Phi Đao Túy Nguyệt

Chương 4

-Chỉ tiếc là không nghĩ ra biện pháp phải không?

- Đinh huynh như đã nhìn rõ ruột gan.

- Tại hạ có một lời muốn hỏi. Chẳng biết Trầm tổng tiêu đầu truy tìm hung thủ là muốn thu hồi số tài sản kia để cứu tế những nạn dân tại Hoàng Hà, hay là muốn báo thù rửa hận cho mười chín mạng người?

Trầm Thiên Nhạc ngẩn ra.

Y không hiểu tại sao đối phương lại hỏi như vậy, lập tức cười khổ nói:

- Tại hạ không hiểu ý tứ của Đinh huynh.

- Điều này rất dễ hiểu.

- Rất dễ?

- Người chết thì không thể sống lại.

Thiếu niên áo lam ngầm ám chỉ.

- Ồ!

Trầm Thiên Nhạc bỗng nhiên hiểu ra:

- Xin Đinh huynh nói rõ, làm thế nào mới có thể thu hồi số tài sản này?

- Có thể không đề cập đến mười chín mạng người kia hay không?

- Điều này…

Không thể phủ nhận đây quả thật là một vấn đề khó khăn. Trong số mười chín người này có bốn người là huynh đệ kết nghĩa của y, cừu hận này há có thể không báo hay sao?

- Được rồi! Tại hạ chỉ nói đến thế thôi, Trầm tổng tiêu đầu xin cứ từ từ suy nghĩ!

Nói xong thiếu niên áo lam liền xoay người rời đi.

- Đinh huynh xin dừng bước!

Trầm Thiên Nhạc gọi lại.

- Thế nào?

Thiếu niên áo lam quay đầu lại.

“Người chết thì không thể sống lại… Người chết thì không thể sống lại…” Thân thể Trầm Thiên Nhạc khẽ run lên, trong miệng lẩm bẩm, bỗng nhiên mở to hai mắt:

- Được! Tại hạ đáp ứng với Đinh huynh!

Y quả thật nghĩ không ra biện pháp để thu hồi số tài sản kia, đành phải chịu ủy khuất.

- Đáp ứng cái gì?

Thiếu niên áo lam hỏi lại một câu.

- Không đề cập đến mười chín mạng người kia.

- Đây là quân tử nhất ngôn?

- Tại hạ bình sinh không nuốt lời.

Trầm Thiên Nhạc vẻ mặt kích động, giọng nói run run, gằn từng chữ:

- Tứ mã nan truy!

- Bốn chữ này các hạ nói ra có vẻ rất không tình nguyện?

- Đúng vậy! Tại hạ quả thật rất không tình nguyện.

- Nhưng dù sao các hạ cũng đã nói ra.

- Tuyệt không nuốt lời!

- Ta hiểu được khổ tâm của các hạ, cũng tuyệt đối tin tưởng các hạ.

Thiếu niên áo lam cũng không khỏi thầm cảm thán, bởi vì y đã ép buộc người ta đáp ứng một chuyện mà người ta không muốn, khó tránh khỏi có vài phần áy náy.

Sau đó y lại nói tiếp:

- Bằng vào thân phận của Trầm tổng tiêu đầu đây, nói ra thì nhất định sẽ giữ lời.

- Bây giờ xin được thỉnh giáo Đinh huynh!

- Tại hạ đã nói đương nhiên cũng sẽ giữ lời.

Thiếu niên áo lam khẽ chau mày, thở dài một tiếng nói:

- Có điều nếu như muốn thu hồi số tài sản kia, cũng không phải chỉ nhấc tay nhấc chân là được.

- Chí ít Đinh huynh chắc cũng không phải chỉ là nói suông?

- Đương nhiên!

Thiếu niên áo lam nói:

- Đinh mỗ làm sao dám trêu đùa Trầm tổng tiêu đầu!

- Tại hạ xin được nghe chỉ giáo!

- Không cần khách khí như vậy!

Thiếu niên áo lam nói:

- Tại hạ chỉ có thể chỉ cho Trầm tổng tiêu đầu một con đường sáng mà thôi.

- Như vậy là tốt rồi!

Trầm Thiên Nhạc không dám đòi hỏi xa hơn.

Thiếu niên áo lam cảm khái nói:

- Hiện nay trong võ lâm, có thể thấy việc nghĩa rút đao tương trợ, thay Chấn Viễn tiêu cục các người tìm số tài sản kia về, chỉ có một người.

- Một người?

- Đúng vậy, chỉ có y…

Thiếu niên áo lam nói:

- Chỉ có y mới có dũng khí này, cũng chỉ có y mới có năng lực này.

- Người này là ai vậy?

- Chính là Đinh Khai.

- Chính là Đinh huynh?

Cặp mắt Trầm Thiên Nhạc sáng lên:

- Đinh huynh nói cả nửa ngày, thì ra là nói đến chính mình?

- Không sai! Không sai!

Thiếu niên áo lam ngẩn ra, vừa rồi y hầu như đã quên mất mình chính là Đinh Khai, vội vàng nói:

- Chính là tại hạ.

Y là Đinh Khai sao? Đương nhiên không phải.

Vị thiếu niên áo lam này suýt chút nữa đã lộ ra sơ hở, may mà y kịp thời cảnh giác, sửa chữa sai lầm.

Y không chỉ giả mạo Đinh Khai, mà còn thay Đinh Khai nhận lấy vụ buôn bán khó khăn này, mang thêm cho hắn một gánh nặng. Nếu như không có tương giao, sao có thể tự mình chủ trương như vậy?

- Đinh huynh!

Trầm Thiên Nhạc nói:

- Không biết đã có manh mối gì về số tài sản kia chưa?

- Manh mối thì có, nhưng lại không rõ ràng lắm.

- Tại hạ xin được lắng nghe!

Sắc mặt của thiếu niên áo lam khẽ biến đổi, hiển nhiên khó trả lời, bởi vì y vốn không phải là Đinh Khai. Cho dù thật sự là Đinh Khai, hắn cũng sẽ không nguyện ý nói ra tình hình cụ thể.

Trong lúc y đang do dự, từ phía xa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã. Chỉ thấy trên sơn đạo bụi bay cuồn cuộn, vài thớt tuấn mã đang phi đến.

Sắc mặt của thiếu niên áo lam khẽ biến đổi, bỗng nhiên nói:

- Việc này để sau hãy bàn. Xin các hạ ngay trong hôm nay nhanh chóng chạy về hướng nam năm mươi dặm, đến Vô Cùng cốc trong Vô Danh sơn một chuyến.

Lời vừa dứt, thân hình của y đột nhiên vọt lên, chỉ thấy người đi như bụi, chỉ nửa khắc đã ở bên ngoài mấy chục trượng.

Trầm Thiên Nhạc ngẩn ra. Năm thớt khoái mã trên đường cũng đã phi nhanh đến.

Dẫn đầu là một trung niên mặc y phục màu xanh, là trang phục của văn sĩ. Bốn người cưỡi ngựa phía sau đều mang binh khí, thân mặc kình trang.

- Ồ!

Trầm Thiên Nhạc đưa mắt nhìn, lập tức cao giọng gọi:

- Người tới là Giang tổng quản sao?

- Hạnh ngộ! Hạnh ngộ!

Văn sĩ trung niên kia ghìm dây cương, giẫm mạnh bàn đạp nhảy xuống ngựa, cười nói:

- Thì ra là Trầm tổng tiêu đầu.

Người này tuy có dáng dấp văn sĩ, nhưng thân pháp lại rất nhẹ nhàng.

- Giang huynh muốn đi đâu?

- Còn không phải là ra sức vì Trầm huynh sao?

Giang tổng quản nói:

- Sau khi nhân huynh đi, cửu gia lập tức phát động toàn bộ nhân thủ trong trang thăm dò khắp nơi, nói không chừng nay mai cửu gia còn tự thân xuất mã.

Nguyên lai người này tên là Giang Thiên Hổ, là tổng quản của Mục Mã sơn trang, tâm phúc của Triệu cửu gia, cũng là nhân vật đắc lực số một của y.

- Làm phiền Giang huynh, quả thật là áy náy!

Trầm Thiên Nhạc kinh sợ nói:

- Không ngờ vì việc của Trầm mỗ lại phải kinh động đến cả cửu gia, đại ơn đại đức như vậy không biết lấy gì báo đáp?

- Chuyện này không cần!

Giang tổng quản nói:

- Cửu gia là người có danh vọng trong đương kim võ lâm, là tấm gương mà người trong giang hồ hướng tới, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, tất nhiên không thể chối từ. Chỉ đáng tiếc…

- Thế nào?

- Đáng tiếc cửu gia chỉ là một con người, cũng không phải là thần.

Giang tổng quản nhíu mày nói:

- Chấn Viễn tiêu cục các vị lại không hề có manh mối nào.

- Đúng đúng đúng!

Trầm Thiên Nhạc không khỏi chán nản:

- Quá độc ác! Một người cũng không lưu lại.

- Tìm kiếm như vậy chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Giang tổng tổng thở dài nói:

- Ngay cả cửu gia xuất mã, cũng chưa chắc…

- Tại hạ biết, nhưng mà…

- Nhưng mà cái gì?

- Ý của tại hạ là ngoài những ngọc khí kia, mười vạn lượng bạc không phải là một con số nhỏ, chung quy khó tránh khỏi để lộ ra…

- Trên bạc có in ký hiệu không?

- Chuyện này thì không có.

- Trầm huynh! Việc này khó khăn đấy!

Giang tổng quản lắc đầu, không đồng ý nói:

- Thiên hạ tài phú rất nhiều, ngươi có bạc, người khác cũng có, ngươi tìm được bạc, người khác cũng có thể tìm được.

- Điều này…

- Trầm huynh cũng đừng chán nản!

Giang tổng quản nói:

- Huynh đệ trải qua một ngày truy xét, ngược lại phát hiện một nhân vật khả nghi.

- Ồ! Là ai?

- Đinh Khai.

- Đinh Khai?

Đám người Trầm Thiên Nhạc đồng thanh kinh ngạc.

- Thế nào? Các người không biết Đinh Khai?

Giang tổng quản nói:

- Đinh Khai này háo rượu tham sắc, xưng là lãng tử, tại giang hồ cũng có chút danh tiếng.

- Giang huynh có biết người đó ở đâu không?

Trầm Thiên Nhạc hỏi trước.

- Không biết! Không biết!

Giang tổng quản nói:

- Huynh đệ vừa rồi không phải đã nói sao? Hắn là một lãng tử, lưu lạc chân trời, bốn biển là nhà, có quỷ mới biết được hắn ở nơi nào.

- Không dối gạt Giang huynh.

Trầm Thiên Nhạc nói:

- Tại hạ từ lâu đã nghe đến tên Đinh Khai nhưng chưa bao giờ gặp gỡ, ngày hôm nay lại không hẹn mà gặp…

- Ngày hôm nay?

Giang tổng quản chợt ngẩn ra.

- Đúng vậy! Đinh Khai vừa mới rời khỏi đây.

- Vừa mới?

Giang tổng quản sắc mặt khẽ biến:

- Trầm huynh xin nói rõ một chút, hắn thật sự vừa mới rời khỏi đây?

- Tại hạ không nói sai, Giang huynh cũng không có nghe sai.

“Có loại chuyện này?” Giang tổng quản suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói:

- Không đúng! Không đúng! Tiểu tử này lẽ nào có thuật phân thân?

Y hiển nhiên có chút khẩn trương, nói năng lộn xộn. Vừa rồi rõ ràng đã nói có quỷ mới biết Đinh Khai ở nơi nào, lúc này lại kết luận Đinh Khai không nên xuất hiện ở đây, hiển nhiên đã sớm biết Đinh Khai ở nơi nào.

Trầm Thiên Nhạc nhìn y, không biết là giả vờ ngu ngốc hay là tâm phiền ý loạn, vẫn không hề lưu ý đến sơ hở trong lời nói của đối phương.

- Trầm huynh!

Giang tổng quản lại hỏi:

- Huynh có thể xác định hắn là Đinh Khai sao?

- Tại hạ đã nói qua, tại hạ vốn không biết Đinh Khai.

- Vậy là…

- Là do hắn nói.

- Do hắn?

- Vừa rồi còn vì một chuyện nhỏ dẫn đến tranh chấp, một lời không hợp, hắn liền xuất thủ đánh bay hai chiếc răng cửa của cửu đệ.

Trầm Thiên Nhạc đưa tay chỉ vào Kim Kỳ. Kim Kỳ vẫn che miệng, không nói lời nào.

- Chuyện nhỏ gì?

- Chuyện này… chuyện này…

Chuyện khuê các của Mục Mã sơn trang Triệu gia, Trầm Thiên Nhạc đương nhiên không dám tùy tiện nói.

- Trầm huynh! Việc này cực kỳ quan trọng, xin cứ nói thẳng ra đừng ngại!

Giang tổng quản hai mắt như đao, không hề chớp nhìn thẳng qua.

- Chuyện này… chuyện này…

Hai gò má Trầm Thiên Nhạc đỏ bừng:

- Chỉ trách cửu đệ của tại hạ lắm miệng, không biết từ nơi nào nghe được một số tin đồn, nói là… nói là tiểu thư của cửu gia…

- Thì ra là thế!

Giang tổng quản chẳng những không trách cứ, hơn nữa không đợi Trầm Thiên Nhạc nói xong, lập tức cắt ngang câu chuyện.

- Đúng vậy!

Trầm Thiên Nhạc thở phào nhẹ nhõm.

- Đinh Khai này vì vậy mà xuất thủ?

- Đúng vậy!

- Tốt lắm! Trầm huynh!

Giang tổng quản dường như cảm thấy rất hứng thú:

- Huynh nói một chút xem, Đinh Khai này hình dáng như thế nào?

- Hắn có vóc người nhỏ gầy, giống như một thư sinh nho nhã.

Trầm Thiên Nhạc suy nghĩ một chút, lại nói thêm:

- Nhưng phong thái và tướng mạo lại là bình sinh hiếm thấy.

Hai mắt Giang tổng quản sáng lên:

- Y phục thì sao?

- Hắn mặc y phục màu lam, mặc dù không hoa lệ gì, nhưng lại rất chỉnh tề sạch sẽ, hơn nữa…

- Hơn nữa thế nào?

- Hắn không giống như lãng tử mà giang hồ đồn đại.

- Há há! Đương nhiên là không giống, bởi vì Đinh Khai vốn là một tên quỷ lôi thôi.

Giang tổng quản như đã hiểu rõ huyền ảo bên trong, không hề truy hỏi, ánh mắt xoay chuyển nói:

- Hắn đã đi về hướng nào?

- Bên này.

Trầm Thiên Nhạc đưa một ngón tay chỉ về hướng tây.

- Đuổi theo!

Giang tổng quản vung tay lên, đồng thời vọt người nhảy lên yên ngựa. Nhất thời con ngựa hoảng sợ hí lên, phi đi như gió.

- Kỳ quái! Kỳ quái!

Trầm Thiên Nhạc nhìn đám bụi mù bốc lên phía xa:

- Giang tổng quản này…

- Đại ca!

Hạ Nhất Hào liền nói:

- Theo tiểu đệ thấy, người này cũng không phải bôn ba vì chuyện của chúng ta.

- Ngu huynh cũng nhìn ra.

Trầm Thiên Nhạc nói:

- Chỉ là không biết người này rốt cuộc đang làm chuyện thần bí gì.

- Rất lạ.

Hạ Nhất Hào chỉ nói hai chữ này.

- Tứ đệ!

Trầm Thiên Nhạc nói:

- Đệ thấy Đinh Khai vừa rồi thế nào?

- Là giả.

- Thái độ của Giang tổng quản cũng như vậy.

Trầm Thiên Nhạc nói:

- Quái lạ chính là người này thân thủ bất phàm, vì sao lại phải giả mạo người khác?

- Tiểu đệ không dám đoán lung tung.

- Đi thôi!

Trầm Thiên Nhạc ngẩng đầu nhìn sắc trời:

- Chúng ta phải đến Vô Danh sơn trước giờ Thân.

- Đại ca! Sao vậy?

Hạ Nhất Hào nói:

- Biết rõ hắn là giả, huynh còn tin lời hắn nói?

- Ngu huynh thà rằng tin là có. Hắn là Đinh Khai cũng tốt, không phải Đinh Khai cũng tốt, chí ít trong chuyện này nhất định có huyền cơ, bởi vì hắn không cần thiết phải gạt chúng ta chạy không công hơn năm mươi dặm.

Y thân là Tổng tiêu đầu của Chấn Viễn tiêu cục, đã từng vào nam ra bắc, nắm giữ toàn cục, dù sao cũng rất có kinh nghiệm.

Hạ Nhất Hào không nói lời nào.

Kim Kỳ đã bôi thuốc kim sang giảm đau, cũng không có ý kiến gì, hai cái răng cửa này đối với y hiển nhiên là một đả kích rất lớn.

Vì vậy bảy người bảy ngựa liền tiến lên một con đường núi ngoằn nghèo.

oOo

Bạch phu nhân đã tẩy đi một thân gió bụi, sửa sang lại dung mạo.

Vị phu nhân hơn bốn mươi tuổi này hầu như không lúc nào quên chải chuốt, giữ gìn dáng vẻ quyến rũ của bà ta.

Dung mạo xinh đẹp là tiền vốn của nữ nhân, Bạch phu nhân lại càng quý trọng món quà mà thượng thiên ban cho này.

Lúc này bà ta đang ngồi trước gương trang điểm. Làn da trắng như tuyết, đôi môi hồng nhuận, mày liễu mắt phượng, thân thể phong mãn, đường cong lả lướt, nhìn vào tấm gương tròn lớn phía trước, chỉ giống như một thiếu nữ thanh xuân hai bảy hai tám tuổi.

Bà ta đương nhiên biết Mật Nhi đã rơi vào tay Đinh Khai, nhưng vẫn không lo lắng.

Trên hành lang bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân lộp cộp, càng lúc càng gần. Bạch phu nhân không quay đầu lại, bởi vì bà ta đã biết người tới là ai.

Bà ta đang đợi người này.

Rèm châu khẽ lay động, bước vào là một người có thân hình cao lớn, mặc y phục màu xanh, khuôn mặt được che lại bằng một tấm vải đen.

- Hà hà! Thơm quá!

Người áo xanh hít hít vài cái.

- Hoa nhà đương nhiên không có hương như hoa dại.

Bạch phu nhân vẫn không quay đầu lại, cười khúc khích, từ bên trong chiếc gương tròn lườm mắt một cái:

- Tôi là một đóa hoa dại mà.

- Được! Hái về cắm trong bình sẽ biến thành hoa nhà.

- Lão gia tử, ông muốn hái thật sao?

- Muốn chứ!

Người áo xanh cười ha hả:

- Lão phu muốn đã lâu, muốn chết đi được…

- Không được!

Bạch phu nhân nói:

- Hoa hái xuống rồi, sinh cơ đã đứt, sẽ tàn úa, sẽ khô héo…

- Vậy thì nhổ tận gốc đem về trồng trong hoa viên nhà lão phu.

- Cũng không được!

Bạch phu nhân cười nói:

- Tôi thích sinh trưởng tại nơi hoang dã, tự do tự tại, đón gió phất phơ…

- Cũng thích ong vờn bướm lượn…

- Lão gia tử!

Sắc mặt Bạch phu nhân trầm xuống, sẵng giọng nói:

- Vậy ông là ong hay bướm thế?

- Hà hà! Lão phu là một con ong vò vẽ.

- Không phải!

Bạch phu nhân nói:

- Là một con cóc.

- Cũng đúng! Cũng đúng!

Người áo xanh cười lớn, nắm lấy cánh tay mịn màng như bạch ngọc của Bạch phu nhân:

- Là con cóc chuyên ăn thịt thiên nga.

- Được rồi! Lão gia tử, đừng đùa nữa!

Bạch phu nhân xoay người lại:

- Nên nói chuyện chính đi!

- Nói chuyện gì?

- Ông nói xem nên làm thế nào để đối phó với Đinh Khai?

- Nàng không đối phó được sao?

- Đúng vậy! Mềm cứng gì tôi cũng đều đã thử qua.

Bạch phu nhân nhíu mày nói:

- Trước tiên là nói về cứng, một trận lửa lớn như vậy mà vẫn đốt không chết hắn…

- Lão phu không tin.

Người áo xanh nói:

- Hắn không có thành tinh, chẳng qua vận khí tốt mà thôi.

- Còn nói đến mềm…

Bạch phu nhân tiếp tục nói:

- Trước tiên tôi đáp ứng cho hắn ba ngàn lượng bạc, sau đó lại tăng lên năm ngàn lượng, vậy mà hắn lòng tham quá lớn, nhất định muốn thu toàn bộ danh sách.

- Hừ! Tiểu tử này…

- Lão gia tử, đừng hừ nữa!

Bạch phu nhân nói:

- Ông nói nghe xem, làm thế nào để đối phó với tên quỷ phiền phức này?

- Chuyện này…

Người áo xanh nói:

- Lão phu phải suy nghĩ một chút.

- Nghĩ?

Bạch phu nhân nhếch miệng cười:

- Muốn nghĩ bao lâu?

- Thế nào? Nàng cho rằng lão phu sợ hắn?

- Ông đương nhiên không sợ hắn.

Bạch phu nhân nói:

- Đáng tiếc ông cũng không dám ra mặt, sợ hắn nhìn thấu ông. Thật ra…

- Thật ra thế nào?

- Nghe ý tứ của hắn…

- Ý tứ?

- Hắn nói đêm đó khi sự việc xảy ra, hắn có mặt ở ngay hiện trường, hơn nữa ngụ ý trong lời nói hiển nhiên đã biết là ai làm…

- Hắn dám chỉ tên nói họ là lão phu?

- Điều này thật không có.

- Thách hắn cũng không dám.

Người áo xanh nói:

- Hắn rất tinh ranh, không nói ra chính là thông minh.

- Lão gia tử, nói vậy là sao?

- Hắn giả bộ hồ đồ, cũng hy vọng lão phu giả bộ hồ đồ. Hắn không chỉ rõ là do lão phu làm, lão phu đương nhiên cũng không tiện đứng ra đối phó hắn…

- Lão gia tử, ông nói sai rồi?

- Sai? Sai ở chỗ nào?

- Cũng có thể là ông cố ý sai.

Bạch phu nhân chớp chớp hàng lông mi thật dài, cười nói:

- Theo quan điểm của tôi, hắn không nói ra, không muốn tìm chính chủ là vì một người khác, chứ không phải là sợ lão gia tử ông…

- Nàng muốn nói cái gì?

- Lão gia tử! Tôi chỉ nói sự thật. Tiểu Đinh hắn…

- Tiểu Đinh?

Người áo xanh nói:

- Nàng gọi thật là thân thiết.

- Ôi! Lão gia tử, ông ăn phải giấm chua rồi à? Người khác đều gọi như vậy mà!

Bạch phu nhân lườm mắt nhìn:

- Nếu như tôi mệnh tốt, nhi tử cũng đã lớn bằng hắn rồi.

- Vậy sao không nhận hắn làm con nuôi?

- Không được!

Bạch phu nhân cười khanh khách nói:

- Nhi tử nghịch ngợm phiền phức như vậy tôi cũng không muốn.

- Nàng không muốn?

- Không muốn! Quá bướng bỉnh.

- Hắn đồng ý sao?

Người áo xanh cười ha hả:

- Hoành Ba! Lão phu mặc dù đã hơn năm mươi, nhưng tinh lực vẫn còn chưa suy, không bằng chúng ta hiện tại bắt đầu…

- Bắt đầu cái gì?

- Tự mình sinh một đứa.

- Lão gia tử!

Bạch phu nhân bật cười, cười đến chiếc eo như rắn nước cũng cong lên:

- Tôi đã phiền đến chết, ông còn đùa như vậy!

- Nàng phiền cái gì?

- Làm sao không phiền?

Bạch phu nhân nói:

- Tiểu Đinh này không tìm chính chủ, hết lần này tới lần khác lại cứ tìm tôi. Hôm nay Mật Nhi đã rơi vào tay của hắn. Con bé này luôn rất ngoan, giống như là con gái của tôi…

- Được rồi!

Người áo xanh trầm giọng nói:

- Nàng cứ nhìn xem tiểu tử này còn ra vẻ được bao lâu.

- Thế nào?

- Người khác không biết, lẽ nào nàng cũng không biết?

Người áo xanh hừ một tiếng:

- Mười năm nay, những kẻ dám xúc phạm đến lão phu có mấy người thoát được khỏi bàn tay của lão phu?

Khẩu khí lớn như vậy, người này rốt cuộc là ai?

Bạch phu nhân nói:

- Lão gia tử! Cũng không phải tôi cố ý làm ông tức giận, nhưng Giang Nam Tiêu Chấn quả thật không để ông vào mắt.

- Hừ! Tên rùa đen Tiêu Chấn…

- Theo tôi được biết, lần này Tiêu Chấn hình như muốn xen vào việc của chúng ta.

- Hắn dám?

Người áo xanh cắn răng nói:

- Nếu như hắn dám, lão phu sẽ khiến cho hắn phải hối hận.

- Lão gia tử có diệu kế gì?

- Ha ha! Thiên cơ bất khả lộ.

- Ôi!

Bạch phu nhân bĩu môi:

- Người ta một lòng hướng về ông, lo lắng cho ông, không ngờ ông lại xem tôi như người ngoài…

- Ha ha… ha ha…

Người áo xanh cười lớn:

- Lão phu không muốn xem nàng là người ngoài, thế nhưng nàng lại không nguyện ý…

- Đừng nói lung tung nữa! Mau nói đi!

- Nói cái gì?

- Ông không nói tôi sẽ không để ý đến ông nữa.

Bạch phu nhân sầm mặt xuống.

- Được được! Ta nói!

Người áo xanh lên tiếng:

- Nàng luôn luôn băng tuyết thông minh, chẳng lẽ không biết trong hồ lô của lão phu có thuốc hay không?

- Trong hồ lô của ông có thuốc hay không?

- Không có?

Người áo xanh nói:

- Nàng coi thường coi thường lão phu như vậy sao?

- Tôi nào dám?

- Không dám sao?

- Thuốc có rất nhiều loại, có độc dược cũng có lương dược, có thể giết người cũng có thể cứu người.

Bạch phu nhân nói:

- Trong hồ lô của ông căn bản là có một loại dược…

- Là cái gì?

- Là một hồ lô xảo trá.

- Nói rất hay! Nói hết đi!

Người áo xanh chẳng những không tức giận, trái lại cười lớn:

- Trong võ lâm hiện nay không ai dám ở trước mặt lão phu nói nửa câu bất kính, không nghĩ tới lão phu lại phải hạ mình dưới một phụ nữ như nàng.

- Vậy sao?

Bạch phu nhân nở nụ cười.

- Ha ha! Chuyện này còn giả được sao?

Người áo xanh cười nói:

- Nàng xem! Nàng nói lão phu thành xấu xa như vậy, lão phu cũng không dám tranh luận.

Người này rất biết lấy lòng, không hổ là một tay hái hoa lão luyện.

Nam nhân thông minh thỉnh thoảng nhún nhường trước mặt nữ nhân mà mình thích, tại một phương diện khác lại có thể được bồi thường thoả mãn.

- Lão gia tử, ông ngàn vạn lần đừng tưởng thật!

Bạch phu nhân nói:

- Tôi nói chỉ là nói đùa nói dỗi, cho dù ông xấu xa đối với người trong thiên hạ, cũng không xấu với tôi…

Quả nhiên, lời nói đã thành dễ nghe.

- Ừm! Coi như có chút lương tâm.

Người áo xanh lên tiếng:

- Xem ra diệu kế này của lão phu không thể không nói.

Bạch phu nhân nhìn y, thản nhiên mỉm cười.

Bao nhiêu năm nay, bà ta lợi dụng mỹ sắc của mình lăn lộn trên giang hồ, không chỉ nhìn thấu được tâm lý của nam nhân, khi lỏng khi chặt, thu phóng tự nhiên, hơn nữa nhăn mặt nhíu mày đều tràn ngập phong tình vô hạn.

Nữ nhân khéo léo như vậy, đương nhiên mọi việc đều thuận lợi.

Người áo xanh mặc dù là một lão hồ ly, nhưng y dù sao cũng là nam nhân, hơn nữa Bạch phu nhân lại đang hợp khẩu vị của y.

- Tiểu tử Đinh Khai kia có đúng là đi Vô Danh sơn hay không?

- Đúng vậy!

Bạch phu nhân nói:

- Là con bé Mật Nhi nhanh trí ứng biến, nghĩ cách kéo dài thời gian để chờ lão gia tử đến…

- Lão phu không phải đã đến rồi sao?

- Đến đây thì nói làm gì, phải đến Vô Danh sơn kìa!

- Muốn lão phu đi?

- Vô Cùng cốc trong Vô Danh sơn loạn thạch cheo leo, lão gia tử có thể ẩn thân ở chỗ tối hạ thủ…

- Hạ thủ cái gì?

- Ồ!

Bạch phu nhân ngẩn ra:

- Lão gia tử, ông nói gì vậy? Lẽ nào lại để Mật Nhi mất mạng một cách vô ích như vậy?

- Sẽ không!

- Sẽ không?

- Yên tâm đi! Nàng cho là lão phu không quan tâm đến Mật Nhi sao?

Người áo xanh cười lớn:

- Binh quý thần tốc, lão phu đã sớm phái người đón đầu rồi.

- Phái người?

Bạch phu nhân nói:

- Lão gia tử, ông phái ai?

- Một vị thiếu niên hào kiệt.

- Thiếu niên hào kiệt?

Bạch phu nhân nói:

- Thủ hạ của lão gia tử lúc nào thu nạp một tinh binh như vậy?

- Là từ Giang Nam tới.

- Giang Nam?

- Hắn gọi là Tiêu Lâm Phong.

- Là hắn?

Bạch phu nhân vừa mới vui mừng, lập tức lại hóa thành chán nản:

- Lão gia tử! Chủ ý của ông thật hay, không ngờ lại phái một hảo thủ như vậy! Ông có biết không, hắn đã là bại tướng của Đinh Khai rồi?

- Ồ?

- Tôi lại cảm thấy kỳ quái, làm sao mà hắn dám đi?

- Hắn đương nhiên là dám.

Người áo xanh nói:

- Thứ nhất, lão phu đã tạm thời dạy hắn vài yếu quyết chiến thắng, còn phái thêm cho hắn hai trợ thủ. Thứ hai, tiền tài động lòng người, lão phu đã đáp ứng cho lão gia tử Tiêu Chấn của hắn một phần tài sản. Thứ ba, sau khi hắn thu thập Đinh Khai lập tức có thể dương danh giang hồ…

- Ông đã dạy hắn yếu quyết gì?

- Danh từ mới mẻ, nghe rất kinh người.

- Có tác dụng sao?

Người áo xanh cười lớn:

- Chỉ cần hắn có gan đi là đủ rồi.

- Đủ sao?

Bạch phu nhân ngẩn ngơ.

- Nếu như Đinh Khai chết trong tay hắn, xem như là hắn gặp may. Còn nếu như hắn chết trong tay Đinh Khai, ha ha…

Người áo xanh cười lớn, cực kỳ đắc ý:

- Vậy thì…

- Vậy thì xem như đúng với ý của ông.

Bạch phu nhân ánh mắt xoay chuyển:

- Hay cho một cái độc kế.

- Vì sao không nói là diệu kế?

- Vừa độc vừa diệu.

Bạch phu nhân khen:

- Lão gia tử! Ông quả không hổ là người đa mưu túc trí, có thể không đánh mà thắng, năm tháng nhàn nhã vẫn như trước ngạo thị giang hồ. Lần này lại có thể khiến cho Tiêu Chấn đi tìm Đinh Khai liều mạng.

- Lão phu không muốn năm tháng nhàn nhã.

- Không muốn?

Bạch phu nhân nói:

- Ông muốn cái gì?

- Lão phu muốn…

Người áo xanh cười lớn:

- Trước tiên dặn dò nhà bếp làm một chút rượu và thức ăn, lão phu muốn “cô vương say rượu đào hoa cung”…

Trong tiếng cười lớn, y liền đưa tay kéo lấy Bạch phu nhân.

Bạch phu nhân mị nhãn như tơ, cũng thuận tiện nghiêng qua.

oOo

Núi cao trập trùng như bình phong, nối liền đến mây, thế núi vô cùng hiểm ác.

Trong sơn cốc loạn thạch sừng sững, có khối giống như vượn ngồi, có khối giống như hổ phục, có khối như răng nanh ác quỷ, như ngón tay của cự linh.

Núi này chính là Vô Danh sơn, cốc này gọi là Vô Cùng cốc.

Lúc này đã gần giữa trưa, loạn thạch và cát đá vụn thỉnh thoảng lại lóe lên trong ánh dương quang, giống một mảnh cát vàng.

Cát đá nóng rực, đi bên trong có cảm giác ngột ngạt hít thở không thông.

- Tiểu nữu nhi!

Lâu Đại Chiêu kêu lên:

- Đừng tưởng rằng lão tử không biết phương vị, đi tới đi lui, hình như vẫn ở tại cái địa phương quỷ quái này.

- Không phải!

Mật Nhi nói:

- Chỉ là thoạt nhìn không sai biệt lắm, bởi vì hình dạng của những tảng đá này đa số đều giống nhau.

- Đúng! Tảng đá có thể giống nhau.

Đinh Khai nói.

- Vẫn là Tiểu Đinh hiểu chuyện!

- Cũng có chuyện không hiểu.

Đinh Khai chỉ vào một khối cự thạch cao chừng hai trượng sừng sững phía trước, lạnh lùng nói:

- Tảng đá này có chút quái lạ. Khi chúng ta đi qua lần đầu, nó chỉ có một vết dao, sau đó lại có hai vết, bây giờ đã là ba vết rồi.

Dứt lời hắn liền vung chủy thủ trong tay lên, đi đến tảng đá kia vạch lên một vết thứ ba.

Thì ra hắn đã sớm lưu lại ký hiệu, đây là lần thứ ba quay lại nơi này.

Mật Nhi ngẩn người, nhất thời sợ hãi.

Nàng quả thật là muốn kéo dài thời gian, vì vậy mới cố ý chỉ điểm cho Lâu Đại Chiêu đi tới đi lui tại phiến loạn thạch mênh mông này.

Bởi vì nàng biết, khi nàng rơi vào tay Đinh Khai Bạch phu nhân vẫn chưa đi xa, nhất định sẽ nghĩ cách đến đây cứu nàng.

Mà phiến cự thạch lởm chởm này lại giống như một mê hồn trận, đặc biệt là giữa ban ngày càng khó tìm ra phương vị.

Không ngờ Đinh Khai lại dễ dàng vạch trần trỏ quỷ của nàng.

- Hừ! Ta đã sớm biết, ngươi nếu như nói thật, thiên hạ này chắc chẳng có ai nói dối.

Đinh Khai cười lạnh một tiếng:

- Bây giờ nói thế nào?

- Tôi… tôi…

Mật Nhi lắp bắp:

- Đinh… Đinh đại gia, sơn động kia…

- Sơn động gì?

- Sơn động giấu châu báu…

- Hừ! Còn muốn lừa gạt nữa sao?

- Không… Không phải!

Mật Nhi hàm răng run lên:

- Bởi vì… bởi vì… tôi chỉ ghé qua có một lần…

- Đừng nói lòng vòng!

Đinh Khai lên tiếng:

- Bỏ cô ta xuống đi!

Câu nói phía sau đương nhiên là nói với Lâu Đại Chiêu, dĩ nhiên là còn có đoạn tiếp theo.

Mật Nhi hoảng sợ kêu lên:

- Đinh… Đinh… Đinh đại gia… ngài… ngài là vị đại anh hùng. Tôi… tiểu nữ…

Nàng nói còn chưa dứt lời, đã bị Lâu Đại Chiêu ném mạnh xuống đất.

- Tiểu Đinh! Chuyện này nhường cho ta đi!

Cặp lông mày rậm của Lâu Đại Chiêu nhướng lên, lớn tiếng nói:

- Lão tử muốn nhìn xem đao kiếm lướt qua loại da thịt mềm mại này rốt cuộc có tư vị gì…

- Ngươi thật sự muốn sao?

Đinh Khai hỏi hắn.

- Đúng vậy! Ta thèm đến chảy nước miếng, thèm muốn chết.

- Được! Nhường ngươi thì nhường ngươi!

Đinh Khai nói:

- Nhưng lần này không muốn ngươi rạch mặt cô ta…

- Muốn thế nào?

- Cắt mũi của cô ta.

Trong ngũ quan của con người, phần cao nhất chính là mũi, bị cắt mũi là chuyện đáng sợ cỡ nào. Mật Nhi vừa nghe được, giống như sấm sét giữa trời quang, cả người chấn động, nhất thời mặt xám như tro tàn.

Thật sự có một sơn động cất dấu châu báu tài vật sao, hay là ngay từ đầu nàng đã nói dối?

Nếu thật sự như vậy, gần nơi đó tất nhiên phải có thủ vệ nghiêm mật.

Đinh Khai ngay từ đầu đã không tin. Hắn làm như vậy đơn giản chỉ muốn dùng con cá nhỏ Mật Nhi này để câu con cá lớn.

Con cá lớn này đương nhiên chính là Bạch phu nhân.

Hắn biết chỉ có khống chế được Bạch phu nhân mới có thể lấy lại số tài vật kia. Vì vậy mặc dù hắn cố làm ra vẻ, những cũng không thật sự muốn cắt chiếc mũi của Mật Nhi, hoặc là lưu lại mấy vết dao. Hắn luôn luôn không thích loại chuyện tàn nhẫn này, chỉ chờ mong Bạch phu nhân xuất hiện.

Theo hắn suy đoán, Bạch phu nhân lòng dạ quỷ quyệt, nhất định sẽ không muốn mất một trợ thủ trung thành như vậy.

Ngay cả khi Bạch phu nhân không đến, nhất định cũng sẽ có hảo thủ do bà ta phải đến.

Cho nên hắn mới giả vờ tàn nhẫn, đồng thời ngầm đề cao cảnh giác, vận dụng thính giác nhạy cảm chăm chú lắng nghe động tĩnh chung quanh.

Bên trong loạn thạch ngang dọc, thị lực đã mất đi công hiệu, chỉ có lỗ tai là hữu dụng nhất.

Quả nhiên, hắn đã nghe được tiếng chân.

Tiếng chân rất nhẹ rất nhỏ, giống như một con mèo từng bước tiến tới.

Bên trong khu vực đầy cát đá này, trừ phi là đối phương có khinh công đạp lá qua sông kinh thế hãi tục, bằng không thì ít nhiều cũng sẽ phát ra một chút âm thanh.

Tới không chỉ có một người, ít nhất phải có đến bảy tám người, hơn nữa đã ở bên ngoài mười trượng.
Bình Luận (0)
Comment