Phi Điển Hình Ntr

Chương 15

46.

“Bố em có thích gì không?” Yêu diễm công cũng không quên bố vợ của mình.

Khuê tú thụ: “Bố tôi thích mẹ tôi nhất.”

Yêu diễm công nhíu mày, vậy thì khó quá, y cũng không thể đi đặt làm một con búp bê bơm hơi hình mẹ vợ để tặng bố vợ được, hoặc gối ôm hoặc Figure này nọ?

Đương khi y đang phát triển suy nghĩ muốn đặt làm một bức tượng Thánh Mẫu cho mẹ Khuê tú thụ như bức đang đặt trong vườn hoa nhà cậu, Khuê tú thụ đã giải cứu y khỏi những ý nghĩ vô căn cứ này: “Bố tôi thường đi câu cá, cá câu được sẽ xách về bảo người ta nấu canh cho mẹ tôi.”

Không thể nói Yêu diễm công không lưu tâm, y nói cầm đàn Nhị Hồ đi kéo giúp vui, nhưng trên thực tế y đã nhờ người tìm mấy bộ đĩa hát Audiofon không còn sản xuất nữa để tặng cho mẹ Khuê tú thụ, của bố Khuê tú thụ là một bộ đồ câu cao cấp, chị Khuê tú thụ là mỹ phẩm dưỡng da, cháu Khuê tú thụ là bộ đồ chơi Lego, mọi phương diện y đều chiếu cố đến.

Yêu diễm công nghĩ mình không có sơ hở nào, chí ít cũng không mất sức lắm. Ngờ đâu y không lường được mình lại quỳ sụp trước mặt vị anh trai brother complex của Khuê tú thụ.

Trước đây đã nói, Khuê tú thụ có một người anh trai nghiêm túc thận trọng, và còn là một brother complex hàng thật giá thật.

Người nhà Khuê tú thụ không biết chút chuyện hư hỏng giữa Yêu diễm công và Băng sơn công, nhưng anh cả thì biết.

Không chỉ biết, anh cả còn tìm hiểu rõ ràng chuyện của Yêu diễm công.

Có thể nói, khi Yêu diễm công còn không biết cha ruột của mình là ai, anh cả đã tra được.

Nhìn Yêu diễm công dỗ một nhà già trẻ của mình vui vẻ, anh cả trầm mặc không nói, chỉ vẫy vẫy tay gọi cậu em nhà mình đi vào thư phòng vẫn được dùng để cho bố giáo dục anh cả và anh cả giáo dục con trai.

Khuê tú thụ vừa nhìn vẻ mặt của anh trai là biết anh cả không hài lòng với Yêu diễm công, lòng cậu đột nhiên căng thẳng, có chút lo sợ bất an.

Cửa thư phòng vừa đóng lại, anh cả liền nói: “Em với cái tên Đoạn Tây Duệ kia xảy ra chuyện gì?”

Khuê tú thụ: “Chỉ là bạn bè bình thường thôi ạ.”

“Nói thật.”

Ngữ khí của anh cả nhàn nhạt, không gắt gỏng, thế nhưng Khuê tú thụ vẫn cảm thấy da đầu lạnh lẽo, sau lưng buốt giá.

“Anh ấy có hảo cảm với em, đang theo đuổi em.” Khuê tú thụ thành thật khai báo.

“Em biết cậu ta là ai không?” Anh cả hỏi.

Khuê tú thụ nói biết.

“Em biết cậu ta đã làm chuyện gì đúng không?” Anh cả hỏi.

Khuê tú thụ yên lặng gật đầu.

“Họ Tống kia trác táng với cậu ta đấy.” Anh cả bảo.

Khuê tú thụ không dám lên tiếng.

“Em phù hợp với người tốt hơn, Baby à.” Đến cuối cùng anh cả chỉ nói một câu như vậy, sau đó để Khuê tú thụ đi.

Khuê tú thụ có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Trong khoảng thời gian anh em Giản gia nói chuyện, Yêu diễm công không biết đã chuốc thuốc mê gì cho người nhà Khuê tú thụ, lúc mới vào cửa còn là Tiểu Đoạn, giờ đã biến thành Duệ Duệ rồi.

Duệ đến mức Khuê tú thụ mờ mịt.

Rốt cuộc Yêu diễm công cũng gặp được cháu nhỏ trong truyền thuyết của Khuê tú thụ. Y không cảm thấy mình với cậu nhóc được gọi là Mao Đậu này có tiếng nói gì chung. Nếu có gì giống thì có lẽ là hai người họ đều rất thích Khuê tú thụ.

Mao Đậu đã năm tuổi, cậu nhóc trắng trẻo non nớt, rất là đáng yêu. Nhóc cứ chạy theo sau Khuê tú thụ kêu Baby ơi ôm ôm, vô cùng quấn quýt Khuê tú thụ.

Yêu diễm công bảo để chú ôm cháu nha, Baby mệt mỏi.

Mao Đậu cũng rất lo lắng: “Baby mệt hở, có phải Mao Đậu nặng hơn hông.”

Khuê tú thụ vội vàng nói không phải, còn giáo dục Mao Đậu phải ăn nhiều một chút.

Không biết có phải là yêu ai yêu cả đường đi không, Yêu diễm công vốn là một người không thích trẻ con, cũng không kiên nhẫn chơi với con nít, thế nhưng khi ở nhà Khuê tú thụ y vẫn chịu cùng chơi đùa với Mao Đậu.

Mao Đậu ngoan ngoãn hơn những nhóc trai bình thường, Yêu diễm công muốn ôm nhóc sẽ chịu cho y ôm, cánh tay nhỏ xíu mềm mại vòng qua cổ Yêu diễm công.

Trong lòng Yêu diễm công bắt đầu cân nhắc, chờ đến khi kết hôn với Khuê tú thụ, hai người sẽ nhờ mang bầu hộ một đứa con.

Khuê tú thụ ngồi ở một bên nhìn Yêu diễm công kiên trì đọc truyện cổ tích với Mao Đậu. Yêu diễm công vốn thích tỏ ra khí thế nên hay nhăn mặt nhíu mày, ấy thế mà lúc này lại giãn nở thoải mái, cả người cũng trở nên dịu dàng.

Khuê tú thụ cảm thấy ngạc nhiên lắm. Cậu vĩnh viễn nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Yêu diễm công, người này cao cao tại thượng châm chọc dáng vẻ của cậu, Yêu diễm công của khi ấy và Yêu diễm công của bây giờ thật sự như hai người khác nhau.

47.

Sau đó Khuê tú thụ có hỏi Yêu diễm công: “Anh không thích anh ấy, tại sao lần đầu tiên chúng ta gặp mặt anh lại nói những câu kia.”

Yêu diễm công không che giấu: “Lần đầu tiên thấy em anh đã nghĩ, một người tốt như em lại thích loại người như Tống Nghị, đúng là mắt mù.”

Khuê tú thụ hỏi ngược lại: “Anh thấy anh ta không tốt à?”

Yêu diễm công gật đầu.

Khuê tú thụ hỏi: “Tại sao lại thấy anh ta không tốt?”

Yêu diễm công nói: “Vì người như anh ta anh đã gặp nhiều rồi. Hơn nữa xét trên mức nào đó, bọn anh đều cùng một loại người, là kiểu người ích kỷ, coi lợi ích là quan trọng nhất.”

Lần đầu y thừa nhận chính mình như vậy khiến Khuê tú thụ nhất thời không biết nói gì.

“Nhưng anh không giống anh ta. Anh ta không thích em, nhưng anh thích. Anh ta không để ý đến cảm nhận của em, còn anh, anh sẽ chú ý.”

“Anh nói những câu nói kia với tôi, chỉ vì muốn thương tổn tôi, để tôi biết khó mà lui sao?” Khuê tú thụ hỏi.

Yêu diễm công gật đầu, nhưng y cảm thấy hình như không có tác dụng nhiều lắm.

Khuê tú thụ gật gật đầu. Cậu bảo: “Người nhà tôi vì tôi mà cũng bắt đầu ác cảm với Tống Nghị. Nhưng với cá nhân tôi, tôi không thấy anh ấy làm gì sai cả.”

Khuê tú thụ ngước nhìn Yêu diễm công bằng đôi mắt trong veo như được nước mưa cọ rửa, dịu dàng và trịnh trọng nói: “Tôi và anh ấy chưa từng chân chính ở bên nhau. Mặc kệ bên ngoài đánh giá thế nào về hai chúng tôi, thái độ của anh ấy với tôi cũng không có nửa phần ám muội. Anh ấy chỉ không thích tôi, anh ấy không sai.”

Yêu diễm công chăm chú nhìn chàng trai trẻ ôn hòa chính trực trước mắt. Y nghĩ, rốt cuộc người này có trái tim linh lung trong sáng thế nào mới có thể ôn hòa ấm áp nhường này, mới có thể không bị tình cảm che mắt dẫn đến mất đi lý trí.

Với Khuê tú thụ, việc cậu yêu thích sùng bái Băng sơn công từ đầu đến cuối đều là chuyện của riêng cậu, là cậu đơn phương tình nguyện, tình sâu mãi mãi. Dù không được thỏa mãn như mong muốn, cậu cũng không oán không hối.

Không có ai quy định, người bạn thích sẽ phải thích lại bạn, những nỗ lực và trả giá của bạn đều là vì chính mình.

Yêu diễm công nghĩ, Baby của y nhất định thật sự từng rất rất rất thích Tống Nghị.

Được một người như thế nghiêm túc yêu thương là hạnh phúc đến dường nào.

Lần đầu tiên, Yêu diễm công nảy sinh cảm giác đố kỵ với người khác.

48.

Quán mới của Yêu diễm công khai trương vào đêm Giáng Sinh, vừa đúng hôm thứ Năm, Khuê tú thụ có một buổi dạy tối.

Yêu diễm công không nói cho cậu biết, vẫn đến đón cậu như cũ.

Lần này y không đưa thẳng cậu về nhà mà vòng tới vòng lui rồi lái đến phố ăn vặt ở phía sau trường Khuê tú thụ.

Nói là phố ăn vặt thì cũng hơi oan, con đường này còn phồn hoa hơn phố ăn vặt bình thường một chút, bên đường không thiếu những cửa hàng trang trí đẹp đẽ.

Quán bar của Yêu diễm công mở ở cuối đường này, trở thành tồn tại bắt mắt nhất của con đường.

Cây thông Noel thủy tinh bắt đầu trang trí từ đầu tháng đã xong, nó đứng trong bãi cỏ quán bar, lấp lóe ánh đèn hoa lệ, bên cạnh còn có hai chú hươu con làm từ đèn màu, một con cúi đầu ăn cỏ, con còn lại đang ngẩng đầu tựa như nhìn về nơi xa.

Bên cạnh có rất nhiều người đang vây quanh chụp ảnh quay video gửi cho bạn bè. Yêu diễm công đã sớm chuẩn bị bảo người dựng hàng rào xung quanh thảm cỏ, chỉ để nhìn chứ không cho phép người ta đi vào trong bãi cỏ chụp ảnh.

Mãi đến khi nhìn thấy bảng hiệu quán bar lập lòe còn dễ thấy hơn cây thông Noel, Khuê tú thụ mới biết quán bar mới của Yêu diễm công tên gì.

Nancy.

“Có ý gì vậy?”

Khuê tú thụ quay đầu lại nhìn Yêu diễm công.

Yêu diễm công cười nhìn cậu, ánh đèn rọi bóng vào mắt y, ánh sáng lấp lánh dịu dàng.

Trong lúc hoảng hốt, dường như Khuê tú thụ đã đọc hiểu ý của y.

Baby.

Đoạn Tây Duệ.

Nancy*.

“Lấy họ chồng.” Yêu diễm công không biết xấu hổ tiến đến bên tai Khuê tú thụ nhẹ giọng nói.

*Baby – 囡囡 phát âm là “nān”. Còn Nancy – 南希, chữ 南 phát âm là “nán”. Hai âm này phát âm gần giống nhau nên Yêu diễm công mới bảo là theo họ của Khuê tú thụ. Nancy là tên tác giả dùng trong bản raw nên mình để tên 囡囡 của Khuê tú thụ là Baby cho hợp vần.

Khuê tú thụ nhìn y, nói từng chữ từng chữ: “Tôi còn chưa đồng ý ở bên anh.”

Yêu diễm công thờ ơ như không: “Nếu như em đồng ý, anh có thể theo đuổi em cả đời.”

Khuê tú thụ chưa từng nghe lời tỏ tình nào êm tai như vậy, nhất thời không phản ứng kịp. Cậu kinh ngạc nhìn Yêu diễm công, không biết nói gì cho phải.

Yêu diễm công kéo tay cậu đi vào trong quán, vừa đi vừa nói với cậu: “Trước đây anh chưa từng có cảm giác này. Trước đây anh không hiểu được em, không hiểu tại sao em có thể đối xử như vậy với Tống Nghị mà không hề oán giận. Nhưng giờ anh đã hiểu, vì anh phát hiện, chỉ cần nhìn em anh cũng đã hạnh phúc đến mức không biết nói gì.”

Bảo không biết nói gì, vậy mà lời ngon tiếng ngọt chảy ra ngoài miệng không ít.

Giống như Khuê tú thụ chính trực lương thiện đột nhiên xuất hiện ích kỷ và ham muốn sở hữu một cách hiếm thấy, lãng tử lang thang giang hồ bất cần đời như Yêu diễm công lại chắp tay dâng lên trái tim thật lòng và ôn nhu, cũng khiến không ai có thể từ chối.

Y không phải là người tốt không cần báo đáp, nhưng lại cam tâm tình nguyện trả giá tất cả vì Khuê tú thụ.

Khuê tú thụ yên lặng nắm chặt lấy tay Yêu diễm công, dường như cũng bắt đầu luyến lưu sự dịu dàng ít ỏi của Yêu diễm công.
Bình Luận (0)
Comment