Bởi vì vội vàng trở về, Phù Chính bỏ hết công việc trong tay, nên mấy ngày kế tiếp Phù Chính đều bận tối mày tối mặt. Chỉ đành hẹn ngày làm thủ tục trước với bên dân chính.
Hai người khôi phục lại mối quan hệ ngọt ngào ấm áp như lúc trước, đặc biệt Vinh Tranh vì dưỡng thương, ăn uống bồi bổ lại, mỗi ngày đều dính làm một khối với Phù Chính, tình cảm tăng mạnh, trừ một bước cuối cùng thì cái gì cũng đã làm.
Chỉ là, không nghĩ tới “tình địch” Vệ Tư lại thường xuyên tìm tới cửa, còn nơi nơi lắc lư trước mặt Vinh Tranh chặn hắn lại, nói chính mình và Phù Chính là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, Vinh Tranh mới đầu nghe nói Phù Chính vì khai phá hành tinh Gaia, không thể không hợp tác với gia tộc người này, sau cũng có chút không chịu được sự khoe khoang của thanh niên. Vệ Tư cũng dần phát hiện thái độ biến hóa của Vinh Tranh, ngược lại càng năng tới lui, phá vỡ không khí của hai người.
Ví dụ như….
Sáng sớm tới Phù gia đưa tin, Phù Chính nếu còn ngủ trong phòng với Vinh Tranh, liền gõ cửa phòng tới vang dội; Phù Chính nếu ở trong phòng là việc liền lao tới gác tại cửa phòng; Nếu Phù Chính đang ăn cơm, vậy ngượng ngùng, Vệ Tư sẽ nói chính mình chưa ăn sáng, không chút khách sáo mà ngồi xuống cùng ăn, mà sao lại ngồi chuẩn như vậy nha, chen giữa Phù Chính và Vinh Tranh.
Mày Phù Chính nhăn lại, Vệ Tư liền chớp mắt cười nói: “Anh Chính, anh quên sao? Trước bảy tám tuổi, em đều đến nhà anh cùng sinh hoạt như thế này a. Huống chi, hiện tại mỗi ngày em đều chạy tới nơi này là hy vọng hai nhà hợp tác vui vẻ nha.”
Phù Chính bất đắc dĩ nói: “Vệ Tư, cậu đã không phải là đứa trẻ bảy tám tuổi. Vệ gia cũng là gia tộc quân chính lừng lẫy, chẳng lẽ không dạy qua cậu, để cho bạn mình có không gian cá nhân sao?”
Lời này nói khá nặng. Vệ Tư cắn cắn môi dưới không nói chuyện, Vinh Tranh vừa lúc giúp quản gia Bohn mang hoa quả vào trong phòng làm việc, lúc đẩu cửa vào liền nhìn thấy Vệ Tư phẫn hận trừng mình, một đôi mắt đẹp tỏa sát khí ra bốn hướng.
Trong lòng hắn cười thầm, trên mặt lại không có chút biểu hiện, chỉ giả vờ không để ý, để đĩa hoa quả xuống, thân mật đến gần Phù Chính: “Em nhớ rõ anh thích ăn táo, vừa lúc có đợt táo tươi mới, liền giúp Bohn gia gia mang qua.”
Nói xong còn tiện tay đưa một miếng đã cắt sẵn qua.
Phù Chính nhìn thấy Vinh Tranh vẻ mặt nhu hòa, ẩn ẩn có vài phần khoái trá, hai người chỉ cần đứng chung một chỗ liền như hòa hợp lại, phảng phất như một khoảng không gian này không còn ai khác nữa, cũng không ai có thể quấy nhiễu, Vệ Tư cũng biết chính mình mấy ngày nay làm cho người không thích, nhưng buông tay nhìn người mình thầm mến nhiều năm đến với người khác như vậy, thật sự không cam lòng. Tình cảnh trước mắt này, hắn hận Vinh Tranh xuất hiện, lại nhìn thoáng qua, khẽ cắn môi, mở cửa rời đi.
“Phanh” một tiếng, tiếng giày quân đội nện đi xa, Vinh Tranh vô tội chớp mắt: “Này không liên quan tới em a.”
Phù Chính cơ hồ nhìn thấy cái đuôi phía sau hắn nhếch lên, buồn cười nhéo mặt hắn: “Đúng chuyện không liên quan tới em. Tính tình của Vệ Tư trước đây đều như vậy, sớm nên có người đối nghịch với cậu ta, khiến cậu ta phải cẩn thận hơn.”
Vinh Tranh nhún vai: “Đại mỹ nhân như vậy ở bên cạnh nhiều năm, anh quả thực không động tâm? Chậc chậc, thật là ý chí sắt đá.”
Phù Chính nghiêm mặt: “Tôi không phải ý chí sắt đá.” Y chủ động ôm lấy Vinh Tranh trao một nụ hôn sâu, thật lâu sau rời ra, thản nhiên nói: “Tôi chỉ là chờ ngày đó, gặp em.”
Tình là ngẫu nhiên, sao có quy luật gì, lại nào có thứ tự trước sau? Cho ù ngày đó xuất hiện không phải là Vinh Tranh, cũng sẽ có Lý Tranh, Vương Tranh…cũng sẽ không là Vệ Tư. Nếu tử triền lạn đả (ở đây là bám dai, mặt dày nha) đều có người yêu, như vậy trên thế giới phải chăng sẽ có rất nhiều kẻ da trâu?
Phù Chính luôn nghiêm túc đứng đắn lại nói lên câu tình động nhân như thế. Trong lòng Vinh Tranh nhộn nhạo, như chìm trong nhu tình. Nhìn người yêu thấy thế nào cũng tốt, bắt đầu động tay động chân.
Lần này bọn họ đều muốn phá vỡ một bước cuối cùng, ai ngờ ông trời không chiều lòng người, máy liên lạc trong phòng lại vang lên, là Kỳ Uyên khó có được liên hệ.
Từ sau khi chia tay tại hành tinh Gaia, Kỳ Uyên như là buông tha dây dưa với Vinh Tranh, chỉ là nhân tình giữa hai người vẫn còn, Phù Chính lén ích lợi để Kỳ Uyên đổi nhân tình với Vinh Tranh, ích lợi có thể nói là dày, Kỳ Uyên cũng đáp ứng. Kể từ đó, tâm tình Phù Chính ngày càng tốt.
Mà lúc này đây, Kỳ Uyên là nói cho bọn họ biết, Tổng đốc Deans vì báo thù cho con trai Kevin đã xuất động tư quân của gia tộc Deans, cùng với An nghị viên ở chung quanh hành tinh Gaia mướn lính đánh thuê khai chiến. Đáng nhắc tới là, song phương đều muốn mướn tổ chức hải tặc Tham Lang, mà Kỳ Uyên thì đáp ứng với An nghị viên.
“Kiếm chút tiền tiêu vặt, so ra kém với đại nghiệp của Phù thiếu tướng!” Kỳ Uyên khách sáo nói: “Xem tình hình chiến đấu, phương diện An nghị viên thực không ổn, tôi đang xem xét lúc nào nên rút khỏi chiến trường.”
“Ông ta còn có thể chống đỡ bao lâu?” Phù Chính âm thầm sưu tập chứng cứ phạm tội của hai bên, chỉ chờ một lưới bắt hết. Kỳ Uyên trả lời lại: “Đại khái khoảng nửa tháng, hỏa lực của ông ta thật sự không được, người của ông ta rất hỗn tạp, đều là thuê đến. Gia tộc Deans thế nhưng lợi hại hơn, tư binh huấn luyện nhiều năm như vậy, không phải là hạng thường.”
“Vậy nghĩ biện pháp khiến bọn họ lưỡng bại câu thương.” Phù Chính bình tĩnh suy xét, lời ra khỏi miệng quyết định vận mệnh của rất nhiều người: “Nội bộ hành tinh Borges rất nhanh sẽ có quy mô lớn phản đối gia tộc Deans hoạt động. Trong một hai ngày này, Deans nếu muốn ngồi ổn trên cái ghế Tổng đốc này, nhất định sẽ phải điều một bộ phận tư binh về trấn áp.”
Kỳ Uyên hơi trầm ngâm, hỏi ngược lại: “Nếu, ông ta vì con chết mà liều một phen thì sao?”
“Vậy ông ta cũng không cần trở lại hành tinh Borges nữa.” Phù Chính lạnh lùng: “Bất kể thế nào, việc này qua đi, nhân dân hành tinh Borges đều không cần gia tộc Deans tiếp tục thống trị bọn họ!”
“Vậy tốt!”
Kỳ Uyên dứt khoát đồng ý, cắt đứt liên lạc. Vinh Tranh có hơi mê muội nhìn Phù Chính bắt đầu nghiêm túc, không khỏi nhớ lại cảnh lần đầu hắn nhìn thấy y. Khi đó hắn còn ở ĐHTH Liên Bang, bên cạnh mình còn là Tống Tử Võ. Thế nhưng một đường đi tới, nam nhân này cuối cùng cùng hắn dắt tay sóng vai, vượt qua những người khác.
Bọn họ là người yêu, là bạn lữ cùng nhau vượt qua quãng đời này, là quan hệ kết hợp thân mật nhất, không có bất luận kẻ nào hay chuyện gì có thể tách bọn họ ra.
Như vậy thật tốt.
Thời gian hai ngày lại trôi qua, Phù Chính cuối cùng được rảnh, bọn họ cùng đi tới cục dân chính. Bởi vì Phù Chính đã qua ba mươi tuổi, mặc dù có điều lệ thời chiến làm cớ, chỉ là khi bị truy cứu vẫn rất phiền toái.
May mắn nhân viên cục dân chính chỉ chúc phúc bọn họ, cũng không quản chuyện khác. Bọn họ thuận lợi làm thủ tục kết hôn, trở thành một đôi chồng chồng hợp pháp.
Nhìn tình trạng hôn nhân trong tư liệu cá nhân đã thay đổi thành “Đã kết hôn” Vinh Tranh rất cảm khái, kìm lòng không được lật đi lật lại, Phù Chính lặng lẽ theo thói quen nắm chặt tay hắn, thâm tình nhìn hắn: “Về sau, chùng ta cùng nhau chia sẻ.”
Vinh Tranh nghĩ tới gì đó, nhịn không được cười: “Hôm nay thật sự là ngày vui…Bất quá em nhớ rõ, em đã xin nghỉ rất nhiều ngày, học viện không khai trừ em, thật là vinh hạnh.”
“Sẽ không khai trừ em” Phù Chính cũng mang ý cười: “Ngược lại có chuyện này muốn nói với em, khả năng về sau em sẽ không cần quay lại học viện.”
Vinh Tranh kinh ngạc nhướn mày: “Nga?”
“Em mấy hôm trước làm ra một sự kiện rất oanh động.” Phù Chính khó có lúc nói đùa: “Gợi sự chú ý của người Quân bộ phái tới, sau khi anh mang em đi, bọn họ trực tiếp tìm tới cửa gặp anh, mời em gia nhập tiểu đội đặc biệt của quân đội.”
“Nhiệm vụ trước mắt của tiểu đội này cũng là tác chiến với Trùng tộc, sẽ ra tiền tuyến cũng sẽ thường xuyên phối hợp với anh làm nhiệm vụ. Không khác lắm với bọn Ninh Phi, Nick em đã gặp qua.” Phù Chính nói sơ lược: “Tham gia hay không do em, anh sẽ ủng hộ quyết định cuối cùng của em.”
Vinh Tranh vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới chính mình có thể lấy loại phương thức như vậy cùng Phù Chính kề vai chiến đấu. Này thật là tin tốt thứ hai trong ngày. Tâm tình của hắn thật tốt, sau khi trở về gặp Vệ Tư ở mãi không chịu đi cũng không khó chịu.
Ngược lại, hắn còn cười tủm tỉm chào hỏi với Vệ Tư. Vệ Tư vô cùng giật mình, lại cao ngạo hất cằm: “Làm thân với tôi cũng vô dụng!”
“Hữu dụng hay vô dụng, đều không quan hệ với cậu.” Vinh Tranh đầy hưng trí trêu đùa hắn, cố ý hỏi: “Cậu chừng nào thì rời đi?”
“Quan hệ gì tới cậu?” Vệ Tư không nghĩ tới Vinh Tranh cũng dám nói vậy với mình, lúc này tức đến giơ chân: “Nơi này cũng không phải nhà của cậu!”
“Ai nha nha…” Vinh Tranh cười hì hì lắc đầu, không đồng ý nói: “Nơi này thật sự không phải nhà tôi sao? Nhưng này hình như là nhà ông chồng hợp pháp của tôi nha…Cậu nói tôi có quyền đuổi cậu không? Không cần can thiệp tới sinh hoạt chồng chồng chúng tôi nha.”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “hợp pháp”, quả nhiên Vệ Tư trợn tròn mắt, khó tin chỉ vào hắn lắp bắp: “Cậu, cậu, cậu, cậu, cậu….cậu nói cái gì?”
“Tôi nói cái gì, cậu không nghe rõ sao?” Vinh Tranh ôm cánh tay đứng, chậm rì rì nói lại: “Trên mọi cơ sở mà nói, nơi này cũng là nhà của tôi, vị khách này, cậu còn muốn ngốc ở trong này bao lâu nữa? Nếu không còn việc gì, có thể đi hay không? Tôi muốn cùng chồng mình làm chút chuyện chồng chồng nên làm, cậu còn muốn ở lại vây xem sao?”
“Vô sỉ!” Mặt Vệ Tư đỏ lên càng lộ vài phần quyến rũ, tức giận quát một tiếng, đột ngột xoay người xông ra ngoài.
Vinh Tranh nhìn thân ảnh đi xa của hắn, cảm thán thật là quân nhân, chạy bộ cũng khác với người thường. Quay người lại phát hiện Phù Chính đứng ở phía sau, khóe miệng hắn cong cong: “Thế nào đau lòng em trai Vệ Tư của anh sao?”
“Sao lại thế chứ?” Phù Chính có chút dở khóc dở cười, trước tiến thêm một bước, vừa vặn làm chỗ đệm lưng cho Vinh Tranh, trái tim ở lồng ngực nhảy lên dần hòa hợp với thanh âm: “Người anh yêu, là em.”