Phi Điển Hình Ntr

Chương 20

Cả Khuê tú thụ lẫn Yêu diễm công đều coi cha ruột của Yêu diễm công là khách qua đường, sự xuất hiện của ông không hề gây nên một tia sóng lớn trong cuộc sống của hai người.

Vốn tưởng chuyện cứ thế mà qua đi, không ngờ đối phương nghĩ càng nhiều hơn, không lâu sau đã tìm đến cửa.

Từ trước đến nay Yêu diễm công thường suy đoán người khác bằng ác ý, dù cho người này là cha ruột của mình.

“Ông muốn có được gì từ chỗ tôi?” Y cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.

Cha y vẻ mặt đầy oan ức: “Chỉ là cha rất vui khi biết mình có một đứa con trai, muốn thân cận với con hơn một chút thôi mà.”

“Thôi đi, lời này của ông lừa gạt Baby nhà tôi còn được,” Y đột nhiên im bặt, hoài nghi nhìn người trước mắt: “Có phải ông muốn lợi dụng tôi, muốn thấy sang bắt quàng làm họ với Giản gia không? Ông đừng có mơ, tôi là đứa con rể đến cửa, đối với nhà họ tôi có cũng được không có cũng không sao. Ở nhà họ địa vị của tôi còn xếp sau cả chậu hoa đặt trong phòng khách, không có giá trị lợi dụng và ý nghĩa tồn tại. Nếu như ông muốn thông qua tôi để Giản gia cung cấp cho mình thuận lợi thì hãy chết tâm đi.”

Ban đầu cha y nghe xong còn thấy đau lòng, đến đoạn sau lại giận dữ: “Cái gì gọi là con rể đưa đến cửa? Nhà họ đối xử với con như vậy sao?”

“Đúng vậy, khi ở nhà em ấy tôi phải ăn cơm cùng bàn với bảo mẫu và tài xế, nhà người ta bảo tôi không xứng với bàn gia chủ. Một kẻ nghèo túng như tôi có thể tiến vào cửa nhà người ta đã phải cảm động đến rơi nước mắt rồi.” Tên này há miệng là lời nói dối tuôn ra như suối, không cần phải viết nháp, dăm ba câu đã miêu tả chính mình thành một anh chồng khốn khổ gian nan kiệt quệ bị đuổi đi trong nhà giàu quyền thế.

Cha ruột của y nghe mà than thở, hóa ra người Giản gia bình thường nhìn ai cũng ra dáng lắm, ôn văn nhĩ nhã lắm, hóa ra sau lưng lại chanh chua cay nghiệt đến vậy.

“Bọn họ đúng là quá đáng, thật sự coi nhà mình kế thừa hoàng vị ư? Giờ đã là thế kỷ hai mốt rồi, là xã hội chủ nghĩa, thế mà còn phân cấp giai tầng? Sao con lại không tiền đồ như thế, mọi người trong nhà đó đối xử với con như vậy mà con cũng nuốt trôi cơn giận này ư?” Cha Yêu diễm công chỉ tiếc sắt không mài thành kim, ngón tay run rẩy chỉ vào mặt y.

“Hết cách rồi,” Yêu diễm công lau giọt nước mắt không tồn tại trên khóe mắt, bày ra dáng vẻ thâm tình: “Ai bảo tôi yêu Baby chứ.”

Nếu người nào biết chuyện ở chỗ này cũng muốn quất y một trận.

Nhưng cha y không biết, cha y chỉ biết là, vất vả lắm mình mới có một đứa con trai, thế mà lại bị người ta bắt nạt như cô bé Lọ Lem.

Đây là chàng Lọ Lem phiên bản đời thật!

“Con có còn là đàn ông không? Năng lượng tình yêu có thể coi như cơm ăn à?”

“Có thể! Có tình uống nước cũng no.”

Cha y không hô hấp được, suýt chút nữa là ngừng thở.

“Mặc kệ thế nào, có tôi ở đây mà ông muốn lợi dụng tôi thì tốt nhất là hãy nhanh chóng từ đâu trở về đấy đi!” Yêu diễm công nói như vậy.

Trong lòng y còn rất đắc ý, cảm thấy mình có cả vẻ đẹp lẫn trí tuệ, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, kỹ năng diễn xuất cũng luôn online.

Không đi vào giới showbiz quả thật là tổn thất của showbiz.

Đúng vậy, khả năng diễn xuất của Yêu diễm công ăn đứt một đám tiểu sinh lưu lượng trong cái showbiz này.

58.

Khi Yêu diễm công cảm thấy mình dùng trí tuệ đánh lui người cha bất lương muốn lợi dụng con ruột thượng vị, hôm sau, y liền nhận được điện thoại do anh trai Khuê tú thụ gọi đến.

“Nghe nói nhà chúng tôi không cho cậu ăn cơm?” Trong điện thoại, ngữ khí của anh cả rất nặng nề.

Yêu diễm công: “….Không phải, anh cả anh nghe em giải thích….”

Anh cả ngắt lời y, tiếp tục nói: “Địa vị của cậu trong nhà tôi xếp sau cả chậu hoa? Cùng đãi ngộ với tài xế? Cậu là Tiểu Yến Tử của Hàn Hiên Kỳ Xã* à?”

“Tiểu Yến Tử không phải em nói!” Yêu diễm công vội vàng giải thích.

“Ờ, câu đấy là tôi nói, đãi ngộ cậu đang chịu ở nhà tôi không phải chính là Tiểu Yến Tử sao?” Anh cả bình tĩnh nói.

Yêu diễm công: “Hóa ra anh cả cũng xem Hoàn Châu Cách Cách hả?”

Y nói xong cũng ngậm miệng.

Đủ rồi!

Bây giờ là thời điểm để thảo luận phim truyền hình à?!

Yêu diễm công không thể làm gì khác hơn là nói rõ mười mươi suy nghĩ của mình, y giải thích: “Là em sợ thêm phiền phức cho nhà mình nên mới nói mình thành không quan trọng đó anh.”

“Sau đó cha cậu liền đến tìm tôi đánh nhau, nói muốn thay con trai mình lấy lại công đạo.”

“….”

Con mẹ nó lúng túng quá.

“Anh cả à, thật sự ngại quá, đã thêm phiền toái cho anh rồi.” Yêu diễm công thật sự cảm thấy xin lỗi.

“Không có gì,” anh cả dừng một chút, còn nói: “Nếu quả thật có phiền phức, tôi có thể giúp cậu giải quyết.”

Nói xong anh cả liền cúp máy.

Điện thoại của anh cả vừa cúp, cha ruột của Yêu diễm công lại gọi đến.

Không ngờ cha ruột của y còn òa khóc.

“Duệ Duệ, có phải con rất ghét cha không, không muốn làm con trai của cha đúng không?” Cha y tủi thân hỏi.

Yêu diễm công thành thật nói: “Không ghét ông, cũng không hề muốn làm con trai ông, nhưng cũng không nghĩ nhiều.”

Khát vọng có người thân của y đã có người bù đắp giúp y, còn việc tìm được cha ruột hay không với y không còn quan trọng nữa. Bảo y phụ tử từ hiếu với một người đàn ông hai mươi năm chưa từng gặp, thật sự y làm không được.

“Cha thật sự không biết đến sự tồn tại của con. Nếu như cha biết, nhất định có nghèo đến cùng kiệt cha cũng tìm đến con, tốt với con, không để con chịu oan ức. Là cha có lỗi với con Duệ Duệ à, con có thể cho cha cơ hội bù đắp không?”

Yêu diễm công bình tĩnh nói: “Sao ông lại phải bù đắp cho tôi? Tôi không cần đền bù của ông, hiện giờ tôi sống rất tốt, cuộc sống cũng coi như giàu có, gia đình cũng rất mỹ mãn. Ông không có lỗi với tôi, đừng suy nghĩ nhiều quá.”

“Vậy con có cần cha làm gì vì con không?” Cha y dè dặt cẩn thận hỏi.

“Trước tiên ông xin lỗi lão đại Giản gia đi.” Yêu diễm công nói.
Bình Luận (0)
Comment