?”

Ngụy Sư ấp a ấp úng: “À… trước đó ở cạnh nhau, sau đó nó chạy ra ngoài, gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời, anh sợ nó có chuyện gì.”

“Anh đang ở đâu?”

“Anh đang ở nhà nó.”

Tôi cau mày: “Anh đang ở nhà nó, còn nó chạy ra ngoài?”

Đầu kia yên lặng trong chốc lát, Ngụy Sư bực bội thở ra một hơi, nói: “Đúng.”

“Anh lại mắng nó đấy à?” Chưa chờ cho ổng trả lời, tôi đã nói tiếp, “Được rồi, để em gọi điện cho nó xem, chốc nữa nói tiếp.”

Cúp điện thoại, tôi thử bấm số Thẩm Tiểu Thạch, chuông kêu ba lần, nó nghe.

Xem ra đúng là muốn tránh Ngụy Sư, không biết hai người này tranh cãi thế nào, mà gắt tới nỗi Thẩm Tiểu Thạch phải giận hờn bỏ nhà ra đi.

“Tiểu Thạch, mày đang ở đâu thế hả em?”

Thẩm Tiểu Thạch khịt khịt mũi, dùng giọng nói khàn đặc nói: “Dưới tầng nhà em.”

Não tàn Ngụy Sư, sao lại làm cho con người ta khóc rồi đây này.

“Mày cãi nhau với anh Ba à?” Tôi vừa nói chuyện với nó, vừa chuyển sang tin nhắn, nhắn tin cho Ngụy Sư, báo rằng Thẩm Tiểu Thạch đang ở dưới tầng, bảo ổng đi đón người ta về.

Thẩm Tiểu Thạch mãi vẫn không đáp lời, chỉ có tiếng hít thở rõ ràng vang ra từ trong ống nghe.

“Tiểu Thạch?”

“Anh Phong, anh còn nhớ hồi ở trong tù, là lần anh cứu em trong nhà tắm ấy, em đã nói gì với anh không?”

Nó bỗng dung hỏi như vậy, tôi không phản ứng lại ngay: “Cái gì?”

Lần tôi cứu nó trong nhà tắm cách giờ đã năm năm, trí nhớ có tốt giờ cũng đã hơi mơ màng, thực sự không biết nó muốn chỉ cụ thể câu nói nào.

“Chuyện giữa đàn ông với đàn ông thật ra cũng không phải gì mới lạ trong đó, có người tự nguyện, có người bị ép. Lúc anh cứu em, em đã nói với anh là: Tôi cảm ơn anh cứu tôi, nhưng nếu như anh cứu tôi là vì muốn làm tôi, vậy tôi thì tôi sẽ đánh cả anh.”

“Đù, nhớ ra rồi.” Nó vừa nói thế tôi đã nhớ ra ngay, lúc đó tôi vừa buồn cười vừa lúng túng, nhưng vẫn bày tỏ rằng mình không có hứng thú với đàn ông, càng không có hứng thú gì với nó. Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ cảm thấy hứng thú với một mình Thịnh Mân Âu.

“Sao tự nhiên mày lại nói với anh chuyện này?”

“Em chỉ muốn nhắc lại với anh một lần, đời em thật sự rất ghét đồng tính, làm người khác thì thôi, mà muốn làm em, tôi nhất định sẽ đánh chết tên khốn đó.” Giọng nó dần dần trở nên hung dữ, đã vậy còn mang theo giọng mũi, thành ra lại dữ dữ kiểu đáng yêu, “Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, em hi vọng anh đừng trách em.”

Tôi nghe mà trong đầu đầy ắp dấu chấm hỏi, trong lòng không yên: “Tiểu Thạch, mày rốt cuộc là làm sao?”

Hôm qua không phải Ngụy Sư muốn tâm sự với nó sao? Tâm sự cái quái gì mà tâm sự thành thế này?

Chờ đã, đêm qua Ngụy Sư và Thẩm Tiểu Thạch tâm sự, ngày hôm nay Ngụy Sư ấp a ấp úng, Thẩm Tiểu Thạch tuyên bố ai muốn làm nó nó sẽ đánh chết người đó, còn bảo tôi đừng trách nó…

Đầu tôi lập tức như thể nổ tung, lượng thông tin khổng lồ khiến tôi không biết phải làm thế nào.

Chẳng nhẽ? Trong đầu mới vừa có manh mối, tôi đã lập tức gạt đi, vội vã phủ nhận, không, không, không thể nào.

Tôi đang lưỡng lự xem phải mở lời thế nào, đầu kia đột nhiên vang lên giọng Ngụy Sư, ổng đã xuống dưới tầng tìm được Thẩm Tiểu Thạch.

“Tiểu Thạch, mày nghe anh giải thích, anh thật sự…”

Bên tai vang lên tạp âm như tiếng điện thoại rơi xuống đất, tiếp đó tình cảnh trở nên hỗn loạn cào cào, tiếng vật lộn, tiếng mắng chửi, tiếng giải thích bất lực của Ngụy Sư loạn hết vào với nhau.

Tôi chỉ có thể sốt ruột cầm điện thoại không ngừng gọi tên Thẩm Tiểu Thạch, hỏi nó xem đã xảy ra chuyện gì, tóm lại là đã xảy ra chuyện gì.

“Tiểu Thạch, mày nghe anh nói, anh thật sự không cố ý, anh…”

“Cút mẹ anh đi, tôi coi anh là anh em, anh lại coi tôi thành thứ gì?”

Tôi chưa từng nghe Thẩm Tiểu Thạch nói với Ngụy Sư như vậy bao giờ. Trong bốn người chúng tôi, Ngụy Sư lớn tuổi nhất, Thẩm Tiểu Thạch nhỏ tuổi nhất, hồi còn ở trong tù, nó đã rất nghe lời Ngụy Sư rồi. Tính cách Ngụy Sư chín chắn thận trọng, có bề dày kinh nghiệm va chạm xã hội, Thẩm Tiểu Thạch từ nhỏ đã thiếu hụt sự dạy dỗ từ bậc cha chú, cho nên hết sức sùng bái ổng, cũng coi ổng như cha như anh mình.

Có thể làm cho nó tức giận mất khống chế như vậy, nhất định là chuyện nghiêm trọng hủy hoại tam quan của nó.

Tôi vẫn cứ để điện thoại ở chế độ gọi điện, lao ra đường bắt xe taxi, mất mười lăm phút tới được dưới tầng nhà Thẩm Tiểu Thạch.

Đến khi tôi tới nơi, trong điện thoại đã không có âm thanh gì từ lâu, không biết là điện thoại di động hỏng hay là hết pin.

Ngụy Sư khóe miệng bầm tím đang ngồi trên bậc thang dưới tầng, không thấy bóng Thẩm Tiểu Thạch đâu.

Tôi cất điện thoại di động đi, gọi ổng: “Anh Ba.”

Ngụy Sư khoát cánh tay lên đầu gối, trong tay kẹp điếu thuốc, nghe thấy vậy liền uể oải ngước mắt lên nhìn tôi.

“Lại đây.” Ổng ngồi dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho tôi.

Mặt mày ông này vốn oai hùng, còn để một quả đầu đinh trông như hung thần ác sát, thêm chiều cao gần một mét chín, để lộ hai tay xăm trổ ngồi bệ vệ dưới tầng nhà người ta, không biết còn tưởng là người của công ty đòi nợ tới thu nợ.

“Anh…”

Mới nói ra một chữ, Ngụy Sư đã đưa cho tôi gói thuốc lá. Tôi nhìn, rút từ bên trong ra một điếu châm lên, cùng ổng ngồi trên bậc thang nuốt mây nhả khói.

Ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không dám hỏi, cứ hút mãi như vậy tới khi hết, Ngụy Sư mới mở miệng.

“Trước đây anh có kể với mày, thời anh mở quán mát xa, là mở cùng người anh em. Kết quả là gã trở mặt không nhận, có tiền cùng nhau kiếm, có nợ lại không chịu cùng nhau trả, trong cơn tức giận anh trói gã lại đánh cho một trận no đòn, còn bán xe của gã đi, rồi bị phán năm năm.”

“Đúng, anh kể như vậy. Còn nói rằng mình xui xẻo, không biết nhìn người.”

“Anh lừa mày,” Ngụy Sư cắn thuốc lá trong miệng, cười cay đắng, “Gã không phải anh em tốt của anh, là người tình của anh.”

Tôi sững sờ, quay phắt đầu về phía ổng, mắt trừng sắp lồi ra ngoài.

Ngụy Sư không nhìn tôi, chỉ nhìn chằm chằm xuống mặt đất: “Nếu mày cảm thấy ghê tởm muốn cắt đứt quan hệ bạn bè với anh anh cũng sẽ không nói gì, anh vờ làm người bình thường mệt mỏi lắm rồi, không muốn giả vờ nữa.”

Mãi một lúc lâu sau, tôi mới nặn ra được một câu: “Vậy anh với Tiểu Thạch…”

Ngụy Sư xuýt xoa một tiếng, lau vết thương trên khóe miệng mình: “Uống say là hỏng việc, lâu quá rồi không làm, súng cướp cò không nhịn được hôn nó một cái, còn… kéo nó dùng tay làm cho anh.”

Tôi nhắm mắt lại, có cảm giác hoảng hốt “Đây là đâu”, “Tôi là ai”, “hôm nay ngày bao nhiêu”, rằng là tôi không nên nghe điện thoại của  Ngụy Sư, tôi không nên nghe điện thoại của ổng, giờ cũng sẽ không cần ngồi đây nghe chuyện tệ hại này.

“Anh thật sự uống say, anh không nghĩ…” Ngụy Sư ảo não gãi cái đầu cua của mình, “Giờ nó cảm thấy xưa nay anh đối xử tốt với nó như vậy đều chỉ vì muốn làm nó, sao thằng nhóc con này lại vô lương tâm như vậy chứ, ai lại bỏ ra năm năm đối tốt với nó chỉ để làm nó? Nó nghĩ mông mình là mông vàng hay gì?”

Tôi ho khẽ: “Anh cũng phải cho nó thời gian suy nghĩ kỹ. Nó đang ở trên tầng à?”

“Lên rồi, bảo anh sau này đừng xuất hiện trước mặt nó nữa.”

Không đánh chết anh đã là tốt lắm rồi. Tôi thầm thở dài một hơi trong lòng.

“Gần đây tâm trạng của nó vốn đã không tốt rồi, mấy ngày nữa, đợi tâm trạng nó ổn định, em sẽ nói chuyện với nó.” Tôi đứng lên, phủi bụi trên quần xuống, “Đi thôi, người khác xuống tầng nhìn thấy hai anh em mình chặn ở đây lại tưởng có chuyện gì.”

Ngụy Sư chán nản ỉu xìu đứng dậy, đi cùng tôi ra cổng khu dân cư.

“Đúng rồi, em cũng giấu anh chuyện này. Nếu như hôm nay anh đã thẳng thắn với em, vậy thì em cũng nói luôn.” Tôi dừng bước, xoa gáy, lại không biết nên mở miệng như thế nào. Bao nhiêu năm như vậy, đây mới là lần đầu tôi nói ra câu này với người khác.

“Em không thích đàn ông, cũng không thích phụ nữ, em chỉ thích anh trai em thôi.”

Vẻ mặt của Ngụy Sư như thể bản photocopy lại dáng dấp tôi vừa nãy, mắt trợn trừng, bộ dạng bỗng nhiên bị thiên thạch rớt trúng đầu không kịp trở tay, kinh ngạc vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment