-Bây giờ thì đã không còn ở trước mặt ngươi nữa.
- Thế nhưng…
- Đừng thế nhưng!
Đinh Khai nói:
- Có người nói một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nhưng xem ra ngươi hình như không nhớ.
- Ngươi muốn nói gì?
Lâu Đại Chiêu đột nhiên ngẩn ra.
Hắn đột nhiên nhớ lại chuyện cũ trên đường Hàm Đan, khi đó chính là gặp phải Tái Trân Châu, cũng là loại chuyện này.
Chỉ vì mình lỗ mãng muốn ra mặt, cho nên mới phải chịu khổ, lần này chẳng lẽ không phải là chuyện xưa tái diễn?
Vì vậy hắn liền á khẩu không trả lời được, bực bội liếc mắt mấy cái, trong lòng càng nghĩ càng hận.
- Được rồi!
Lâu Đại Chiêu mặt nổI gân xanh.
Đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi vang lên, tại dưới sườn đối diện xuất hiện hai bóng người lao ra.
Một người là Tiêu Lâm Phong đang xích lõa nửa thân trên, một người khác chính là Tái Trân Châu, đầu tóc tán loạn, có vẻ vô cùng chật vật.
Chuyện này là sao? Chẳng lẽ làm việc tốt thường gian nan, có người tróc gian không thành?
Quả nhiên không sai, chỉ nghe một tiếng kêu bén nhọn, phía sau lại xuất hiện một cái cái bóng vô cùng cao lớn.
Đây không phải người mà là một quái vật.
Vực sâu đầm lớn tất sinh long xà, u cốc thăm thẳm khó tránh khỏi có yêu núi ma cây. Quái vật này thân thể vô cùng to lớn, đầu to như chiếc rổ, miệng rộng như bồn máu, lộ ra hai chiếc răng nanh lớn.
Mặt xanh miệng đỏ, lông tóc rối bời, giữa hai răng nanh là chiếc lưỡi đỏ tươi, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ như vậy quả thật là chưa từng thấy. Tiêu Lâm Phong mặc dù kiếm pháp không tệ, nhưng dù sao cũng là đệ tử cao lương, từ nhỏ đến giờ chưa từng gặp qua sóng to gió lớn, nhất thời bị dọa đến mất hồn mất vía, vội vã chạy thẳng về hướng lối ra. Xem ra hắn đã không còn quan tâm đến Tái Trân Châu.
Mỹ nhân dĩ nhiên là khả ái, nhưng so sánh với tính mạng thì lại kém quá xa.
Về phần lời nói vừa rồi cái gì sao trời làm bằng, bạch thạch làm chứng, chẳng qua chỉ là hồ ngôn loạn ngữ trong lúc dục hỏa khó nhịn.
- Lâm Phong, chàng đừng chạy!
Tái Trân Châu gọi lớn.
Nữ nhân này hiển nhiên còn rất trấn định, dường như cũng không sợ quái vật kia, chỉ một mực đuổi theo Tiêu Lâm Phong.
Lúc này, quái vật kia đã đuổi đến nơi.
Tái Trân Châu khẽ quát một tiếng, vòng eo nhỏ nhắn xoay lại, cổ tay vung lên phóng ra ba điểm hàn tinh.
Xuất thủ như chớp, thế đi rất mạnh, hơn nữa còn chính xác mười phần.
“Đinh đinh đinh!”, ba mũi ám khí vừa vặn trúng vào giữa ngực và bụng của quái vật, nhưng lại bắn ngược lại, rơi xuống lòng sông.
Xem ra đây quả thật là một quái vật, luyện thành một thân mình đồng da sắt, lợi khí khó đả thương.
Tái Trân Châu sắc mặt đại biến, thân hình nhoáng lên, tựa như một luồng khói nhẹ lướt đi, lao vào trong một phiến cây tùng thấp.
Quái vật kia lại chẳng thèm nhìn, vẫn đuổi theo Tiêu Lâm Phong.
Mặc dù thân thể của nó cồng kềnh, nhưng di chuyển lại vô cùng nhanh nhẹn. Chợt nghe một tiếng “vù”, nó bỗng vung tay ném ra một sợi dây thừng.
Sợi dây thừng dài chừng mấy trượng, trước đầu có một thòng lọng, có thể buông có thể chặt, vận dụng linh hoạt. Chỉ thấy dây thừng lướt qua khoảng không, uốn lượn như du long, trực tiếp chụp xuống đầu Tiêu Lâm Phong.
Chỉ thấy Tiêu Lâm Phong lảo đảo một cái, nghiêng người ngã xuống, lăn giữa lòng sông hai vòng.
Sắc tâm chưa xong, tai họa đã đến, vị hoa hoa đại thiếu gia được nuông chiều từ bé này xem ra số mệnh không được tốt.
Khi thòng lọng quấn qua cổ thì vẫn không kéo chặt lại, đến khi xuống đến thắt lưng thì mới hạ thủ, đây hiển nhiên là có ý bắt sống.
Quả nhiên, quái vật kia vội vàng chạy đến, đưa tay liên tục điểm vào hai huyệt đạo của Tiêu Lâm Phong, đồng thời chộp lấy người y.
Nó cười lên ha hả, tiếng như chim cú, chạy thẳng hướng thượng nguồn dòng sông.
Đây thật sự là một quái vật sao? Là loại quái vật gì? Quỷ dạ xoa, cự linh, hay là hạn quỷ? Nhưng nó cũng không phải miệng phun lửa khói, cũng không làm mây làm gió, mà lại sử dụng một sợi dây thừng, còn có thể đưa tay điểm huyệt.
Đây rõ ràng là người, một tráng hán thân thể khôi ngô.
Lâu Đại Chiêu ẩn thân phía sau cự thạch nhìn nửa ngày, rốt cuộc củng bừng tỉnh, lền kêu lên:
- Hừ! Là giả!
- Bây giờ ngươi mới biết sao?
Đinh Khai nhìn hắn.
- Lúc đầu ta thật không nghĩ đến.
Lâu Đại Chiêu thừa nhận.
- Mặc dù không nghĩ đến, nhưng nói chung vẫn còn bình tĩnh.
Đinh Khai cười cười:
- Không sợ sao?
- Nực cười! Cho dù y thật sự là quái vật…
Lâu Đại Chiêu dừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Có điều người này cải trang quả thật rất giống.
- Rất giống?
Đinh Khai nói:
- Lẽ nào ngươi đã từng thấy qua quái vật?
- Đương nhiên không có.
Lâu Đại Chiêu nói
- Nhưng dù sao tất cả mọi người đều nói như vậy, không giống người thì chính là quái vật.
- Cho nên Tiêu Lâm Phong mới bị dọa ngất đi.
Nhắc tới Tiêu Lâm Phong, Lâu Đại Chiêu lập tức mở to hai mắt:
- Tiểu Đinh! Ngươi có nghe không, vừa rồi tiểu tử kia nói…
- Nói rằng Tiêu Chấn cha hắn đang chờ ở lối ra có phải không?
- Đúng vậy!
Lâu Đại Chiêu vội vàng nói:
- Chúng ta không nhanh lên thì sợ không còn kịp.
- Không kịp?
Đinh Khai nói:
- Ngươi là nói mười vạn lượng bạc?
- Hừ! Ngươi làm sao thế?
Lâu Đại Chiêu không chịu nổi, liền kêu lên:
- Bảy chiếc xe kín kia sắp đến lối ra rồi.
- Ngươi yên tâm! Tiêu Chấn không dám động thủ đâu.
- Không dám?
Cặp mắt của Lâu Đại Chiêu mở lớn như chuông đồng:
- Há há! Chuyện này mới nha, là sợ Đinh đại gia ngươi sao?
- Mặc dù không thật sự sợ Đinh mỗ, nhưng chí ít cũng có ba phần kiêng kỵ.
- Ba phần?
- Cứ cho là hai phần đi.
Đinh Khai mỉm cười:
- Chí ít y cũng biết Đinh mỗ vì sao mà đến, cũng biết Đinh mỗ không phải là người dễ dàng đuổi đi như vậy.
- Chỉ bằng hai phân kiêng kỵ này, y sẽ không dám động thủ sao?
- Điều này lại không phải.
- Vậy thì là cái gì?
- Lẽ nào ngươi không hề nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trước mắt?
- Rốt cuộc là chuyện gì?
- Chuyện này rất rõ ràng.
Đinh Khai nói:
- Mười vạn lượng bạc trắng kia mặc dù làm cho y đỏ mắt, nhưng cũng không bằng được một nhi tử duy nhất.
- Nhi tử? Ngươi nói Tiêu Lâm Phong?
- Còn có ai ở đây?
Đinh Khai nói:
- Hôm nay Tiêu Lâm Phong rơi vào trong tay người khác, thanh kiếm kia của Tiêu Chấn dù có thể khiến cho quỷ thần kinh cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể mắt trơ mắt nhìn bảy chiếc xe kia nghênh ngang mà đi.
- Vậy quái vật vừa rồi…
- Nếu như ta đoán không sai, người này tên là Long Phá Hang, danh hiệu là Cửu Bách Lực Sĩ, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, nhưng lại cực kỳ dũng mãnh.
- Thì ra là hắn?
- Ngươi biết sao?
- Ta biết, đây là một người rất chất phác.
Lâu Đại Chiêu nói:
- Không ngờ một người như vậy lại giả trang thành quái vật.
- Đương nhiên là có người dạy.
- Là ai dạy?
- Chuyện này còn phải hỏi sao? Ngoại trừ Bạch phu nhân thì còn có ai?
- Là bà ta?
Lâu Đại Chiêu ngẩn ra:
- Quả phụ lẳng lơ này năng lực thật lớn, không ngờ ngay cả một người chất phác như vậy cũng lung lạc được.
- Cho nên ta mới nhắc nhở ngươi, đừng xem thường nữ nhân này.
- Nếu đã như vậy!
Lâu Đại Chiêu nói
- Tiểu Đinh! Chúng ta còn chờ cái gì?
- Ngươi là nói…
- Chúng ta cũng không có nhi tử rơi vào tay người khác.
- Lời này không sai. Tiêu Chấn sợ ném chuột vỡ đồ không dám động thủ, đối với chúng ta quả thật là một cơ hội tốt.
Đinh Khai trầm giọng nói:
- Chỉ là Đinh mỗ không muốn bị lừa.
- Bị lừa cái gì?
- Mọi việc đều phải cẩn thận ngẫm lại.
Đinh Khai nói:
- Vừa rồi trên bảy chiếc xe kín kia thật sự đều là bạc sao?
- Không phải bạc? Ngươi…
Lâu Đại Chiêu sửng sốt.
- Chí ít cũng khiến cho người ta nghi ngờ
- Ngươi là nói, rốt cuộc là…
- Vừa rồi khi đoàn xe kia khởi hành, ta đã cẩn thận quan sát, phát hiện thân xe lướt nhẹ, một đường lắc lư, không giống như đang chở vật nặng…
- Lẽ nào tất cả đều trống rỗng?
- Có lẽ là có sát thủ trốn ở trong xe.
- Sát thủ gì?
- Cường cung, ngạnh nỏ, các loại hỏa khí và ám khí.
Đinh Khai nói:
- Càng bá đạo thì càng tốt.
- Vậy số bạc kia thì sao?
- Bạc vẫn còn chưa động, giấu ở một nơi cực kỳ bí ẩn.
Đinh Khai nói:
- Bạch phu nhân tự nhiên sẽ tính toán kỹ lưỡng, những ngày sau này còn rất nhiều, hà tất nôn nóng nhất thời, dù sao bạc cũng không thể mục đi.
- Hình như ngươi là một con trùng trong bụng quả phụ lẳng lơ kia.
- Cái gì trùng? Đừng nói buồn nôn như vậy!
Đinh Khai nói:
- Chẳng qua chỉ là những điều Bạch phu nhân có thể nghĩ tới thì ta cũng nghĩ tới.
- Rất cao minh!
Lâu Đại Chiêu nói:
- Nói như vậy, những chuyện mà ta nghĩ tới, ngươi đương nhiên cũng nghĩ tới phải không?
- Chuyện này…
- Ngươi nói thử xem, lúc này ta đang nghĩ thế nào?
- Đại khái rất chán nản phải không?
- Đúng vậy!
Lâu Đại Chiêu nhướng mày:
- Nếu quả thật là như vậy, chẳng phải chúng ta đã phí công một chuyến sao?
Đinh Khai không nói gì, bỗng nhiên phục người xuống, đặt tai sát mặt đất, chăm chú lắng nghe một hồi, sau đó đứng lên.
- Đi, đến lối ra!
- Ngươi không phải nói trên xe không có bạc sao?
Lâu Đại Chiêu có chút khó hiểu.
- Bạc thì không có, nhưng náo nhiệt thì luôn luôn có.
Đinh Khai nói:
- Lẽ nào ngươi không muốn xem náo nhiệt?
- Muốn!
Hai mắt Lâu Đại Chiêu sáng lên.
Sơn cốc này ngoằn ngèo hơn mười dặm, lối ra vô cùng hiểm yếu.
Bảy chiếc xe chòng chành nối tiếp nhau mà đi. Khi chiếc xe đầu tiên ra khỏi hẻm núi thì đã qua canh một.
Bỗng nhiên trước xe vang lên một tiếng hét, bảy tám ngọn đuốc sáng lên.
Trong ánh lửa có một hán tử vóc người cao gầy đang đứng giữa đường, khuôn mặt tái nhợt giống như bị trét một tầng phấn trắng, âm trầm không một chút biểu tình.
Người này chính là “Huyết Thủ Phi Ưng” Tống Dực.
Thớt ngựa hoảng sợ hí lên, thân xe lắc lư. Bảy chiếc xe kín xếp thành một hàng dài bị ngăn tại lối ra.
Đứng mũi chịu sào chính là chiếc xe thứ nhất.
Trên càng xe có hai người đang ngồi. Bên phải là một hán tử đánh xe, trên đầu đội một chiếc mũ giạ rách nát (1), mép nón ép sát vào lông mày.
(1) Loại mũ bện lông thành từng mảnh.
Người bên trái trùm đầu bằng một miếng vải xanh, trên người khoác một chiếc áo lông màu đen.
Đêm khuya sương nặng, đêm lạnh như nước, trong hẻm núi gió lạnh vù vù, loại quần áo này có thể tương đối giữ ấm.
Bởi vì áo choàng rộng thùng thình, cho nên cũng không phân biệt rõ là nam hay nữ.
Hai mắt “Huyết Thủ Phi Ưng” Tống Dực sáng lên, tựa như hai mũi dao sắc bén nhìn thẳng vào hai người trên càng xe.
- Nói mau, những xe này chở gì?
- Bạc. Mười vạn lượng bạc.
Hán tử đánh xe kia thản nhiên nói:
- Ngươi muốn sao?
Khẩu khí của y mang theo vẻ trêu chọc, giống như không hề sợ hãi.
- Hừ! Ngươi tưởng mỗ đây không dám?
Tống Dực lạnh lùng đảo mắt qua:
- Bạch nương tử ở đâu?
- Không biết!
Hán tử kia cười nhạt một tiếng.
- Ngươi cười cái gì?
Tống Dực sắc mặt như nước, vẻ mặt và lời nói đều ngiêm túc.
- Cười ngươi.
Hán tử đánh xe kia lắc lắc chiếc roi dài trong tay:
- Muốn số bạc này, ngươi còn chưa đủ tư cách.
Tống Dực ngẩn ra, hai hàng lông mày giật giật.
Bất luận kẻ nào khi bị làm cho tức giận, sắc mặt luôn luôn biến đỏ biến xanh, sắc mặt của hắn lại càng trở nên tái nhợt.
- Bạc toàn bộ ở trên xe, ngươi có bản lĩnh thì cứ tới đây.
Hán tử đánh xe kia cố ý thêm dầu vào lửa.
- Hừ! Bạc gì?
Tống Dực không ngờ vẫn có thể hẫn nhịn.
- Bạc trắng.
Kia hán tử đánh xe nói:
- Không nhiều không ít, vừa đúng mười vạn lượng.
- Đừng giở trò!
Tống Dực nói:
- Một chút mánh khóe đó đừng mong qua mặt được mỗ đây!
- Mánh khóe?
Hán tử đánh xe cũng giật mình:
- Mánh khóe gì? Qua mặt ngươi cái gì?
- Trên mấy chiếc xe này quả thật có bạc sao?
Tống Dực cười nhạt.
Không ngờ Tống Dực cũng nhìn thấu, trong giọng nói rõ ràng không hề tin trên bảy chiếc xe kín này có bạc.
Hán tử đánh xe kia đưa tay trái đẩy chiếc mũ ép sát lông mày, trong vành mắt hõm sâu chợt lóe sáng, cười nhạt nói:
- Nếu như không có bạc, vậy ngươi chặn đường để làm gì?
- Mỗ đây chỉ hỏi Bạch nương tử ở đâu?
- Ngươi có hỏi cũng vô ích.
Hán tử kia hừ một tiếng:
- Phu nhân cành vàng lá ngọc, không thích gặp phàm phu tục tử.
Sự trung thành và tận tâm của này người chắc là có một không hai, không ngờ lại tâng bốc Bạch phu nhân lên cao như vậy.
Dựa theo cách nói của thế tục, chỉ có hậu duệ của đế vương, hay như vương tôn quý tộc mới được xưng là cành vàng lá ngọc, về phần các nhà phú quý có tiếng tăm, đương nhiên cũng có thể miễn cưỡng xưng như vậy.
Còn Bạch phu nhân, bà ta thật sự cao quý như vậy sao?
- Hay cho một câu cành vàng lá ngọc!
Tống Dực ngửa mặt lên trời cười lớn, ngoài cười nhưng trong không cười:
- Con đàn bà này cũng xem như cành vàng lá ngọc sao?
- Tại sao không phải?
- Há há! Cũng đúng! Cũng đúng!
Tống Dực nói:
- Nhưng theo mỗ thấy, không bằng gọi là châu quang bảo khí (2).
(2) [I]Hình dung phụ nữ phục sức hoa lệ, lấp lánh ánh sáng của trân bảo.[I]
- Lời này phải giảng như thế nào?
- Giảng rất dễ.
Tống Dực cười nhạt:
- Lúc này bà ta đang mang theo bên người một đôi ngựa bằng phỉ thúy, minh châu năm trăm viên, cộng thêm ba mươi sáu kiện ngọc sức trân quý, chẳng phải là bảo khí mười phần, châu quang đầy người?
Lời này quả thật không sai. Vận chuyển mười vạn lượng bạc rất khó che giấu tai mắt người khác, về phần những châu báu ngọc khí này, đương nhiên có thể mang theo bên người, chỉ cần một bọc lớn là đủ rồi.
Hơn nữa những thứ này giá trị liên thành, vượt xa mười vạn lượng bạc.
Bạch phu nhân đương nhiên sẽ làm như vậy.
Nhưng “Huyết Thủ Phi Ưng” Tống Dực này làm sao biết được? Là nhận được tin tức, hay là xuất phát từ suy đoán của hắn?
- Hình như ngươi cũng có chút đầu óc?
Hán tử đánh xe kia cười nhạt.
- Mỗ đây không thích người khác khen ngợi.
- Chí ít trong lòng cũng cao hứng.
- Hừ!
- Đừng cao hứng sớm!
Hán tử kia nói:
- Cho dù là châu quang bảo khí, bằng vào ngươi cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà thôi.
- Ồ?
Tống Dực liếm đầu lưỡi, sắc mặt càng tái nhợt:
- Ngươi biết lão tử là ai không?
Xem ra hắn đã nhịn đến cực hạn, khẩu khí cũng biến đổi.
- Không ngạc nhiên, ngươi gọi là Tống Dực.
- Ngươi biết cái gì?
- Nhiều lắm, có điều nói ra thì không có ý tứ. Ngươi và ta đều như nhau, đều là phục vụ cho người khác, kiếm chén cơm ăn.
Hán tử kia nói:
- Chỉ là hành nghiệp bất đồng, ta đánh xe còn ngươi giết người…
[Nguyên văn bị thiếu]
- Lời này có ý gì?
Hán tử kia nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn khoe khoang một chút?
- Cứ cho là vậy!
Tống Dực càng ngày càng giận dữ, cánh tay phải bỗng giang ra.
Bảy tám ngọn đuốc soi sáng như ban ngày. Chỉ thấy Tống Dực đứng dưới ánh lửa, năm ngón tay mở ra, từng ngón như mũi nhọn nhuộm một màu huyết hồng.
Huyết Thủ? Đây là một môn võ công sao? Có lẽ là một môn võ công đại loại như Chu Tước trảo hay là Xích Sa chưởng, chắc hẳn cực kỳ bá đạo.
- Ngươi tốt nhất đừng động thủ!
Hán tử kia nói.
- Lão tử sẽ nghe lời ngươi sao?
Tống Dực càng giận dữ.
- Ngươi đương nhiên sẽ không nghe lời ta, ta cũng không phải là áo cơm phụ mẫu của ngươi.
Hán tử đánh xe kia nở một nụ cười quỷ quyệt:
- Ngươi nên nghe lời lão bản!
- Lão bản?
- Tiêu Chấn không phải là lão bản của ngươi sao?
- Hừ! Ngươi thật lớn gan!
Tống Dực trầm giọng quát:
- Dám gọi thẳng tục danh của Tiêu đại hiệp!
Hắn có điểm đoán không ra, hán tử đánh xe này rốt cuộc có địa vị gì.
- Trước đây ta quả thật không dám, chỉ cần nghe được hai chữ Tiêu Chấn là đã sợ đến phát run rồi.
Hán tử kia nói:
- Nhưng hôm nay thì lại dám.
- Chẳng lẽ hôm nay ngươi đã ăn phải tim hổ gan báo?
- Không có! Loại sơn trân dã vị này ta ít khi thưởng thức qua.
Hán tử đánh xe kia lạnh lùng cười:
- Kỳ thật cho dù ăn được mấy thứ này, cũng chưa chắc có thể thêm can đảm…
- Đây là nói ngươi không muốn sống nữa?
- Nói bậy! Mạng sống làm sao không muốn?
Hán tử kia nói:
- Ta còn dự định nửa đời sau sẽ sống những ngày vui vẻ.
- Hừ! Có lẽ sẽ sống không được.
- Chuyện này rất khó nói. Có điều bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta còn phải lên đường, tốt nhất hãy mời Tiêu Chấn ra mặt.
Hán tử đánh xe kia nói:
- Chúng ta đều là hạ nhân, không làm chủ được.
Dáng vẻ kỳ quái, từng câu từng chữ đều nhằm kích động.
- Đi con mẹ ngươi! Lão tử sẽ giết ngươi trước.
Tống Dực lông mày dựng lên, liền bước tới ba bước.
Hắn bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt chuyển sang người áo đen trùm đầu.
Người này từ đầu đến cuối không nói một lời, miếng vải xanh trùm kín đầu, ngay cả khuôn mặt cũng bị che khuất.
Tống Dực mặc dù kiêu ngạo, nhưng dù sao cũng là một tay giang hồ tay già lão luyện, cảnh giác rất cao. Hắn bỗng nhiên cảm thấy người áo đen này có thể mới là đối thủ chân chính.
Chó cắn người đa phần đều không sủa.
Ánh mắt của Tống Dực thu về, nghĩ thầm gặp phải loại chó này, biện pháp tốt nhất chính là trước tiên cho nó một gậy.
Hắn đang suy nghĩ một gậy này làm sao hạ thủ.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là có thể một kích đắc thủ.
- Há! Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Hán tử đánh xe kia nói:
- Người mà tròng mắt láo liên nhất định là không có ý tốt.
Hắn có biệt hiệu là Phi Ưng, sở trường đương nhiên là khinh công. Thân hình chợt nhoáng lên, giống như sao băng lướt qua khoảng không, trong nháy mắt đã tiến đến một trượng năm sáu.
Hắn bỗng nhiên nhún người, giống như một viên pháo bắn lên trời, bỗng nhiên lăng không vung chân, hay tay hợp lại, từ trên trời lao xuống.
Thân pháp quái dị, hung mãnh tuyệt luân, mang theo một luồng kình phong, chính là tư thế chim ưng bắt thỏ.
Hắn có phải dự định dùng Huyết Thủ kia? Người này quỷ kế đa đoan, vừa rồi để lộ ra Huyết Thủ kia, hiển nhiên là chỉ giả vờ.
Nếu như hắn thật sự muốn dùng Huyết Thủ, hà tất lại để lộ ra?
Quả nhiên, chỉ nghe một tiếng rít, ánh đen lóe lên, như mạn thiên hoa vũ bắn xuống.
- Hừ! Chỉ là một con dơi.
Người áo đen vẫn yên lặng bỗng nhiên lên tiếng.
Thanh âm the thé, giống như một nữ nhân.
Trong tiếng nói, áo khoác màu đen không biết từ lúc nào đã cầm trong tay, lúc này bỗng nhiên rung lên, giống như một tấm lưới mở ra. Tiếng rít lập tức dừng lại, những ánh đen kia đều vô thanh vô tức lọt vào trong tấm lưới.
Không ngờ lại có một chiêu như vậy, bộ áo khoác này quả thật là vô cùng hữu dụng.
Chợt nghe “bách” một tiếng, chiếc roi dài trong tay hán tử đánh xe kia vung lên, giống như linh xà trực tiếp quấn vào eo Tống Dực.
Roi dài trượng tám, xuất thủ vừa nhanh vừa chuẩn, chỉ thấy bóng đen vừa lóe lên, đã quấn quanh thắt lưng Tống Dực ba vòng.
Đây vốn là roi đánh ngựa, nhưng quấn người cũng cực kỳ hữu hiệu.
Hán tử kia hét lớn một tiếng, vòng roi vung lên. Thân hình Tống Dực còn chưa chạm đất lại bay lên năm thước.
Huyết Thủ Phi Ưng không ngờ cũng có lúc thất thế như vậy.
Lúc này thân thể của hắn đang lơ lửng, dư lực đã suy, không thể tiếp tục sử ra nửa điểm kình đạo, rõ ràng là đã thất thủ.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một tiếng kêu nhỏ cắt ngang trường không, một luồng sáng xanh nhỏ như tơ nhện lao nhanh đến.
Trong nháy mắt, tám ngọn đuốc đương trường đều tối lại.
“Bựt” một tiếng, chiếc roi trong tay hán tử kia đã bị cắt đứt. Thân thể Tống Dực rơi xuống đất, lăn ra bên ngoài hai trượng bảy tám.
Những ngọn đuốc lại khôi phục ánh sáng. Gió dừng người hiện, trước xe một trượng có một người áo tím đang đứng, chính là Giang Nam đại hiệp Tiêu Chấn.
Y đến sau một bước, nhưng lại vừa kịp lúc.
Người áo đen trên càng xe lúc này đã cởi áo khoác, lộ ra một bộ y phục bằng gấm đen, nhưng vẫn không nhìn thấy chân diện mục.
Nguyên lai trên mặt người này còn mang một chiếc mặt nạ bằng đồng đen.
Mặt nạ vô cùng dữ tợn, miệng rộng màu huyết hồng mang theo hai chiếc răng nanh trắng toát, diện mạo vô cùng đáng sợ.
Kỳ quái chính là chiếc mặt nạ vô cùng xấu xí này lại phối hợp với một thân hình nhỏ nhắn yểu điệu, thoạt nhìn rất không tương xứng.
Đây hiển nhiên là trang trí mô phỏng theo Lan Lăng Vương thời cổ, để gia tăng thanh uy khi đối địch.
Nhưng người kia là ai?
- Hà hà! Bạch nương tử!
Tiêu Chấn cười lạnh một tiếng:
- Đừng tác quái trước mặt lão phu!
Đây quả thật là Bạch phu nhân sao? Lẽ nào y không nhìn lầm?
Hẳn là sẽ không, bằng vào uy vọng của Tiêu Chấn, nếu như không có mười thành nắm chắc, y tuyệt đối sẽ không tùy tiện xuất ngôn, chỉ hươu nói ngựa.
- Tác quái chỗ nào?
Người áo đen kia nói:
- Ta thích bộ trang phục này.
Không phủ nhận, đại khái chính là thừa nhận.
- Lão phu không thích.
Tiêu Chấn lại còn nói một câu không tưởng được.
Y thích cái gì?
Lẽ nào y cũng thích mày liễu cong cong, mặt bôi phấn hồng, miệng nhỏ nhắn như anh đào?
Nhiều năm qua Bạch phu nhân rất có diễm danh, có phải y cũng muốn nhìn một chút? Nhưng hôm nay Bạch phu nhân đã hơn bốn mươi tuổi đầu, mặc dù phong vận vẫn còn, nhưng cũng đã không còn động lòng người như trước.
- Rất tốt!
Người áo đen kia nói:
- Tốt cái gì?
- Bởi vì chuyện mà ngươi không thích thì ta lại rất thích, hơn nữa ta còn định làm một chuyện mà ngươi không thích nhất.
- Phàm là sau khi lão phu không thích, kết quả đều rất khó coi.
- Đương nhiên! Nhất định rất khó coi!
Người áo đen lại cười nhạt:
- Chỉ là không biết người nào khó coi.
- Chẳng lẽ là lão phu?
- Chuyện này rất khó đoán trước
Người áo đen kia nói:
- Nếu như lúc này ngươi có linh cơ, ghìm ngựa quay đầu, lập tức trở về Giang Nam, có lẽ chuyện khó coi này sẽ không xảy ra, cũng vĩnh viễn không có người biết.
- Ha ha! Miệng của nữ nhân quả thật là lợi hại!
Bằng vào Tiêu Chấn uy trấn Giang nam, nổi danh như mặt trời giữa ban trưa, không biết đã gặp qua bao nhiêu sóng to gió lớn, sao có thể bị một nữ nhân đe doạ?
Muốn Tiêu Chấn y khó coi? Đây quả thật là một chuyện viển vông.
- Ta biết, ngươi nhất định sẽ không tin.
Người áo đen cố ý than một tiếng:
- Ai! Thật đáng tiếc!
- Đáng tiếc cái gì?
- Ta cảm thấy tiếc thay ngươi.
- Thay lão phu?
Tiêu Chấn nói:
- Nói rõ một chút!
- Đêm qua đã có một người ngã xuống, hôm nay ngươi lại muốn mặt đầy đất bụi, một đời anh danh trôi đi như nước chảy…
- Một người ngã xuống? Là ai?
- Ngũ Bá Đao Triệu Cửu Tôn.
Thật là một nữ nhân lợi hại, lại nói ra chuyện bí ẩn này. Đinh Khai đã từng suy đoán bà ta sẽ không tiết lộ, không ngờ bà ta vẫn nói ra.
Chuyện này đối với bà ta có lợi ích gì? Che giấu chuyện này không phải càng có khả năng kiềm chế Tiêu Chấn hay sao? Hay là tình thế đã biến đổi, bà ta đã hoàn toàn chế trụ Tiêu Chấn trong tay, không cần đến “Ngũ Bá Đao” Triệu Cửu Tôn phế vật kia.
- Ngươi là nói…
Tiêu Chấn giật mình một chút:
- Triệu Cửu Tôn làm sao ngã xuống? Lẽ nào bệnh nặng bộc phát?
- Không phải!
Người áo đen nói:
- Y là thua trong tay ta.
- Thua trong tay ngươi?
Tiêu Chấn cười lớn:
- Ngươi dựa vào cái gì đánh bại y?
Y hiển nhiên hiểu rõ võ công đao pháp của Triệu Cửu Tôn, chuyện này quả thật rất khó tin.
- Tại sao ta phải nói với ngươi?
Người áo đen ngạo nghễ cười:
- Dù sao Mục Mã sơn trang cũng cách này không xa, ngươi không ngại thì đến đó nhìn một cái. Hắn hôm y đã mình đầy thương tích, chỉ còn lại một hơi mà thôi.
Thì ra là vậy, bà ta đang mượn đao giết người.
Triệu Cửu Tôn chẳng qua chỉ bị thương ngoài da thịt, một khi phục hồi như cũ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà ta. Hôm nay mượn sức của Tiêu Chấn đi đối phó với một lão đầu may mắn sống sót, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ cần Tiêu Chấn tin, y nhất định sẽ đi Mục Mã sơn trang.
Sau khi đi, nhất định dốc hết sức.
Bởi vì bà ta đã sớm hiểu rõ, hai người này bề ngoài tâm đầu ý hợp, nhưng bên trong lại là oan gia đối đầu.
Một nước không thể có hai vua, giang hồ cũng khó có song hùng đối lập, không phải ngươi chết, chính là ta vong.
Một cơ hội như vậy, đương nhiên là phải lợi dụng.
- Hừ! Ngươi hình như càng nói càng khó tin.
Tiêu Chấn mặc dù vẫn còn cười nhạt, nhưng xem ra đã tin ba phần.
- Sao lại khó tin?
Người áo đen hỏi.
- Nếu như ngươi có thể đánh bại y, tuyệt sẽ không tiện nghi như vậy.
Tiêu Chấn nói:
- Nữ nhân độc ác như ngươi, còn để lại cho y một hơi sao?
Dễ nhận thấy, phàm là nhân vật lợi hại suy nghĩ hơn phân nửa đều giống nhau, muốn đả kích một người phải diệt cỏ tận gốc.
Hơn nữa hai bên cũng giống như nhìn thấy ruột gan, đều là kẻ có mắt nhìn người.
- Ngươi nói không sai.
Người áo đen dường như cũng không để ý đến mấy chữ “nữ nhân độc ác” mang hàm ý châm chọc, trái lại cười nói:
- Ta quả thật không muốn tha cho y, nhưng bên trong lại có nguyên nhân khác.
- Nguyên nhân gì?
- Vào lúc y chỉ còn một hơi, bỗng nhiên xuất hiện một chút rắc rối, bị một tên giang hồ bại hoại cứu đi.
- Giang hồ bại hoại? Tên này thật mới mẻ.
Tiêu Chấn cười nói:
- Tên bại hoại này là ai?
- Đinh Khai.
- Hừ! Lại là tiểu tử này!
Nhắc tới Đinh Khai, Tiêu Chấn hình như đã tin chín phần:
- Ngươi hình như càng nói càng giống thật.
Vốn là càng nói càng khó tin, thoáng cái đã trở thành càng nói càng giống thật.
- Đây vốn là sự thật.
Người áo đen nói:
- Cơ hội khó có được. Ngươi nên đi Mục Mã sơn trang một chuyến.
- Đúng vậy! Lão phu quả thật nên đi một chuyến.
Tiêu Chấn thở dài nói:
- Bạn cũ nhiều năm, tình như tay chân. Nếu như y thật sự gặp nguy nan, lão phu cũng nên đến nhìn một cái…
- Nếu như ngươi phát hiện y thật sự không xong, cũng thuận tiện thay y lo ma chay trước lúc lâm chung.
- Nói cũng đúng!
Tiêu Chấn gật đầu.
- Muốn đi thì phải nhanh lên.
Người áo đen nói:
- Nếu như y hồi phục như cũ, chẳng phải là đi một chuyến uổng công.
Lời nói của hai người đều sắc bén, đơn giản chỉ muốn dồn Triệu Cửu Tôn vào chỗ chết.
- Ngươi muốn lão phu đi?
- Ta đúng là có ý này.
Người áo đen cũng không phủ nhận, lại nói:
- Lẽ nào ngươi lại không nguyện ý?
- Hừ! Ngươi so với lão phu tưởng tượng còn lợi hại hơn nhiều.
- Quá lời rồi!
- Được rồi! Lão phu lần này sẽ đi một chuyến, xem như là thay ngươi làm việc cũng được.
Tiêu Chấn bỗng nhiên đưa tay phải ra, lòng bàn tay hướng về phía trước:
- Đưa đây!
- Đưa cái gì?
- Không nói đến danh vọng giang hồ, chỉ bằng niên kỷ của lão phu, nghe theo lời ngươi sai phái, chẳng lẽ không nên cho chút thù lao?
- Nên! Nên chứ! Là muốn bạc sao?
- Lão phu không cần mười vạn lượng bạc.
Tiêu Chấn nói
- Ngươi chỉ đem đôi ngựa bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu kia đưa cho lão phu.
- Há há! Khẩu vị thật lớn!
- Ngươi không chịu?
- Nơi bị cướp cũng không phải là địa bàn của ngươi tại Giang Nam.
Người áo đen lạnh lùng cười:
- Cũng không có loại phân chia này?
- Lão phu thích phân chia như vậy.
- Ta không thích.
Người áo đen ăn miếng trả miếng:
- Nể tình ngươi từ Giang Nam xa xôi bôn ba ngàn dặm đến đây, một đường phong trần mệt nhọc, ta sẽ cho ngươi một vạn lượng bạc để biểu lộ tâm ý.
- Một vạn lượng bạc?
Sắc mặt Tiêu Chấn trầm xuống, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Ngươi cho rằng lão phu là một tên ăn mày hay sao?
- Ngươi không phải.
Người áo đen nói:
- Một vạn lượng bạc cũng không phải con số nhỏ, có thể mua thêm rất nhiều ruộng tốt…
- Câm miệng!
Tiêu Chấn cả giận nói:
- Lão phu há phải vì chút bạc này mà lặn lội đến đây.
- Không cần thì bỏ đi!
- Không thể bỏ!
Tiêu Chấn hừ lạnh một tiếng:
- Trừ phi không gặp được ngươi, nếu như đã gặp, lão phu tự tin có thể lấy đôi ngựa bằng phỉ thúy và năm trăm viên minh châu dễ dàng giống như lấy đồ trong túi.
“Cheng” một tiếng, kiếm đã được rút ra.
Đây là một thanh trường kiếm màu đen, hình thức cổ xưa, thoạt nhìn không hề bắt mắt, nhưng dưới ánh sáng của những ngọn đuốc chiếu rọi, trên thân kiếm lại ẩn ước có hoa văn hình rồng lưu chuyển, lấp lóe ánh xanh.
Hiển nhiên đây là một thanh bảo kiếm.
- Tiêu Chấn!
Người áo đen gọi thẳng tên:
- Nếu như ngươi muốn động kiếm, tốt nhất hãy nên cân nhắc một chút.
- Lão phu từ Giang Nam đến đây đã cân nhắc tốt rồi.
- Đã cân nhắc tốt rồi?