Úc thiếu gia ngoại trừ hồi bé từng bị bệnh nặng một lần, suýt nữa không cứu được, hơn hai mươi năm nay cuộc sống vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, thương tích nghiêm trọng nhất từng có cũng chỉ là trầy xước da, ai ngờ gần đây xui xẻo, liên tiếp gặp phải chấn thương nặng.
Một lần rơi xuống sông, một lần bị cây đập bất tỉnh, một lần lăn xuống bậc thang —— đều có liên quan tới nơi quỷ quái này.
Cậu nhếch miệng, đè nén lửa giận sửa sang lại cổ áo một chút, cảm thụ tình trạng thân thể một hồi, phát hiện vậy mà lại chẳng đau chút nào.
Cậu nhớ tới lần trước mình một tay bẻ gãy thân cây, nghĩ thầm thân thể này thực sự rất rắn chắc.
Bọn hộ vệ vừa đúng lúc đuổi đến, thân thiết vây quanh cậu: "Lão đại, ngài sao rồi?"
Úc Thừa thu liễm biểu tình, bình thản nói: "Không sao."
Bọn hộ vệ thở phào nhẹ nhõm.
Úc Thừa xoay người, nhìn về phía kẻ cầm đầu đang run cầm cập nhích lại đây.
Những người còn lại cũng nhìn sang, có phần không đành lòng.
Vương của bọn họ nghiện làm việc, không tìm vợ lại tự ép buộc đè nén bản thân thành như thế, không thể trách người khác.
Tuy nói như vậy, nhưng dù sao thì hắn cũng là Yêu Vương, trước mắt bao nhiêu người bị đánh ngã lăn quay một lần, chắc chắn tâm tình sẽ không được tốt, tâm tình mà không tốt, bọn họ cũng đừng mong được yên ổn.
Thảm nhất chính là người anh em này, đứng mũi chịu sào.
Họ tưởng niệm tình hữu nghị cách mạng giữa bọn họ, chủ động lấy dây thừng trói người, nhấc lên đặt nằm ngang bên rìa bình đài, dứt khoát lui lại, để cho lão đại ra tay.
Hộ vệ bị trói thành bánh chưng nhắm mắt lại, chờ bị đạp.
Úc Thừa: "..."
Rất tốt, huấn luyện nghiêm chỉnh đấy.
Nghĩ tới một dãy đầu lần trước, cậu đánh giá tên vương này tính khí hẳn là chẳng ra sao.
Úc thiếu gia nhập gia tùy tục, bước qua, đá người xuống bậc thang.
Hộ vệ "vội vàng" lăn tới tầng bình đài tiếp theo, nằm sấp bất động.
Hơi vui vui, tuy nói lão đại chẳng ra sao, nhưng vẫn luôn cực kỳ có nguyên tắc, nếu đã dùng phương thức này trừng phạt gã, sau này sẽ không giày vò gã trên phương diện khác nữa. Gã da dày thịt béo, tỏ ra không hề áp lực chút nào, cho dù lăn tới bậc cuối cùng đi nữa cũng không có vấn đề gì.
Những hộ vệ còn lại cũng hơi bất ngờ.
Bọn họ chủ động cung cấp một sự lựa chọn cho lão đại, thực ra cũng không nắm chắc, không ngờ hắn lại đồng ý, xem ra là không để trong lòng... Ồ, chắc là cũng hiểu nguyên nhân là do chính mình, nên không bùng nổ.
Wow, không hổ là vương một giới, thật rộng lượng!
Bọn họ nhìn lão đại chậm rãi bước xuống bậc thang, lướt qua bánh chưng nằm trên mặt đất mà đi tiếp, biết chuyện này thế là đã xong, liền cởi trói cho người anh em, đuổi theo: "Vương, ngài đi đâu vậy?"
Úc Thừa nói: "Đi dạo."
Bọn hộ vệ nhắm mắt theo đuôi cậu đi qua quảng trường trước cung điện, tới chỗ một trong những cây cầu đá.
Úc Thừa đứng giữa cầu, men theo âm thanh quay sang bên trái nhìn về phương xa, thấy phần cuối quả nhiên có một thác nước.
Nước sông cuồn cuộn chảy ra từ đó, chảy qua chín chiếc cầu trên không này, không hề lưu luyến mà chảy về phía rừng rậm dưới hạ du. Cậu đánh giá một lượt, đưa tầm mắt chuyển hướng về phía trước.
Qua chiếc cầu lơ lửng là một con đường rộng và bằng phẳng, được phủ bằng những phiến đá tương tự như quảng trường, hai bên đường là rừng rậm xanh um tươi tốt, xa hơn, mơ hồ có thể thấy được một ống khói cao cao dựng thẳng, khá giống nhà máy điện.
Úc Thừa không quen với con người cũng như cảnh vật nơi đây, không dám bước thêm về phía trước, theo đường cũ quay về cung điện.
Bọn hộ vệ vẫn đi theo hắn, cảm thấy hôm nay hắn đặc biệt ôn hòa nhã nhặn.
Nếu như là ngày thường, bọn họ đi theo suốt dọc đường như vậy, chắc chắn đã bị thổi bay từ lâu. Mấy người ngẫm lại tình trạng của hắn, thử dò xét nói: "Lão đại, có phải ngài có tâm sự gì không?"
Úc Thừa nói: "Sao lại hỏi như vậy?"
Hộ vệ nói: "Vì... Trông ngài hơi khác với thường ngày."
Úc Thừa nói: "Ví dụ?"
Ví dụ hôm nay ngài hơi bị dễ tính?
Thế chẳng phải là đang nói ngài có tính khí xấu à.
Bọn hộ vệ không dám nhắc tới, chỉ nói: "Ví dụ như không ghét bỏ chúng tôi."
Thực ra Úc Thừa cũng ghét lắm, nhưng hết cách rồi, cái chỗ quỷ quái này quá không khoa học, nhỡ có thứ gì từ đâu đó nhảy ra, mấy người này tốt xấu gì cũng có thể che chở cho cậu.
Cậu ngẫm lại tính khí của tên vương này, chỉ đơn giản nói "Ừ", thấy bọn họ quả nhiên lập tức khôi phục yên tĩnh, không nhanh không chậm đi dạo một vòng quanh cung điện, nhìn về phía một hộ vệ của hắn, hỏi: "Dạo này thích làm gì?"
Người kia bị hỏi hơi ngẩn người, gãi đầu: "Vẫn giống như bình thường thôi, thỉnh thoảng luyện tập với bọn họ, uống chút rượu kiểu vậy."
Úc Thừa nói: "Không đọc sách?"
Người kia càng ngu người: "Đọc sách gì chứ, tôi vừa nhìn thấy chữ là lại thấy choáng váng."
Úc Thừa hài lòng, dẫn theo bọn họ trở lại thư phòng, tìm một cuốn tạp ký bình thường trên giá sách, duỗi tay đưa cho gã, chỉ vào sân: "Đi, xếp bàn ghế, ngồi ở kia chép lại cuốn sách này một lần, khi nào chép xong khi ấy mới được ngủ. Mấy người các cậu thay phiên theo dõi."
Người kia: "..."
Những người còn lại: "..."
Người kia kêu thảm thiết: "Đừng mà, lúc nãy không phải lão đại ngài đã phạt rồi sao?"
Dừng một chút, hắn nhanh chóng tự cứu mình, "Phạt cũng được, chúng ta đổi cách thức khác có được không?"
Một cước kia của Úc Thừa chẳng qua là chưa hiểu thông lệ, không muốn bị hoài nghi nên mới đá, hiện giờ cậu mới tính món nợ này.
Đương nhiên chuyện như vậy không thể nói, cậu nghiêm túc nói: "Tôi không phải đang phạt, mà là đang dạy dỗ cậu. Cậu quá bốc đồng, thiếu bình tĩnh, tôi đây là muốn tốt cho cậu, để cậu mài dũa tính cách."
Úc thiếu gia dù có công khai chỉnh người, cũng thích giả vờ vô tội.
Cậu vỗ một cái lên bả vai đối phương, ngữ trọng tâm trường* than thở một tiếng: "Hi vọng có một ngày cậu có thể hiểu được nỗi khổ tâm của tôi."
*Ngữ trọng tâm trường: nói lời chân thành, lời nói thấm thía, ẩn ý sâu xa
Giờ cậu đã không để ý tới chuyện thiết lập tính cách bị phá vỡ nữa rồi.
Đi dạo một vòng thăm thú đủ rồi, trả thù xong trong lòng cũng thư thản, cậu muốn về xem thân thể của mình thế nào rồi.
Lần trước vừa mất đi ý thức liền hoán đổi trở lại, cậu cảm thấy lần này không chừng cũng giống vậy.
Nhưng cậu không định tự mình hại mình mà đập đầu vào tường, liền mặc kệ đám người kia, thảnh thơi mà tiến vào phòng ngủ bên cạnh, chuẩn bị ngủ một giấc.
Một đám hộ vệ suốt một lúc lâu thật lâu vẫn không thể hoàn hồn.
Lão đại bọn họ tính khí khó ở khó chiều, từ trước tới giờ lúc lên cơn với bọn họ cũng chưa bao giờ kiếm cớ, cho nên... Những gì hắn nói đều là lời từ tận đáy lòng? Sao đột nhiên như vậy?
"Đậu má!" Một người trong đó đột nhiên biến sắc, "Mấy người nói hành động này của hắn đêm nay, có phải giống như nhìn mặt lần cuối không?"
Đù má!
Mấy người còn lại nhất thời hoảng hốt, chạy vọt vào gian nhà của thần y, lôi người ra, hỏi ông có chắc là lão đại chỉ đang trong thời kỳ động dục hay không.
Gần đây thần y lật xem một đống tư liệu, vẫn không có cách nào xác định chính xác tình huống của Long Dục.
Vì Long tộc... Muốn động dục thì bất cứ lúc nào cũng có thể động dục, khi động dục thì đều có đối tượng ngay trước mắt rồi, không phải kìm nén. Ông nói: "Không chắc chắn, tôi cảm thấy không giống."
Tâm bọn hộ vệ vù vù nguội lạnh.
Thần y hỏi: "Hắn làm sao vậy?"
Bọn hộ vệ liền nhanh chóng kể lại những gì đã xảy ra, mắt còn hơi đỏ lên.
"Hắn cực kỳ, cực kỳ bình tĩnh nhìn cung điện một lượt, còn đứng ở trên cầu nhìn xung quanh một lần, sau đó còn bộc lộ tâm tình với chúng tôi." Bọn họ run giọng nói, "Cmn dọa chúng tôi chết khiếp!"
"Mạch tượng của hắn thực sự không sao chứ? Có phải ông không nhìn ra bệnh, hắn biết ông không giúp được gì, lên không nói ra, định một mình gánh chịu?"
Bọn họ càng nói càng thấy lòng chua xót: "Có khi hắn đã bí mật sắp xếp xong xuôi mọi chuyện từ lâu, bây giờ khí lực để bay lên không trung cũng không còn, chỉ có thể đứng ở trên cầu nhìn về phương xa, nhìn một lần cuối... nhìn Yêu giới một lần."
Thần y biết Long Dục không phải là người cảm tính, có lẽ thực sự chỉ khi sắp chết rồi mới có thể nói những lời xuất phát từ tận tâm can với bọn họ.
Ông cũng cảm thấy sự tình đã trở nên nghiêm trọng, nghiêm túc nói: "Gọi mấy người bọn Tử Xuân đến hết đây!"
Bọn hộ vệ đáp "Được", quay đầu bỏ chạy.
Một lát sau, mấy vị tâm phúc bước vào tiểu viện của Long Dục.
Thần y chạy vào bắt mạch một hồi, phát hiện vẫn rất khỏe mạnh, mà toàn bộ quá trình Long Dục đều không tỉnh lại, ngủ say như chết.
Mấy vị tâm phúc đều ngưng trọng.
Bình thường, hắn có thể tỉnh lại ngay từ lúc bọn họ vừa bắt đầu bước vào tiểu viện, quả nhiên là đã xảy ra chuyện.
Bọn họ không dám đánh thức hắn, cử ra hai người vào trong canh chừng, những người còn lại thì thương lượng đối sách.
Tình trạng thân thể của Long Dục liên quan đến toàn bộ đại sự của Yêu giới, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Yêu Vương chân chính còn chưa biết phụ tá đắc lực của hắn ngay cả tang sự cho hắn cũng đã suy nghĩ kỹ rồi.
Hắn nhìn một đám nhóc con trước mặt, hỏi: "Người này?"
Lớp trưởng nói: "Đây là anh trai ruột của cậu sao?"
Long Dục nhíu mày: "Cô đoán xem."
Lớp trưởng không lên tiếng.
Những người còn lại vừa nhìn thái độ của Úc Thừa liền biết chuyện này không thành vấn đề, không khỏi đấm ngực dậm chân.
Mấy tên nhị thế tổ này trò gì mà chẳng dám chơi, sao có thể sợ chuyện này, lớp trưởng đang tính toán mưu ma chước quỷ gì thế!
Mà việc đã đến nước này, Úc Thừa không thể bảo lớp trưởng đổi ý, mọi người không thể làm gì khác ngoài hai mắt sáng quắc nhìn về phía lớp trưởng kỳ cựu thích uống trà hoa cúc cẩu kỷ của bọn họ, mong cô có thể vượt xa giới hạn của người thường.
Lớp trưởng mang trên mình hi vọng của cả làng vắt hết óc suy nghĩ, nghẹn ra được một cách.
Cô hết xóa lại sửa lách cách gõ vài dòng chữ trên điện thoại di động, sau đó cho tạm dừng ca múa nhạc, ra hiệu để bọn họ đừng nói chuyện.
Những người kia biết được nguyên do cũng vây quanh, muốn nghe giọng nói của tổng tài bá đạo một chút.
Lớp trưởng cảm thấy đã chuẩn bị xong xuôi, liền đưa điện thoại di động qua: "Nói theo những lời viết trên đó, dạt dào tình cảm vào, nói xong thì cúp máy."
Long Dục giương mắt quét xong, cười nhạo một tiếng, đưa tay ấn số, nghe lời bọn họ để chế độ handsfree.
Mấy giây sau, cuộc gọi được kết nối, một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Alo, Tiểu Thừa, còn chưa ngủ sao? Trong nước có phải đã quá nửa đêm rồi không?"
Uầy, hiện giờ Tổng giám đốc Úc đang ở nước ngoài nha!
Mọi người ngừng thở, chờ người nào đó đọc lời kịch.
Long Dục chẳng ngại gì, chẳng có gì là hắn không dám chơi, vừa đúng lúc hắn cũng muốn điều chỉnh lại quan hệ xã hội của thân thể này một chút, liền nói với điện thoại di động: "Ừm, đêm nay uống chút rượu, muốn cùng anh nói đôi lời tự đáy lòng, anh nghe thôi là được."
Trên mặt hắn hiện ý cười, giọng nói lại trầm xuống, thậm chí mang theo vài phần khàn khàn, "Anh, em thích anh, là loại thích kia, em đã đè nén chuyện này trong lòng quá lâu, thực sự không chịu nổi nữa, nói xong cũng được giải thoát rồi, anh không cần đáp lại em đâu, coi như em đang nói lời khi say đi."
Hắn mỉm cười, ấn cúp máy.
Bình thường ở trường học cậu là mẫu người ôn hòa, nho nhã, hiền lành, lúc này đây toàn thân đều tỏa ra khí vị "xấu xa", không ít nữ sinh nhìn mà trợn tròn cả mắt, nhưng rốt cuộc thì thu hoạch từ trò đùa kia vẫn có sức hấp dẫn lớn hơn, mau chóng làm lu mờ mấy giây tim đập rộn ràng, tất cả đồng loạt tập trung vào điện thoại di động.
"..." Tổng giám đốc Úc ở bên kia trầm mặc vài giây, gọi một cuộc điện thoại về nhà, biết Tiểu Thừa đi liên hoan, tìm tên Tống Diệp Lỗi trong danh bạ, gửi một tin nhắn.
Đêm nay Tống Diệp Lỗi không ra khỏi nhà đi đâu chơi, vừa nằm xuống chuẩn bị ngủ, nghe thấy tiếng chuông liền híp mắt cầm điện thoại di động lên, đối mặt với một hàng chữ.
Úc Diêm Vương: Cậu chờ chết đi.
Hắn giật mình ngồi dậy, cảm giác cả người thanh tỉnh hẳn, vội vã nhắn lại: "Anh, em làm sao?"
Úc tổng nói: "Cậu nói xem? Cậu không ở cùng Tiểu Thừa à?"
Tống Diệp Lỗi nói: "Không có! Em ở nhà!"
Hắn tỏ thái độ tử tế, nơm nớp lo sợ dập lửa giận của Úc Diêm Vương, lúc này mới hỏi rõ là có chuyện gì.
Hóa ra đêm nay Tiểu Thừa tụ tập chơi bời, gọi điện thoại trêu đùa Tổng giám đốc Úc, Tổng giám đốc Úc tổng là người lạnh lùng khó tiếp cận, nhưng lại là một tên cuồng em trai, từ trước đến nay luôn cảm thấy Tiểu Thừa là đứa em trai tốt ngoan ngoãn nghe lời, việc này hiển nhiên là tính nợ lên đầu hắn.
Hắn nghẹn lời không biết nói gì, oan ức nói: "Anh à, em oan quá mà!"
Tổng giám đốc Úc lạnh nhạt nói: "Mười lần nó tụ tập thì có chín lần là đi với cậu, tôi trách oan cậu sao?"
Tống Diệp Lỗi không còn gì để nói, không thể làm gì khác ngoài nhận mệnh đi thăm dò chân tướng.
Người trong phòng riêng đợi năm phút đồng hồ cũng không thấy động tĩnh gì, cảm giác như một quyền đánh vào nắm bông, nghẹn đến khó chịu.
Ngay lúc bọn họ định từ bỏ, điện thoại vang lên, mọi người kích động nhìn, thấy trên đó viết hai chữ —— A Lỗi.
"Nhất định là phái tới hỏi thăm tin tức, mau tiếp đi!"
Long Dục nghĩ đến người tính kế hắn, không đoán được cuộc gọi này có ý đồ gì, làm bộ không nghe thấy bọn họ bảo để chế độ handsfree, sau khi bắt máy đặt ở bên tai: "Alo?"
Tống Diệp Lỗi nói: "Tiểu Thừa mấy cậu có phải vừa chơi game không?"
Long Dục nghĩ thầm quả thực là vì việc này, hơi thất vọng, nói một tiếng "Ừ".
Tống Diệp Lỗi nói: "Cùng ai thế?"
Long Dục nói: "Bạn học."
Tống Diệp Lỗi mắng: "Đm, anh cậu cho rằng tôi với cậu đi cùng nhau, trực tiếp tìm tới tôi, tôi còn tưởng chuyện lần trước dẫn cậu đi đua xe, hại cậu rơi xuống sông bị y biết, suýt hù chết tôi!"
Long Dục hơi híp mắt.
Được việc lại chẳng mất công, hai lần này hắn thực sự nhập vào cùng một người?
Hắn nói: "Khi nào rảnh tôi sẽ giải thích với anh ấy."
Tống Diệp Lỗi nói: "Được, tôi cúp máy đây."
Hắn hoàn thành nhiệm vụ, vui vẻ đi báo cáo với Tổng giám đốc Úc.
Tổng giám đốc Úc nghĩ thầm quả nhiên chỉ là trò đùa, yên tâm, tiếp tục công việc.
Một bên khác, Long Dục ứng phó xong đám bạn học gào thét, kiên nhẫn chơi một vòng, rồi không còn hứng thú.
Hắn ngồi một bên nghiên cứu điện thoại di động, xem một video ngắn trên Weibo, phát hiện sau khi video này chạy hết, phía dưới sẽ có video mới, liền xem tiếp, bất tri bất giác xem đến hết pin.
Long Dục liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này mới phát hiện thời gian đã hơi lâu, hắn vậy mà vẫn còn ở nơi này.
Trầm ngâm vài giây, hắn vẫn định quay về xem thế nào trước, liền buộc mình đi ngủ, muốn thử xem như vậy có tác dụng không.
Hắn vốn tưởng rằng sẽ rất khó ngủ, ai ngờ lại ngủ ngon đến bất ngờ.
Ngủ một mạch đến rạng sáng, đối mặt với căn phòng riêng quen thuộc, thần sắc của hắn hơi trầm xuống.
Mọi người tưởng hắn có tính cáu bẳn lúc mới ngủ dậy, ngáp một cái rồi lũ lượt kéo đi.
Long Dục đứng ở dưới tầng, nhìn ngựa xe như nước, tự hỏi nên đi đâu.
Tổng giám đốc Úc ăn bữa tối xong, nhớ tới em trai nhà mình, liền gọi một cuộc điện thoại, phát hiện đối phương tắt máy, không thể làm gì ngoài gọi về nhà.
Bên kia có hơi lo lắng, có vẻ Úc Thừa muốn ca hát cả đêm với bạn học, khi đi cậu không lái xe mà ngồi xe trong nhà đi.
Bọn họ đều đang chờ cậu gọi họ đến đón người, nhưng tiếc là cậu vẫn luôn bặt vô âm tín, nói: "Cho dù điện thoại di động hết pin, hẳn là cậu ấy cũng có thể tìm chỗ nào sạc, hoặc trực tiếp bắt xe về, dù không trở lại cũng nên lên đánh tiếng trước, sắp mười giờ rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Tổng giám đốc Úc giật mình trong lòng, trong đầu vang lên một giọng nói: Em đã đè nén chuyện này trong lòng quá lâu, thực sự không chịu nổi nữa, nói xong cũng được giải thoát rồi.
—— cũng được giải thoát rồi.
Trong nháy mắt y cảm thấy máu thịt toàn thân lạnh như băng, nói: "Liên hệ với bạn học của nó, điều tra camera giám sát, tìm người!"