Phi Hành Tinh Cầu

Chương 22


Người trong ban giám đốc dĩ nhiên không phải đám đần độn, dù cho Giản Tinh Lai có thổi ra hoa thì khi dính đến vấn đề lợi ích, mọi người đều không cho Diệp Tịch Vụ sắc mặt tốt, rất nhiều bất động sản khách sạn khác cũng có cùng loại vấn đề như vậy, bởi vì giá cả rõ ràng, bên trong không có gì dễ bòn rút, xây cao ốc đã có ngân hàng giám sát, muốn kiếm trác không hề dễ dàng, như vậy có thể kiếm được ở đâu? Tự nhiên không cần nói cũng biết.

Giản Tinh Lai không muốn cho đám chó ngồi không ăn bám kia cơ hội với dự án thiết kế nội thất ngoại thất homestay này, FA đánh giá vốn đầu tư không có vấn đề nhưng vẫn còn một đám phế vật cuồn cuộn kéo đến với tay ra đòi hỏi hắn, điều này hiển nhiên chạm đến ranh giới cuối cùng của Giản Thế, khi Giản Chung Khai còn nắm quyền không dám động tới đám dai như đỉa này không có nghĩa Giản Tinh Lai không dám.

“Ai bỏ tiền người ấy quyết định.

” Giản Tinh Lai ngồi vị trí đầu, hai bàn tay trắng ngọc ngà của hắn giao nhau, mặt không cảm xúc, “Các người cứ một lần rồi hai lần bòn rút bên trong, trước đây bố tôi đều mắt nhắm mắt mở cho qua nhưng các người phải biết rằng mình đang vơ vét tiền của ai, thế nào, bây giờ tôi không cho các người, các người còn thấy tôi sai?”
Vẻ mặt mấy người phía dưới xấu hổ, cảnh tượng này, không chỉ Giản Tinh Lai mà Diệp Tịch Vụ cũng đã từng trải qua, bởi vì bố anh bệnh nặng nên đã gạt bỏ nhiều “đối tác” – những nhân viên yếu kém mà trong đó còn có cả các vị vai vế lớn hơn anh, những người đó không chỉ không cảm thấy mình có lỗi mà còn cho rằng bạn là kẻ vô lương tâm, công ty đám cưới nhỏ của anh năm ấy bị quấy rối chẳng yên, có thể thấy, bây giờ Giản Tinh Lai đang phải đối mặt với tình cảnh ghê tởm thế nào.

Vì chút lợi ích, hư danh nhỏ nhặt, phù phiếm mà còn có thể tranh cướp đến đầu rơi máu chảy, nói gì đến một miếng bánh bao thơm ngon như Giản Thế, dù là ve chó cũng dám cắn một miếng.

Giản Tinh Lai cố ý nâng tầm giá trị con người của Diệp Tịch Vụ lên, những người khác tự nhiên không dám thật sự cứng chọi cứng, tuy nhiên vẫn có những kẻ đáng khinh, công khai hoặc âm thầm bóng gió khách khí với Diệp Tịch Vụ: “Thầy Diệp thiết kế đám cưới quả thật rất đẹp, nhưng đáng tiếc quá, không may là cô dâu chú rể cuối cùng lại không thành đôi được.


Làm bất động sản cần chú ý phong thuỷ bản mệnh, lời này quả thật gian xảo, dùng huyền học đánh ngược lại anh.

Diệp Tịch Vụ cười hở răng, thong thả ung dung bảo: “Đúng vậy, quả thật rất đáng tiếc, nhưng tái ông mất ngựa, biết chăng phúc hay hoạ? Chuyện này chẳng phải đã giúp quảng bá khách sạn Tinh Lai và cả văn phòng của tôi sao?.

” Dứt lời, anh còn chủ động chuyển hướng sang Giản Tinh Lai, nhẹ nhàng ấm áp bảo, “Nói đến đây, tôi còn phải cảm ơn Tinh Lai, ứng phó vô cùng kịp thời, tôi nghe nói rằng sau sự cố này, tỷ lệ lấp đầy khách sạn đã tăng lên nhỉ?”
Giản Tinh Lai nhìn anh một cái, ánh nhìn này hơi giống “lão gia nhìn cô vợ nhỏ, xem xem nàng đang giở trò gì”, hắn thờ ơ bảo: “Tăng mười phần trăm.



Diệp Tịch Vụ khoa trương vỗ tay: “Ôi chao, vậy thật đáng chúc mừng.


Mọi người: “…”
Diệp Tịch Vụ quét qua đám người một lần nữa, trưng ra vẻ mặt “chính cung nương nương”, hơi nâng đầu lên, trên cao nhìn xuống bảo: “Phiền bộ phận dự toán cho tôi một bản và cả cách thức liên lạc với công ty vật liệu xây dựng nữa, mà nói đến đây…” Anh nhướng mày, cố ý bảo, “Có khi nào công ty vật liệu xây dựng cũng phải đổi không nhỉ, tôi có biết một cái tốt này, không thì đấu thầu một chút?”
Diệp Tịch Vụ hơi dựa lưng vào ghế, mặt mũi đầy vẻ con buôn tính toán chi li: “Nếu đều vì khách sạn, vì lợi ích của Giản Thế thì phải học cách tiết kiệm tiền, chú trọng hiệu quả chi phí, các vị có ý kiến gì không?”
Cõ lẽ do ngày thường lúc nào cũng làm bạn với hoa nên trong mắt Chương Vị Niên, Diệp Tịch Vụ chính là một quân tử, là “Đoá lan u tối nơi thung lũng hoang, chẳng màng hồng trần”, nào ngờ cuộc họp này vừa mở ra, Chương Vị Niên hận không thể chọc mù con mắt ngây thơ ngu muội của mình.

Từ sau cuộc họp, ánh mắt của y nhìn Diệp Tịch Vụ đã không còn như trước, khiến “đoá lan u tối nơi thung lũng hoang” là ông chủ Diệp hơi xấu hổ.

“Dù gì tôi cũng là người làm ăn mà.

” Diệp Tịch Vụ ngồi trong văn phòng Giản Tinh Lai, anh xoã mái tóc buộc của mình xuống, bởi vì tạo kiểu hiền dịu tạm thời nên không xoăn như bình thường, “Có thể từ thành phố W tới thị trường đám cưới cao cấp ở thành phố S, nếu tôi thật sự hiền lành ngu ngốc thì sớm đã bị nhà cung ứng bẫy chết rồi.


Chương Vị Niên vô cùng đau đớn bảo: “Không, anh không sai, là do tôi quá ngu.


Diệp Tịch Vụ thấy lạ: “… Trong tiểu thuyết không phải toàn viết thư ký khôn khéo giám đốc đần độn à, sao mấy cậu không đi theo kịch bản vậy.



“Vậy nên đó mới là tiểu thuyết.

” Giản Tinh Lai ngẩng đầu lên khỏi báo cáo, bĩu môi, không che giấu sự ghét bỏ: “Hơn nữa, anh đọc mấy thứ linh tinh gì đấy, không có phẩm vị gì cả.


“…” Ông chủ Diệp bị chê không có phẩm vị chỉ có thể bất đắc dĩ sờ sờ mũi.

Bộ phận dự toán có lẽ bị Diệp Tịch Vụ doạ sợ nên trưa đã gửi dự toán tài chính và bảng biểu tới, cuối cùng Giản Tinh Lai không đuổi giết đến cùng, thiết kế nội thất chỉ cần không vượt quá dự toán, nghiệm thu sau cùng đạt tiêu chuẩn thì hắn có thể mắt nhắm mắt mở cho “lũ chuột” gặm nhấm, khu vực ngoài trời và khu vực công cộng đã có Diệp Tịch Vụ trấn giữ, đồng thời xáo trộn và sàng lọc một lượt toàn bộ bên cung ứng.

“Thép, khuôn mẫu, đá cẩm thạch, đá Thái Hồ, gỗ tùng đỏ…” Diệp Tịch Vụ dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì, anh ngẩng đầu hỏi một câu, “Muốn làm bể bơi không?”
đá thái hồ
Đá Thái Hồ là mấy cục đá kiểu này, dạng như hòn non bộ trang trí ấy
Giản Tinh Lai: “Tất nhiên là có, công trình bên kia sẽ chừa lại khu vực bể bơi.


Diệp Tịch Vụ suy nghĩ giây lát, đề nghị: “Cậu không thấy làm trong nhà sẽ đẹp hơn sao?”
Giản Tinh Lai nhìn anh, lộ ra vẻ mặt sẵn sàng học hỏi.


Diệp Tịch Vụ: “Giống kiểu bể bơi nhà cậu ấy.

” Anh bỗng nhớ lại hình ảnh Giản Tinh Lai cởi trần tối qua, hơi thấy miệng khô lưỡi đắng, “Ừm… Kiểu kiểu vậy…”
Giản Tinh Lai không đợi anh nói xong đã phủ định: “Nhà em tương đối riêng tư, homestay là nơi công cộng, không thích hợp.


Diệp Tịch Vụ ngẫm nghĩ một chút, nếu khách tới đều có vóc dáng giống Giản Tinh Lai thì quả thật rất không thích hợp…
“Anh còn ý kiến gì nữa không?” Giản Tinh Lai đóng tập tài liệu của mình lại, thái độ lắng nghe, “Có thể nói với em.


Diệp Tịch Vụ cố gắng kéo sự chú ý của mình lại, anh chần chừ một hồi mới nghiêm túc bảo: “Anh muốn nói chuyện với nhà cung cấp của mấy cậu, bao gồm cả công trình bên kia nữa, một vài thiết kế sân vườn anh dự tính còn phải xem xem có làm được không nữa.


Giản Tinh Lai gật đầu, hắn đứng lên, bấm điện thoại nội bộ ở góc bàn gọi Chương Vị Niên vào, ánh mắt rơi trên mặt Diệp Tịch Vụ: “Anh chỉ cần ra bản thiết kế là được, những thứ khác đã có em lo.


Tại văn phòng “Yêu hoa”, khi Trần Lai nhận được điện thoại của Diệp Tịch Vụ thì cả người bất ổn.

“Chúng ta chỉ có ba người.

” Cô không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu cô nhấn mạnh chuyện này nữa, “Dự án lớn như thế này, khuôn mẫu rồi vật liệu xây dựng, một mình thầy Chu làm sao mà lo hết được, còn em? Em là một đoá hoa xinh đẹp yêu kiều thế này, anh muốn vùi hoa dập liễu à?!”
“…” Từ sau khi come out, Diệp Tịch Vụ cảm thấy Trần Lai thật sự không còn xem anh là đàn ông nữa, nếu không phải anh vẫn còn là sếp, khéo Trần Lai còn xem anh là chị em tốt luôn ấy chứ.


Trần Lai tức giận thở ra một hơi, hung dữ bảo: “Chúng ta phải tuyển người.


Diệp Tịch Vụ thoả hiệp: “Tuyển tuyển, có phải anh không cho em tuyển đâu.


Trần Lai cả giận bảo: “Tuyển người cũng đến tay em sao?!”
Diệp Tịch Vụ không còn cách nào đành phải bảo: “Anh tuyển anh tuyển!”
Cuối cùng Trần Lai cũng hả lòng hả dạ, bắt đầu chuyển sang vấn đề khác: “Được rồi, hôm nay Hoàng Đoá Đoá đến cửa hàng của chúng ta.


“?” Diệp Tịch Vụ không phản ứng kịp, “Cô ấy tới làm gì?”
Trần Lai trợn trắng mắt: “Sao em biết được cô ấy tới làm gì? Dù sao cô ấy tới cũng không vô ích, tới tiêu tiền.


Diệp Tịch Vụ: “…”
Trần Lai đắc ý bảo: “Em giới thiệu toàn bộ tác phẩm nghệ thuật cắm hoa của anh cho cô ấy.


Diệp Tịch Vụ có linh cảm chẳng lành.

Quả nhiên, giọng Trần Lai trở nên vui mừng khôn xiết, mát mày mát mặt: “Gái nhà giàu quá giàu, thế mà mua hết sạch luôn này!”.

Bình Luận (0)
Comment