Phi Đồng Loại Hỗ Xuyên

Chương 2

Úc Thừa phun được ngụm nước xong thì không phun thêm gì nữa, chỉ nôn khan.

Một đám thủ hạ phía sau đồng loạt kinh hãi.

Vương tử của bọn họ từ trước đến nay cường hãn là thế, người chiến thắng đoạt giải quán quân ở cả ba hạng mục trong cuộc thi "Thiết nhân Yêu giới", vượt qua thí luyện ở Yêu Cốc, đàn áp cuộc nổi loạn của Tạ vương, không ăn uống không ngủ nghỉ làm việc suốt mười ngày nửa tháng đều là chuyện thường như cơm bữa, đừng nói là nôn, ngay cả cảm mạo cũng không được!

Xong rồi, đừng mắc bệnh nan y đấy nhé!

Bọn họ điên cuồng chạy tới, muốn dành thời gian cấp cứu một chút.

Úc Thừa nôn khan hai tiếng rồi cưỡng chế đè xuống cảm giác buồn nôn, dùng sức chống lên cây, đứng thẳng người.

Trong tích tắc nghe "răng rắc" một tiếng, cái thân cây to bằng miệng bát bị cậu một tay bẻ gãy gần nửa. Cậu đơ người một giây, theo bản năng lùi xa vài bước.

Nhưng cây nhỏ gặp độc thủ, thân cây còn lại căn bản không chống đỡ được trọng lượng của phần ngọn, bi phẫn bỏ mình, "ào ào ào" đổ rạp về phía trước. Úc Thừa nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, nhất thời vẻ mặt đầy mờ mịt.

Càng thảm hại hơn là khi cậu lùi về phía sau thì bị vấp ngã, lại bị cây đè lên, cả người thẳng tắp ngã ngửa ra sau.

Trong lúc giật mình cậu dường như nghe thấy một tiếng "Ầm", trong đầu hơi ong ong, mắt tối sầm lại, mất đi ý thức.

Mọi người: "..."

Bọn thủ hạ nhìn chằm chằm một cái chân lộ ra từ trong đám lá cây, sững sờ hết ba, bốn giây mới ý thức được là có lẽ hắn không ra được, vội vàng dời cây đi, thấy vị Yêu Vương vô cùng lợi hại của bọn họ vậy mà lại hôn mê, lần thứ hai kinh hãi.

"Chuyện này, là tình huống gì đây?"

"Hình như là... Thân cây mà hắn bẻ gãy quật ngã hắn."

"Cũng không đến mức đập cho ngất luôn thế chứ! Cho dù thứ quất xuống là thanh đao thì cũng phải là đao gãy mới đúng!"

Mấy người vừa nói vừa ba chân bốn cẳng nâng hắn dậy, biểu tình cực nghiêm túc, chỉ lo hắn đây là bị bệnh đến giai đoạn cuối rồi.

Bọn họ đang chuẩn bị khiêng người lên, vai liền bị đè xuống, quay đầu nhìn thì phát hiện người ta tỉnh rồi, suýt chút nữa thì rơi lệ tập thể: "Vương, ngài có khỏe không, cảm thấy thế nào?"

Long Dục đứng lên, trầm ngâm không nói.

Ban nãy hắn nhìn thấy một số hình ảnh thần kỳ, như là ảo cảnh, nhưng lại cực kỳ rõ ràng, làm cho hắn có một loại cảm giác như bản thân mình ở thế giới thực, nhưng tiếc rằng thời gian quá ngắn, không thể nhận biết cẩn thận.

Hắn quét mắt liếc nhìn thân cây trên mặt đất, hỏi: "Tôi làm sao vậy?"

Bọn thủ hạ cũng muốn biết hắn bị làm sao, quan sát vẻ mặt của hắn, kể lại một lượt chuỗi sự việc từ lúc hắn nôn mửa cho đến khi tự mình hại mình.

Long Dục hỏi thêm mấy câu, nghe xong câu trả lời, nhướng mày: "Chính miệng tôi hỏi cậu?"

Thủ hạ nói: "Vâng."

Gã nhớ tới bản tính vị vương của bọn họ, chỉ sợ bị cõng nồi*, nói, "Bọn họ đều nghe thấy, chính ngài bảo tôi tự nhìn mà làm!"

*cõng nồi: chịu oan, mang tiếng oan

Long Dục không nói gì nữa.

Hắn cảm thấy sự tình khá quái dị.

Theo lý thuyết, người rơi vào ảo cảnh, biểu hiện bên ngoài thường sẽ tương tự như những gì người đó nghe nhìn được bên trong ảo cảnh, mà không phải như bọn họ miêu tả, thân thể tựa như bị thứ gì đó điều khiển.

Hắn nhìn một dãy đầu cách đó không xa, không phát biểu cảm nghĩ gì về cái kết quả này, mà nhấc cằm về phía thi thể còn chưa nguội lạnh, nói: "Lột sạch bọn chúng."

Bọn thủ hạ nói: "... Cái gì?"

Long Dục nói: "Sao?"

Mấy người nhận mệnh, xắn ống tay áo lột sạch ba tên nghịch tặc, thăm dò ý kiến lão đại: "Cũng treo lên cây?"

Long Dục kiểm tra một lượt quần áo và mấy thứ vặt vãnh mà bọn họ vứt ra, mũi chân khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng đứng trên cành cây treo ba cái đầu, cúi đầu nhìn mấy thứ này một chút, quay về mặt đất.

Không phát hiện mấy thứ như pháp khí hay bùa chú, hắn cũng không có cảm giác như mình bị trúng chiêu, vậy vừa nãy rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Hắn không lên tiếng, bọn thủ hạ cũng không dám tùy ý mở miệng, tiếp tục nhìn hắn.

Cũng may hắn cũng không suy nghĩ quá lâu, chỉ chỉ cái cây bên cạnh: "Treo đối xứng, sắp xếp cho đẹp một chút."

Bọn thủ hạ đáp lại, tìm một cành cây có độ cao tương tự, để ba bộ thi thể không đầu cùng cái đầu đã lìa xác của mình cùng nhau đón gió phấp phới, tốt nhất là có thể hù chết mấy người, miễn cho đám khốn nạn kia lại không chịu yên, nếu thực sự làm Long Dục xù lông lên, đừng ai mong được thoải mái.

Xử lý xong chuyện này, đoàn người trở về cung điện.

Mấy người nhìn theo lão đại bước vào thư phòng, quay đầu đến gian nhà của thần y.

Thần y đang ngủ say, đột nhiên bị đánh thức, quả thực muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.

Chưa kịp chửi đổng, ông đã biết được một tin tức khiếp sợ: "Hắn bị bệnh?"

Mấy người nói: "Đúng, thậm chí có thể là bệnh cực kỳ nghiêm trọng!"

Thần y nghe xong miêu tả, cũng kinh hãi.

Vương là thần thú, quả thực không thể mắc bệnh vặt vãnh, bất kỳ việc nhỏ nhặt nào đặt trên người hắn, đều thành việc lớn.

Ông tỉnh cả ngủ, chưa mặc quần áo tử tế đã đi.

Gõ cửa thư phòng mở ra, thấy vương của bọn họ đang ngồi trên ghế xem văn kiện.

Trăng tròn treo cao, đại điện tràn ngập ánh sáng bạc, ánh đèn ấm áp trên bàn hòa cùng ánh trăng, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Long Dục mặc trường bào màu đen có hoa văn màu đỏ, tóc chải ngược về phía sau dùng dây buộc lên, khuôn mặt đẹp hơn người trong bầu không khi an tĩnh có phần nhu hòa, hào hoa phong nhã lại anh tuấn.

Thực sự là cảnh đẹp ý vui, thần y như thất thần trong giây lát, phảng phất như lại thấy được tiểu thiếu chủ ổn trọng tao nhã năm xưa.

Kết quả "tiểu thiếu chủ" ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông, một bộ "Ông tới đây làm gì" đầy ghét bỏ ——tiểu vương tử nho nhã lễ độ, bây giờ đã trở thành chó già cáu bẳn.

Chút hoài niệm của thần y "loảng xoảng" một tiếng vỡ nát tan tành, tiến về phía trước nói: "Không thoải mái chỗ nào?"

Long Dục nói: "Đâu cũng rất thoải mái."

Thần y mắt điếc tai ngơ, kéo tay hắn qua bắt mạch.

Long Dục đương nhiên có thể đoán được vì sao ông lại đến, bình tĩnh nhìn ông. Một lúc sau, thần y buông tay ra, nghiêm túc nói: "Ngài thật sự nôn ra?"

Long Dục nhíu mày: "Dù thế thì sao, là hỉ mạch?"

Thần y nói: "... Không phải."

"Vậy ông dùng cái vẻ mặt như đi viếng mộ nhìn tôi làm gì?" Long Dục nói, "Tôi có bệnh gì sao?"

Thần y trầm mặc một chút, nói: "Không có bệnh."

Cũng vì vậy nên ông mới hỏi, nếu không thì đang yên đang lành sao lại nôn?

Long Dục lại cầm văn kiện lên: "Không có bệnh gì thì đi đi, đi ngủ đi."

Thần y nói: "Ngài đi ngủ sớm một chút, có lẽ là do kiệt sức."

Ông nói câu này xong, mang theo hòm thuốc đi thẳng đến phòng của hộ vệ.

Bọn hộ vệ còn chưa nghỉ ngơi, nghe xong kết quả cũng không tin: "Ông chắc chắn chứ, hắn thực sự không có chuyện gì?"

Thần y nói: "Hắn như vậy mà cũng nói là có chuyện gì thì mấy người có thể trực tiếp xuống lỗ luôn."

Một đám người cẩn thận phân tích chi tiết chuyện đêm nay.

Xét mạch đập thì có vẻ là không có chuyện gì, nhưng người... thực sự là khác thường!

"Có phải là đến thời kỳ động dục rồi không!" Một người trong đó bỗng nhiên tay một tiếng, "Mấy người xem, bây giờ không phải đang là mùa xuân sao?"

Căn phòng yên tĩnh một cách lạ thường hai giây, sau đó một đám hộ vệ đồng loạt nhìn về phía thần y.

Thần y mặt không cảm xúc: "... Tôi không biết."

Hộ vệ nói: "Sao ông lại không biết chứ?"

"Bởi vì không có ghi chép" thần y nói, "Vương mấy đời trước đều tự tìm vợ, ghi chép cho đến nay không có thông tin về phản ứng sinh lý khi không tìm được đối tượng trong thời kỳ động dục của bọn họ."

Hộ vệ nói: "Vấn đề là đến thời kỳ động dục, nội tiết mất cân bằng cộng thêm trường kỳ thức khuya."

"Tính khí cũng lúc tốt lúc xấu."

"Ôi... Có phải hắn vẫn đang trong thời kỳ động dục không? Năm xưa trong tình huống đó hắn không có tâm tư tìm vợ, sau này ngày nào cũng tăng ca, đè nén bản tính, hiện giờ đã dồn đến cực hạn, thân thể tạo phản."

"Có lý, cho nên mới nôn ra!"

Thần y: "..."

Lúc này đây Long Dục đang trong "thời kỳ động dục" vừa xem xong một phần văn kiện.

Hắn ném bút lên trên bàn, lưng dựa vào ghế tựa, cẩn thận trau chuốt lại "ảo cảnh".

Cùng là đêm khuya giống nơi này, nước sông rất lạnh, có mùi tanh. Vì xung lượng lớn, hắn chạm tới đáy sông sờ soạng một tay đầy bùn, đúng rồi, hắn còn bị sặc một ngụm nước... Tất cả mọi cảm giác đều rất rõ ràng, mấy tên nhãi nhép tầm thường không thể tạo ra ảo cảnh ở mức độ này, cho dù có thể tạo ra, khi ra tay cũng không thể khiến cho hắn không phát hiện ra bất kỳ động tĩnh nào.

Hắn trầm tư một hồi lâu, nảy sinh rất nhiều nghi ngờ, quyết định không tăng ca nữa mà đi nghỉ ngơi.

Lúc này, Úc Thừa đã bị đưa vào bệnh viện gần nhất.

Khi cậu khôi phục ý thức chỉ thấy Tống Diệp Lỗi đang cúi người định hôn cậu, nghiêng đầu né tránh.

Tống Diệp Lỗi định làm nhân viên cứu hộ, thấy cậu tỉnh rồi, nhất thời thoát lực ngã xuống một bên, run giọng nói: "Đm thiếu chút nữa bị cậu hù chết."

Lúc này Úc Thừa mới cảm thấy toàn thân ướt sũng, ngồi dậy muốn biết một chút tình huống.

Tống Diệp Lỗi bị dọa sợ, vội vã đè cậu lại, thấy bọn họ lái xe tới đây, liền dẫn cậu đi bệnh viện.

Ở trong bệnh viện kiểm tra từ đầu đến chân, ngoại trừ mấy chỗ ứ máu thì không có thương tích gì khác, Úc Thừa nghe xong lời dặn dò của bác sĩ, chuẩn bị về nhà ngủ.

Tống Diệp Lỗi đi theo suốt toàn bộ hành trình, thấy sắc mặt cậu vẫn như thường, cuối cùng cũng có tâm tình đùa giỡn: "Hôm nay cậu có chuyện gì thế? Xe hỏng, hay là cậu bỗng dưng muốn giải phóng bản thân?"

Úc Thừa nói: "Cũng không phải, là trúng tà."

Tống Diệp Lỗi nói: "... Gì cơ?"

Úc Thừa nói: "Đùa cậu thôi, đổi chủ đề đi."

Tống Diệp Lỗi không hỏi lại nữa, ngữ khí mang theo không ít khoe khoang nói: "Nói một chút về em gái kia của tôi đi, cậu cảm thấy thế nào?"

Úc Thừa nhớ lại một chút về cô gái có vẻ ngoài đáng yêu, lúc đua xe lại cực kỳ ngầu, nói: "Rất đẹp, cũng là sinh viên?"

Tống Diệp Lỗi nói: "Không, là công chức."

Lần này đến lượt Úc Thừa kinh ngạc: "Cái gì cơ?"

Tống Diệp Lỗi cười nói: "Công chức, làm việc trong một cơ quan cấp phường nào đó, bất ngờ không?"

Úc Thừa nói: "Bất ngờ."

Tống Diệp Lỗi nói: "Tôi nghĩ xong rồi, nếu đến khi tốt nghiệp còn chưa theo đuổi được, tôi sẽ đến cơ quan của cô ấy làm nhân viện tạm thời."

Úc Thừa cười ra tiếng: "Được đấy."

Hai người trò chuyện, nhanh chóng lái vào tiểu khu.

Úc Thừa tạm biệt hắn, về nhà xả nước nóng, nằm trong bồn tắm, bắt đầu xuất thần.

Đêm nay bảo gặp phải quỷ là còn nhẹ.

Lúc đó cảm nhận của các giác quan đều rất rõ ràng, không thể nào là ảo giác hay giấc mộng lúc hôn mê, cho nên không hiểu sao cậu lại đến một nơi khác, gặp được một đám người khác, quỷ dị nhất chính là... Hình như cậu ở trong thân thể của người khác.

Nhưng, vì sao?

Úc Thừa nhanh chóng nhớ lại chuyện gần đây, cảm thấy điểm đáng ngờ duy nhất có lẽ chính là con mèo đen kia, vì vậy hôm sau cử vệ sĩ tới hiện trường, dặn dò hắn chụp ảnh từ xa.

Vệ sĩ từng ở cùng với Úc Thừa trong ổ trộm cướp, đương nhiên từng gặp con mèo đó, nhưng hắn canh ở tiểu khu ba ngày, thậm chí còn nghe đề xuất của Úc Thừa thuê người lục soát, nhưng vẫn chẳng thấy nửa bóng dáng con mèo kia.

Úc Thừa nghe xong phản hồi, đoán rằng hai con mèo kia tám phần mười thực sự là cùng một con.

Nếu nó đã ngàn dặm xa xôi đến đây với cậu, rất có khả năng sẽ lại tìm tới.

Nhận ra điều này, Úc Thừa gọi vệ sĩ đầu óc còn mơ hồ về, bắt đầu ở nhà trồng nấm*, chỉ thỉnh thoảng đi dạo trong tiểu khu.

*Trạch ở nhà, nằm lười ở nhà không đi đâu không làm gì

Chớp mắt lại qua hai ngày, con mèo đen vẫn như thể đã biến mất khỏi nhân gian, chuyện này cho cậu thu hoạch lớn nhất, như kiểu sau này nhìn thấy mấy topic như "Bạn đã trải qua sự kiện linh dị thần quái nào", có thể trả lời lại.

Chạng vạng, Úc Thừa lại đeo lên mặt nạ sinh viên gương mẫu, rời nhà tham gia buổi tụ họp của bạn học.

Trong suốt bốn năm cậu chỉ từng tham gia loại hoạt động tập thể như thế này ba lần, hôm nay sinh nhật lớp trưởng, gọi cả lớp tới, nói là muốn tổ chức một bữa ăn chia tay hâm nóng tình cảm trước khi tốt nghiệp, không nhận quà cáp, cùng chia AA. Quan hệ của Úc Thừa và bọn họ cũng ở mức bình thường, dù sao cũng là bạn học một khoảng thời gian, cứ đi đi.

Một bữa ăn tới gần chín giờ, mọi người chuẩn bị đi KTV chơi cả đêm.

Úc Thừa vốn không muốn đi cùng, kết quả lớp trưởng uống chút rượu, đúng thời điểm cảm xúc trào dâng, dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu, rất có tư thế chuẩn bị khóc sướt mướt.

Úc Thừa cũng nhàn rỗi, nghĩ thầm dù sao cũng chỉ là một buổi tối, liền ở lại, nghe bọn họ gào khóc thảm thiết đủ kiểu, liếc mắt nhìn điện thoại di động phát hiện ra đã sắp tới nửa đêm, nhớ là ở dưới tầng có quán cà phê 24 giờ, liền xuống tầng mua cà phê, giải phóng lỗ tai bị ô nhiễm một lúc.

Ai ngờ chẳng hiểu xui xẻo thế nào, mới vừa gọi đồ xong, trước mắt cậu tối sầm lại, một luồng cảm giác quen thuộc xông lên đầu.

Khi tầm mắt khôi phục, cậu phát hiện mình đang ngồi trước một tủ sách, trước mặt là chồng văn kiện, trong tay còn cầm một chiếc bút máy.

Úc Thừa: "..."

Lại nữa? Gần đây cậu cũng không gặp được mèo đen, sao còn có thể trúng thưởng thế?

Chờ chút, thân thể của cậu hiện giờ như thế nào?

Vẫn bảo tồn trạng thái, hay sắp tự sát lần nữa?

Dù sao thì trong tiệm cà phê cũng có năm, sáu người, nếu cơ thể của cậu thật sự tự sát, hẳn cũng sẽ bị ngăn cản đi?

Lúc này đây người khống chế thân thể cũng bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Nhưng tốt xấu gì cũng là Yêu Vương, sắc mặt Long Dục không thay đổi chút nào, sau khi xác nhận xong hoàn cảnh của mình, hắn đối diện với người đàn ông trước mặt.

Người phục vụ nói: "Chào cậu, 38 nguyên."

Long Dục bình tĩnh "Ừ" một tiếng, sờ túi.

Ví tiền, không có.

Tiền mặt, không có.

Tiền xu, cũng không có nốt.

Hắn trầm mặc ngẩng đầu lên.

Hai người nhìn nhau hai giây, người phục vụ nói: "Xin hỏi là WeChat hay Alipay?"

Long Dục: "..."

Nghe không hiểu, nói tiếng người đi.

___________________

Trong truyện, lúc 2 người tráo đổi linh hồn, xưng hô hắn – cậu dùng để gọi Long Dục và Úc Thừa sẽ hơi loạn, mình sẽ tùy chỉnh tùy theo trường hợp khác nhau, tùy góc nhìn đang ở ngôi của người kể chuyện hay đang thiên về góc nhìn của một nhân vật trong truyện. Ví dụ như ở những câu có vẻ như được viết thiên về góc nhìn của bọn hộ vệ thì Úc Thừa trong thân thể Yêu Vương sẽ được gọi là "hắn" thay vì "cậu"

Bình Luận (0)
Comment