Phi Gien Hoàn Mỹ

Chương 22

Đại sư Andrew là một truyền kỳ trong Liên Bang.

Lúc cơ giáp mới được phát minh ra, Andrew đang học đại học, sau khi tiếp xúc với thứ này ông rất nhanh trầm mê vào trong đó, không thể tự kiềm chế. Thậm chí bởi vậy mà liên tục nghỉ học nên bị trường đại học khuyên nghỉ. Sau khi nghỉ học, ông càng một lòng một dạ dấn thân vào chế tạo cơ giáp. Đồng thời ông còn là người lữ hành tinh tế, qua lại giữa các hành tinh để tìm kiếm tài liệu chế tác cơ giáp.

Tính cách của ông ôn hòa, làm người thân thiết, có rất nhiều người ủng hộ. Cơ giáp của ông có tạo hình rất khác biệt, ưu nhã, lại lấy tài liệu đặc biệt làm ra có thể không ngừng đổi mới nâng cấp, thường xuyên khiến một gia tộc dùng mấy đời cũng không bị đào thải. Được xưng là cơ giáp truyền thừa. Hơn nữa bản thân ông không có thiên kiến bè phái, học đồ khắp nơi, luôn không chút do dự nói cho người khác biết phát hiện mới trong cơ giáp của mình, này cũng khiến sinh hoạt của ông nghèo khó, thường thu không đủ chi. Sau này có người vì ông mà đề danh cống hiến cho Liên Bang, cho kinh tế trợ cấp mới khiến ông qua ngày tốt hơn chút.

Cho dù như vậy, ông chưa bao giờ ích kỉ tư lợi, vài chục năm sau khi ông trở thành đại sư, nhóm nghiên cứu cơ giáp Liên Bang có hơn phân nửa đều tự xưng là học sinh của ông, chịu qua hoặc ít hoặc nhiều sự chỉ bảo, đối với ông vô cùng kính trọng, tôn sùng.

Thứ ông am hiểu nhất là dùng tài liệu quý hiếm chế tạo các loại trí năng cơ giáp, từng cái cơ giáp đều có phần tính cách riêng của mình, thiết lập bộ phận độc đáo thuộc về chính mình. Sau khi ông qua đời, có người từng làm công tác thống kê xem trong cuộc đời mình ông đã làm ra bao nhiêu cơ giáp, phát hiện vừa lúc ba mươi sáu cái, được xưng là ba mươi sáu cơ giáp hoàng. Là một trong những đội cơ giáp cường hãn nhất Liên Bang, mỗi một cái có thể đơn đả độc đấu với ba ngàn trùng tộc.

Phải biết, giả như dùng bộ binh trùng kích, hai mươi sĩ binh mới có thể đối phó với một trùng tộc. Có thể nghĩ ra cơ giáp trên chiến trường phát huy lực lượng có bao nhiêu mạnh mẽ.

Vinh Tranh lật xem truyện ký về vị đại sư này, nhìn đến nhập thần. Không phát hiện mặt trời đã lên cao, gần giữa trưa rồi. Sinh hoạt quân giáo rất không thú vị, rất nhiều sinh viên nhiều ngày bận rộn nếu được nghỉ sẽ ra ngoài đi chơi, giống như hắn còn đứng trong thư viện tra tư liệu, thật sự là thiểu số.

Chỉ là, thiểu số không có nghĩa là chỉ có mình hắn. Hắn vừa mới định gõ mấy bản sách phục chế (bản sao) lại trở về chậm rãi xem, có một bàn tay từ bên cạnh vươn ra thiếu chút nữa cùng nhấn phím với hắn.

Hắn nghiêng đầu nhìn lại, là nam nhân có vóc dáng cao hơn hắn, nhìn rất trẻ, có lẽ là sinh viên trong học viện, mang một cặp kính gọng vàng, đôi con ngươi hẹp dài giờ khắc này lóe lóe, cũng nhìn lại.

Vinh Tranh cười cười, chủ động hỏi: “Cậu cũng muốn mượn quyển sách này?’

Nam nhân kia đánh giá hắn vài lần, không đáp hỏi lại: “Cậu là tân sinh?”

Vinh Tranh gật đầu: “Tôi là sinh viên chuyển trường, mới tới không lâu.”

Mâu trung đối phương hiện vẻ sáng tỏ, sau đó lưu loát chọn bộ sách chế phục: “Cậu tới trước đi.”

Ngón tay của nam nhân dài hơn so với người bình thường, vừa thấy liền biết rất linh hoạt. Vinh Tranh sát na liên tưởng đến khống chế cơ giáp và đánh bàn phím, một đôi tay như vậy không biết có bao nhiêu tiện lợi. Ánh mắt không khỏi nhìn nhiều thêm một lát.

Nam nhân chú ý tới ánh mắt của hắn, dường như cũng đã quen không có phản ứng gì. Vinh Tranh nói cảm ơn người kia cũng chỉ khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Vinh Tranh nghĩ lại đem chuyện này ném ra sau đầu, không ngờ buổi sáng ngày cuối thứ năm, khóa cơ giáp mời huấn luyện viên không phải ai khác chính là nam nhân đã từng gặp mặt một lần này, lại còn là giảng viên học kỳ năm nay đặc biệt mời đến.

“Tôi là Kỳ Uyên, từ hôm nay trở đi sẽ tiếp nhận huấn luyện cơ giáp cho các em.” Nam nhân nhìn quét toàn phòng học, tầm mắt khi nhìn thấy Vinh Tranh hơi sững lại, lại nói: “Tôi không phải quân nhân cho nên các em có thể không cần gọi tôi là huấn luyện viên, gọi tôi một tiếng thầy Kỳ là được.”

Thầy giáo Kỳ nói thế nào là khống chế, trước là nói từ vị trí bàn phím, vô luận độ đồng bộ cao bao nhiêu, trên cơ giáp luôn có trang bị bàn phím nhân thể tinh vi, rất nhiều không phải chỉ dùng miệng là có thể điều khiển động tác. Vinh Tranh còn có chút ấn tượng với bàn phím màn hình cảm ứng bên trong Gerda, chỉ nhớ rõ trong đó có rậm rạp vô số nút ấn.

Kỳ Uyên ở trên màn ảnh rộng lớn chọn ra bàn phím tiêu chuẩn, sau khi nói đại khái, hắn quy định lần sau lên lớp cần phải học thuộc tất cả các vị trí. Ba ngày sau sẽ có khóa thứ hai, mà những nút ấn này có hơn một ngàn. Liền tính chọn ra một đám tinh anh Liên Bang cũng có chút chịu không nổi, một đám người âm thâm níu lưỡi.

“Đây là cơ sở trong cơ sở. Nếu ba ngày sau, khi tôi kiểm tra thí điểm,trong tất cả các em chỉ cần có ba sai lầm trở nên, thành tích dự thi cuối kỳ không cần nghĩ đạt tiêu chuẩn.” Yêu cầu của Kỳ Uyên vô cùng khắc nghiệt, mặt không biểu tình nói: “Ba cái này, là cho phép ba người phạm sai lầm. Đừng tưởng rằng các em có thể sai ba lượt.”

Trong phòng một mảnh nghị luận, Irwin nhỏ giọng thì thầm với Vinh Tranh: “Hảo gia hỏa, nếu ai sai chẳng phải sẽ bị người khác hận suốt một học kỳ sao?”

Biện pháp này quả thật mới mẻ độc đáo. Vinh Tranh cũng không phải người có trí nhớ cực tốt. Bất quá hắn nhớ đến, bên cạnh sáng tác của đại sư Andrew cũng có sách tắt máy cơ giáp, trong đó có nhắc tới bàn phím cơ giáp là có quy luật, đáng tiếc hắn không mượn quyển sách kia, lại phải đi thư viện một chuyến nữa.

Sau khi tan học, Irwin lẩm bẩm một câu gì đó, bận rộn tìm nơi ngâm nga rời đi. Chỉ có Vinh Tranh không nhanh không chậm thu dọn đồ đạc, hướng thư viện đi đến. Chỉ là vừa muốn bước ra khỏi phòng học, lại cùng đường với Kỳ Uyên, người sau đẩy đẩy mắt kính, mâu trung có vài phần tìm tòi nghiên cứu: “Cậu không nóng vội?”

“Không nóng vội.” Vinh Tranh nhìn bốn phía đông đảo bạn học, thoải mái đi chậm rãi nói: “Em nghĩ thầy Kỳ sẽ không bố trí tác nghiệp mà sinh viên không có khả năng hoàn thành, đúng không?”

Kỳ Uyên nhíu mày: “Nga? Nếu tôi có ý khác thì sao?”

“Em đây chỉ là quên mất quyển sách về quy luật sắp hàng bàn phím trong thư viện.” Khóe miệng Vinh Tranh cong lên, khó có được đùa nói: “Sau đó cùng bọn hắn đánh cược một trận, xem xem có thể hay không thắng được một trong ba danh ngạch.”

Kỳ Uyên sung sướng mỉm cười: “Nói cho bọn họ cũng không sao. Có đôi khi giao tiếp và vận khí đều là bộ phận của nhân sinh, không thể tiếp nhận mới là bắt đầu thất bại.”

“Cảm ơn thầy dạy bảo.” Vinh Tranh chia tay hắn ở con đường kế tiếp. Đi lục sách xong mới về ký túc xá, mở cửa thấy ba người đều ở, hơn nữa đều cùng một tư thế—-Ôm sách điện tử lẩm bẩm.

Vinh Tranh chớp chớp mắt, giơ giơ trí não cá nhân trên tay: “Có người nào muốn hai quyển sách và này không?”Sáu con mắt nhất tề ngẩng lên, gắt gao nhìn chằm chằm hắn không tha, Irwin đem vật trên tay ném đi, đột ngột nhào tới chà đạp đầu Vinh Tranh: “Hảo tiểu tử—không nói sớm!”

Song bào thai tuy trên mặt còn lạnh lạnh nhợt nhạt nhưng lửa nóng trong con mắt, cùng bộ dáng nóng lòng muốn thử. Đợi Irwin buông tay ra, hai người họ một trước một sau kẹp lấy Vinh Tranh, “thuận tay” lấy đi tư liệu trên tay hắn, lập tức phục chế truyền qua.

Vinh Tranh dở khóc dở cười cầm lại đồ, Irwin đảo mắt đột ngột đề nghị: “Ngày mai cuối tuần, tôi nghe có người tổ chức hội hữu ái tân sinh. Chúng ta có nên đi chơi chút không?”

Song bào thai không nhìn hắn, Irwin đi tới chạm chạm Vinh Tranh, giật dây: “Có thứ này học thuộc lòng khẳng định không vấn đề…Chúng ta đi chơi đi, nghe nói là ở chỗ kia Thủ đô tinh… cái chỗ chơi tốt nhất kia gọi là gì nhỉ?”

“Cũng không thiếu vài giờ như vậy.” Irwin tiếp tục động khóe miệng: “Rất nhiều người đều đi, bọn họ rất hiếu kỳ về cậu, nhiều người tụ lại như vậy, vui a. Ăn vài cái của bọn nhà giàu cũng không cần bỏ tiền.”

Cậu ta quay đầu nhìn hai anh em nhà Pal: “Thế nào? Hội hữu ái a! Tất cả mọi người đều là đồng bào, đi thử một lần đi!”

Hai anh em suy nghĩ, gật đầu đáp ứng, Vinh Tranh cũng rất lâu không thả lỏng, nên cũng đi theo. Một hàng mười mấy người lái năm sáu chiếc xe, ra khỏi cửa học viện phóng thẳng vào trong nội thành, đến chỗ phồn hoa nhất, vào một chỗ ăn chơi tiêu phí không hề thấp.

Bên trong trang hoàng kim bích huy hoàng, nam sinh đứng đầu quen thuộc đi lên tầng năm, đại khái là đã hẹn trước, mọi thứ đều được chuẩn bị tốt. Gian phòng to như vậy, tất cả thiết bị chơi đùa đều có, còn có mấy gian phòng nhỏ bên cạnh là nơi tư mật để nghỉ ngơi. Tất cả mọi người đều là nam nhân cũng không có cái gì gọi là không buông được, ca hát đánh bài, một nhóm người nhanh chóng quen thuộc, kề vai sát cánh cùng nhau uống rượu.

Nam sinh hữu nghị tới cũng nhanh. Vinh Tranh mang ý cười cùng Irwin một ly tiếp một ly, trong phòng đèn có chút tối, thân thể này sau khi uống rượu có chút phản ứng, không lâu sau hai má liền đỏ, trung hòa không ít anh khí thời gian này huấn luyện mà có, tinh thần hắn thả lỏng, áo cũng cởi bỏ, dựa vào trên sô pha cầm chén rượu, mười phần biếng nhác, xương quai xanh và khỏa hồng chí kia như ẩn như hiện lại hơn vài phần mị khí.

Irwin thấy theo bản năng nuốt nước miếng một cái. Vội vàng chuyển tầm mắt, mặc niệm chính mình thích chính là em gái mềm mại em giá mềm mại…..Ngao ô, Vinh Tranh này còn yêu nghiệt hơn cả em gái mềm mại!

Vinh Tranh không thấy được ánh mắt biến hóa đột ngột của cậu ta, trong phòng huyên náo, hắn lại nghĩ đến không biết nếu Phù Chính trở lại, có thể hay không phát hiện ra hắn cao hơn, biến cường tráng, còn có nhiều hơn chút đường cong cơ nhục. Đây đều là những thứ hắn khắc khổ huấn luyện được.

Nói như vậy, đứng ở bên người nọ, có lẽ sẽ càng xứng đôi hơn. Bất kể thế nào, hắn không cho phép cũng không cam lòng là người ở phía sau. Hắn tin tưởng chính mình có thể cùng y sóng vai, vẫn luôn tin tưởng.

Máy liên lạc đột ngột vang lên, trong tiếng ôn ào cơ hồ không nghe rõ. Vinh Tranh lắc mình đi ra ngoài, đến trên hành lang chuyển nhận, bên kia Lạc Trọng Anh ấm ách cổ họng khóc nói: “A Tranh! Làm sao giờ? Tống Tử Võ bị người bắt đi!”
Bình Luận (0)
Comment