Không có đạo diễn cũng không có người quay phim, các diễn viên quả thực không biết Úc Thừa đang muốn làm gì.
Nhưng tài nguyên của bọn họ thiếu thốn, lúc thường cũng đi diễn các loại nhân vật qua đường hay diễn viên quần chúng sống tạm, ở đây diễn một ngày lấy tiền công một ngày, coi như là ở đoàn phim.
Hơn nữa mang ra so sánh với nhau, nơi này còn tốt hơn ở trong đoàn phim nhiều.
Không có mấy ngôi sao tự cao tự đại, không cần tốn thời gian đứng ở bên cạnh chờ diễn, càng không cần nghe đạo diễn rống lên. Làm ông chủ Úc thiếu gia không chỉ dễ tính, mà còn trả nhiều tiền, thậm chí có tin tức ngầm nói nếu có thể lọt vào mắt cậu, từ nay được cậu nâng đỡ, nổi đình đám sẽ không còn là giấc mộng.
Với khuôn mặt này của cậu, không ít người cảm thấy chỉ ngủ một lần cũng rất có giá trị, càng khỏi nói là được cậu bao dưỡng.
Dựa trên những điểm ấy, các diễn viên cực kỳ hài lòng đối với công việc này, coi như là chơi với thiếu gia, dù sao cũng không thiệt thòi.
Úc Thừa chẳng quan tâm mấy người họ nghĩ gì.
Cậu dẫn dắt bọn họ gập ghềnh trắc trở diễn một lần, đột nhiên nhận được điện thoại của ông nội, bảo cậu tối về nhà cũ ăn cơm. Cậu đồng ý, sau khi cúp máy thấy kịch bản đúng lúc được chuẩn bị xong, liền để bọn họ làm quen với nội dung vở kịch và nhân vật của từng người, dành thời gian diễn lại một lần nữa.
Kế tiếp là xem địa điểm.
Úc thiếu gia vừa có tiền vừa có người, mấy thứ này đối với cậu chỉ là chuyện nhỏ, xác định địa điểm rất nhanh, giao nhiệm vụ tiếp theo cho đội ngũ phụ trách.
Cứ thế làm việc hiệu suất cao bận bịu đến tối, cậu lái xe đến nhà cũ.
Nhà cũ của Úc gia ở phía đông Bình Thành.
Trước kia khu vực này là khu nhà giàu có tiếng, mấy cây xanh năm đó bây giờ đã trưởng thành thành đại thụ che trời, là một nơi yên tĩnh rất thích hợp để dưỡng lão.
Úc lão gia tử đã hơn tám mươi tuổi, sức khỏe không còn tốt như xưa, ra vào đều cần ngồi xe lăn.
Sau khi bà nội Úc qua đời, ông chủ Úc từng muốn đưa lão gia tử tới nhà mới mấy lần, không biết sao ông lại không muốn, bọn họ chỉ có thể mời người giúp việc và hộ lý chăm nom, sau đó thỉnh thoảng trở về một chuyến, cùng lão gia tử trò chuyện, ăn bữa cơm.
Khi Úc Thừa đến, lão gia tử đang ở trong sân chăm sóc hoa cỏ, nhìn thấy cậu cười: "Tiểu Thừa đến đây, tới xem chậu hoa ông mới trồng này."
Úc Thừa cười tiến lên, khen: "Đẹp thật, cũng chỉ có đôi tay này của ông mới có thể trồng được thôi, đổi người khác chắc chắn không được thế đâu."
Úc lão gia tử nhất thời cười mắng: "Cút sang một bên đi, toàn nói mấy câu nịnh nọt dễ nghe."
Úc Thừa cười híp mắt: "Cháu thực sự nói thật mà."
Úc lão gia tử thả bình nước xuống, ra hiệu bảo cậu đẩy mình, nói: "Cơm chưa nấu xong, chúng ta ra ngoài đi dạo trước đã."
Lúc đang đi trên đường thì Úc Thừa nhận được điện thoại của anh cả hỏi cậu có về ăn cơm không, liền biết ông nội chỉ gọi mình, đoán rằng tám phần mười là ông nội có lời muốn nói với cậu, nghe lời đẩy xe lăn, đến con đường nhỏ ở bên ngoài.
Khí trời không nóng cũng không lạnh, làn gió buổi tối thổi qua, làm cho con người ta cảm thấy khoan khoái cực kỳ.
Tiểu khu này vốn yên tĩnh, lúc này đang là giờ cơm, không có mấy ai ra ngoài tản bộ. Hai người đơn giản hàn huyên tán gẫu việc nhà, Úc lão gia tử liền đi vào chủ đề chính: "Dạo này đang bận gì vậy?"
Úc Thừa nói: "Viết luận văn, bận chuẩn bị tốt nghiệp."
Úc lão gia tử nói: "Tốt nghiệp xong thì sao?"
Úc Thừa nghĩ một chút, nói: "Tùy tiện tìm một công việc để làm."
Úc lão gia tử nói: "Việc gì?"
Úc Thừa nhìn tư thái muốn truy hỏi của ông, liền đoán được trọng điểm của ngày hôm nay, đáp: "Nhân viên tạm thời của một cơ quan Chính phủ, Văn phòng Chín dặm, ông nghĩ có được không?"
Úc lão gia tử trầm mặc một chút: "Được rồi, sao bỗng dưng lại muốn làm việc ở đó?"
Úc Thừa cười nói: "Cháu cảm thấy hẳn là rất thú vị."
Úc lão gia tử nhìn vệt đỏ nơi cuối chân trời, ngữ khí có phần xúc động: "Hôm nay Trưởng phòng Vương gọi điện thoại cho ông bảo cháu đăng ký báo danh, ông còn tưởng mình nghe lầm, cháu có biết nơi đó làm gì không?"
Úc Thừa nói: "Không biết cháu có thể đến không?"
Cậu cúi xuống nhìn người ông trước mặt, "Ông nội, ông cũng biết ạ?"
Úc lão gia tử nói: "Bạn cũ."
Đi ngang qua một ghế dài ở phía trước, Úc Thừa nghe lời dừng lại, ngồi lên trên nhìn về phía ông nội, thấy thần sắc ông vẫn như thường, có vẻ như không có ý kiến gì quá lớn đối với chuyện đăng ký báo danh.
Cậu hiếu kỳ nói: "Ông nội, sao ông biết đến chỗ đấy?"
Úc lão gia tử nói: "Ông hỏi cháu trước mà?"
Úc Thừa liền ngoan ngoãn nói: "Cháu trùng hợp biết đến."
Úc lão gia tử nói: "Trùng hợp như thế nào?"
Úc Thừa cười nói: "Chuyện này nói ra rất dài dòng, đừng nên nói thì hơn."
Úc lão gia tử liếc nhìn cậu một cái, tức giận nói: "Tốt nhất là cháu chỉ trùng hợp biết tới."
Trong lòng Úc Thừa hơi nhảy lên, còn chưa hiểu rõ ý của ông nội, đã nghe ông tiếp tục nói, "Năm đó ông cũng trùng hợp mà biết được, việc này ba cháu cũng biết."
Ông nhìn cháu nội: "Ông đã trải qua hai năm mở cửa, năm nay là năm thứ ba."
Úc Thừa giả ngu: "Năm mở cửa là gì ạ?"
Úc lão gia tử đơn giản giải thích cho cậu một lần, nói: "Năm mở cửa trước, ông, ba cháu và cả bác Tống của cháu nữa, từng ăn một bữa cùng Yêu Vương, Yêu Vương là một người rất hiền hoà và hay nói cười, dễ tính, không hề ra vẻ kênh kiệu."
Úc Thừa: "..."
Người ông cháu mình quen biết là cùng một người sao?
Úc lão gia tử nói: "Thời ấy chúng ta không thể giúp đỡ được gì, chỉ kết bạn thôi, sau này cuộc sống khấm khá hơn, mức sống cũng cao hơn. Có một số yêu nhân sống rất lâu, nhưng cuối cùng cũng không sánh được với nhân loại."
Úc Thừa nghe hiểu, ý nói bọn họ không thông minh lắm.
"Một số điều kiện khó khăn, chính phủ sẽ cho trợ cấp, nhưng cũng có hạn." Úc lão gia tử nói, "Cho nên sau này ba cháu và chú Tống của cháu dẫn đầu thành lập một quỹ hội, chuyên trợ giúp bọn họ, công ty của chúng ta và chú Tống của cháu còn đặc biệt cung cấp một số vị trí công tác cho bọn họ."
Úc Thừa hơi bất ngờ.
Ý là nhà cậu và nhà họ Tống vẫn luôn là kim chủ ba ba của mấy yêu nhân đó?
Tầm mắt của Úc lão gia tử liếc thấy hộ lý đang đi về phía này, biết đến cơm đã nấu xong xuôi, phất tay một cái ra hiệu cho đối phương trở lại, để cháu nội đẩy ông về, nói: "Chỉ với điểm này, cho dù trong lúc vô tình mấy đứa chọc phải bọn họ, bọn họ cũng sẽ không gây phiền phức cho mấy đứa, thậm chí khi mấy đứa gặp phiền phức, bọn họ còn có thể giúp đỡ."
"Nếu mọi chuyện đều bình thường, đương nhiên là tốt nhất." Ông thở dài: "Nhưng khi lần mở cửa năm trước kết thúc, Yêu giới xảy ra chuyện, nghe đâu lúc đóng cửa còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, hiện giờ cũng không ai biết tình huống bên kia như thế nào, ông nói như vậy cháu có hiểu không?"
Úc Thừa nói: "Cháu hiểu rồi ông."
Cuối cùng cậu cũng biết ý của câu "Tốt nhất là trùng hợp" kia.
Tình hình Yêu giới không rõ thế nào, năm mở cửa năm nay cũng không được lạc quan. Trong thời điểm như vậy, thiếu gia của hai nhà Tống – Úc vốn có quan hệ rất sâu với yêu tộc lại đồng thời đăng ký báo danh, ông nội đang lo lắng là có người cố tình tính kế.
Úc lão gia tử nói: "Trưởng phòng Vương phía bên kia vẫn chưa thông qua xét duyệt cho hai đứa, cháu nghĩ xong rồi lại nói sau."
Úc Thừa nói: "Cháu đã nghĩ xong rồi."
Úc lão gia tử quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, không ngăn cản: "Nghĩ xong thì đi đi, gửi lời chào của ông tới Trưởng phòng Vương."
Úc Thừa nói: "Cảm ơn ông nội."
Úc lão gia tử "Ừ" một tiếng, không nói gì nữa, mãi đến tận khi gần tới cửa nhà, ông mới nhẹ nhàng nói thêm một câu: "Tiểu Thừa cháu vẫn luôn là một đứa thông minh, nhớ kỹ, nói cho cùng, nhân yêu thù đồ, có một số việc nên suy nghĩ kỹ càng rồi hẵng quyết định."
Úc Thừa nghĩ một chút, nhận ra ông nội đang nói tới chuyện yêu đương giữa người và yêu, cười nói: "Vâng, trong lòng con nắm chắc, ông nội yên tâm."
Chủ đề đến đây là kết thúc.
Úc Thừa ăn một bữa cùng ông nội, lái xe về nhà, đi thẳng đến thư phòng, nói tin tức này với anh cả.
Úc Duyên cũng rất bất ngờ, không ngờ nhà y và yêu tộc còn có tầng quan hệ này.
Nhưng theo Úc Thừa quan sát, ông nội cũng không biết đến sự tồn tại của lời nguyền. Mấy năm qua thân thể của ông càng ngày càng yếu đi, hai người bàn bạc một hồi, quyết định trước tiên cứ nói giấu ông đã, chờ tới khi Úc Thừa vào nơi làm việc quan sát kỹ rồi hẵng nói.
Xử lý xong chính sự, tiếp theo là việc tư.
Khung cảnh đã được dàn dựng xong, Úc Thừa qua lại kiểm tra ba lần, lúc này mới thoả mãn.
Cậu dẫn theo diễn viên và anh cả diễn ngay tại chỗ hai lần, còn đặt mình vào góc nhìn của Yêu Vương cố tình kiểm tra mấy lượt, cảm thấy không còn vấn đề gì nữa.
Thời gian thoáng chốc trôi qua, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Úc Thừa chăm chú nhìn đồng hồ trên cổ tay, trước nửa đêm hai phút hô bắt đầu, trong chốc lát cậu thấy trước mắt tối sầm lại, đến gian phòng nhỏ quen thuộc.
Vẫn là một chiếc đèn và một quyển sách.
Điểm khác biệt là lần này còn có hoa quả —— Long Dục thấy nhóc con rất ngoan ngoãn, cho cậu chút đồ ăn.
Úc thiếu gia quét mắt liếc nhìn một cái, ngồi im bất động, chỉ hy vọng đám diễn viên kia không bị lộ tẩy.
Đám diễn viên bận rộn mấy ngày, mắt thấy đã là ngày cuối cùng, để lưu lại ấn tượng tốt cho Úc thiếu gia, đương nhiên là sẽ không bất cẩn, vì vậy nên hoàn toàn tập trung tinh thần.
Vừa đến Long Dục đã bị ánh sáng chói mắt làm choáng váng một chút.
Hắn nhắm mắt lại, thấy rõ hai người đàn ông đang ngồi đối diện, một người hơn ba mươi tuổi, một người hơn hai mươi, đồng loạt nhìn hắn. Trong lòng hắn cười lạnh, đây nhất định là nhóc con bày trò ra.
Hắn nhìn xung quanh một vòng, chưa kịp nhìn kỹ, đã nghe thanh niên hơn hai mươi tuổi nói: "Nghĩ ra chưa, có thể nói chưa thiếu gia? Đừng giở cái trò nhạt nhẽo qua nửa đêm là mất trí nhớ với tôi, người như cậu tôi thấy nhiều lắm rồi, tốt xấu gì thì cậu cũng là sinh viên, bày trò gì mới hơn đi."
Long Dục không để ý tới cậu ta, tiếp tục quan sát.
Đây là một gian phòng rất nhỏ, một cái bàn, mấy cái ghế, bên cạnh còn có một chiếc gương.
Hắn đã từng thấy trong phim ảnh, là phòng thẩm vấn.
Hắn hơi tựa người lên ghế, cười nói: "Được rồi, ngừng ở đây đi, đừng diễn nữa, diễn chẳng giống chút nào."
Hai người ở phía đối diện nhìn hắn với vẻ mặt như nhìn tên thần kinh.
Thanh niên là người có tính khí gắt gỏng, vỗ quyển sổ tay đang cầm trên tay lên bàn: "Cậu thực sự coi mình như kẻ mất trí nhớ sao, có phải cậu lại muốn nói lúc ở trong khách sạn cũng mất trí nhớ không? Hả!"
Người tầm ba mươi kia rất bình tĩnh, thấp giọng nói: "Tiểu Trương."
Hắn ta thấy cậu thanh niên ngậm miệng, nhìn về phía đối diện, "Cậu Úc, thời gian của chúng tôi rất quý giá, tôi biết sáng mai anh cậu sẽ dẫn theo luật sư đến bảo lãnh cho cậu, nhưng dù thế nào đi nữa cậu cũng phải qua đêm nay trước đã, cậu nói xong sớm rồi đi ngủ sớm, tất cả chúng ta đều thoải mái, phải không?"
Long Dục nhìn chằm chằm bọn họ một lúc, nói: "Tôi muốn đi vệ sinh."
Tiểu Trương tức bật cười, gấp cuốn sổ lại: "Được, tôi đi với cậu, đi thôi."
Long Dục đứng lên, vừa đi được hai bước, đột nhiên che ngực ngã xuống.
Tiểu Trương sợ hết hồn, vội vã đỡ lấy "cậu", quay đầu lại hô: "Đội trưởng Lưu!"
Đội trưởng Lưu đứng dậy xông tới, thấy cậu vẫn có ý thức, liền để cậu nằm ngang.
Cùng lúc đó, người trong phòng theo dõi cũng chạy vào, hỏi có muốn gọi 120 không.
Đội trưởng Lưu đưa tay cầm tay cậu, lại nhìn qua môi cậu một chút, nói: "Cậu sao rồi? Đừng giả vờ bị bệnh với tôi, người bị bệnh tim không phải giống như cậu thế này đâu."
Long Dục bất động thanh sắc quan sát bọn họ, cau mày không nói.
Đội trưởng Lưu nhanh chóng đưa ra quyết định: "Tới phòng bên cạnh gọi lão Đậu với đây, mau!"
Tiểu Trương ngẩn người: "Nhưng... Nhưng lão Đậu là pháp y mà!"
Đội trưởng Lưu nói: "Anh ta từng học đông y, tới cũng nhanh hơn 120, mau đi đi!"
Tiểu Trương không dám chậm trễ, đứng dậy xông ra ngoài.
Những người còn lại không dám tùy tiện dịch chuyển cậu, tìm quần áo, cẩn thận đệm dưới người cậu. Một lát sau, lão Đậu vào phòng, bắt mạch cho cậu.
Long Dục nhạy bén ngửi được mùi máu tanh phảng phất, trong lòng chìm xuống.
Đây... thực sự là mùi máu.
Vẻ mặt lão Đậu kinh ngạc: "Cậu ta không sao, chẳng bị gì hết."
Cảnh tượng xung lắng xuống trong nháy mắt.
Một đám người nhìn chằm chằm người kia, hận không thể vây đánh cậu ta một trận.
Từ trước mới nay da mặt Long Dục vốn dày, cực kỳ bình tĩnh: "Lúc nãy thực sự tôi thấy rất khó chịu."
Hắn "suy yếu" đứng dậy, "Nhưng bây giờ ổn rồi, tôi muốn đi vệ sinh."
Tiểu Trương chửi thề một câu, sắc mặt âm lãnh cực điểm.
Đội trưởng Lưu không để cậu ta đi cùng nữa, tìm một người khác, hai người cùng vị thiếu gia này đi vệ sinh.
Từ phòng thẩm vấn đi ra bên ngoài là một hành lang, nhà vệ sinh ở phía cuối.
Đêm khuya, phần lớn các phòng đều tắt đèn, chỉ có một gian phòng làm việc vẫn còn sáng.
Long Dục vừa đi vừa nhìn, cố gắng tìm ra manh mối. Nhưng Úc thiếu gia thiếu gì chứ không thiếu tiền, từng chi tiết nhỏ đều được sắp đặt cẩn thận, thậm chí trên bảng thông báo còn dán lịch trực ban.
Long Dục nhìn một vòng, hoàn toàn không phát hiện ra vấn đề gì.
Hắn bước vào nhà vệ sinh, cố ý tìm một nơi gần cửa sổ.
Quét mắt nhìn phía dưới, chỉ thấy hai chiếc xe cảnh sát đang đỗ trong sân, mà ngoài sân còn có ba, bốn chiếc xe van, có người cầm micro, đối diện máy quay phim phía trước nói gì đó.
Hắn nhìn cũng không hiểu gì, trở lại phòng thẩm vấn, nói: "Tôi thực sự mất trí nhớ, nói cho tôi một chút đã xảy ra chuyện gì đi."
Tiểu Trương nghiến răng, gật đầu: "Được."
Cậu ta lấy ra một cái máy tính bảng, mở một video, "Tự xem đi, nhận ra không, đây hẳn là cậu đi? Không phủ nhận chứ?"
Long Dục cúi đầu nhìn, phát hiện là một màn hình theo dõi.
Nhóc con và một người phụ nữ vừa nói vừa đi trên một hành lang, cuối cùng đứng ở trước một cánh cửa, có vẻ như nhóc con muốn đi, người phụ nữ kia không biết nói gì, cậu do dự vài giây, cùng vào phòng. Một lát sau, cậu rời khỏi đó một mình.
Hắn nói: "Không phủ nhận."
Tiểu Trương vứt ra một tấm ảnh chụp người chết, để ngay trước mặt hắn: "Siêu sao này hẳn là cậu cũng quen biết, chết trong khách sạn, theo camera giám sát, cậu là người duy nhất bước vào căn phòng đó, hiện giờ nhớ ra rồi chứ?"
Cậu ta còn lo chưa đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mở Weibo ngay trước mặt hắn, để hắn xem hot search mới nhất và bình luận, "Cho cậu nhớ lại một chút, hai người đã quen nhau từ trước, còn từng lan truyền scandal, đọc mấy lời fan nhắn lại đi, ngày mai ra ngoài nhớ bảo anh cả cậu bảo vệ cậu cho tốt, đừng để bọn họ xé xác ra."
"Weibo" là do Úc Thừa tìm người làm giả, mở ra chỉ có tin tức "Nữ minh tinh bị gϊếŧ" này.
Tiếc là Long Dục không biết, hắn chỉ biết vì sao dưới tầng có camera, hóa ra là truyền thông tới săn tin.
Nhưng hắn không phải Úc Thừa, đương nhiên là chẳng biết gì.
Đội trưởng Lưu và Tiểu Trương hỏi đủ thứ suốt một hồi lâu, cũng chẳng hỏi được gì hữu ích, mãi đến tận khi Tiểu Trương sắp không kiềm chế lửa giận được nữa thì có người vọt vào, nói là đã tìm được hung khí.
Hai người lập tức không để ý tới chuyện tra hỏi nữa, bỏ lại kẻ tình nghi rồi chạy đi.
Vừa đóng cửa, các diễn viên liền biết có thể ngủ rồi.
Bọn họ dựa theo yêu cầu để lại người gác đêm, lũ lượt đi nghỉ. Sáng sớm hôm sau, Tiểu Trương và Đội trưởng Lưu cố ý rời giường từ hơn năm giờ mang theo đôi mắt đầy tơ máu "mới ra lò", mở cửa phòng thẩm vấn, đặt một thứ đựng trong túi nhựa lên bàn.
Tiểu Trương tinh thần sảng khoái: "Một đám người chúng tôi chịu đựng một đêm, cuối cùng vẫn kịp bắt được đuôi của cậu trước khi anh trai cậu tới, trên đó chỉ có dấu vân tay của một mình cậu, chúc mừng thiếu gia, bây giờ chúng ta có rất nhiều thời gian để trò chuyện."
Lời vừa dứt, một chiếc còng tay lạnh như băng răng rắc khóa lên cổ tay của hắn.
Long Dục: "..."