Thời gian trước Giản Bạch Tú nhập viện, rốt cuộc hôm nay cũng được xuất viện đưa về nhà cũ nhưng thực ra sức khoẻ chưa hẳn đã tốt hoàn toàn.
Sau khi về vẫn phải dùng đến máy thở, thời gian tỉnh còn ít hơn thời gian ngủ.
Giản Tinh Lai biết sau đó Ôn Uyển Hồng và Giản Chung Khai đã bị ông Lý đưa đi.
Từ đầu tới cuối hắn đều chưa thấy mặt Ôn Uyển Hồng, cũng không thấy mặt người ba trên danh nghĩa kia của mình.
“Liên Kiều và Giản Lâm Chiêu sẽ xử lý.” Buổi trưa Giản Bạch Tú có tỉnh lại một lần, chỉ nói một câu như vậy.
Giản Tinh Lai ở cạnh chăm cả buổi chiều, đến thời gian ăn tối mới bị ông Lý khuyên ra ngoài.
“Cậu Diệp rất an toàn, cậu yên tâm.” Ông Lý chuẩn bị cơm cho hắn, ôn tồn bảo, “Chỉ là không có điện thoại nên không liên lạc được với cậu.”
Giản Tinh Lai không để ý lắm: “Cháu có cách liên lạc với bên đó.”
Ông Lý biết hắn nhắc đến ai nhưng không nhiều lời nói ra, để hắn thoải mái dùng bữa.
Giản Tinh Lai không phải một người nghiện điện thoại.
Hắn là người thích vận động ngoài trời và ngắm sao, có đôi khi điện thoại còn chẳng có chỗ dùng.
Thế nhưng hôm nay, hiển nhiên thứ vô dụng này đối với hắn mà nói là vô cùng quan trọng.
Bởi vì tin tức về Diệp Tịch Vụ chỉ có thể biết được qua Ôn Hoa.
Lúc Giản Tinh Lai mới biết tin Diệp Tịch Vụ bị “bắt cóc”, nói không hoảng loạn rõ ràng là không thể nào.
Nếu không phải Liên Kiều chạy đến trước thì có khi thành phố S đã bị Giản Tinh Lai lật tung lên rồi.
Phải nói rằng may mà bên Giản Thế đã có chuẩn bị từ trước nên dù cho Ôn Uyển Hồng có làm ra chuyện ghê tởm đến đâu đi nữa Liên Kiều cũng không quá bất ngờ, chỉ là không ngờ vẫn bị nội ứng ngoại hợp, không đề phòng gã ăn cháo đá bát Giản Chung Khai này.
Dù sao nếu không phải Giản Chung Khai lộ ra tin tức có người như Diệp Tịch Vụ thì Ôn Uyển Hồng cũng sẽ không tìm ra cách có thể khống chế được Giản Tinh Lai.
Sau khi biết chuyện, tâm tình Giản Bạch Tú không dao động quá lớn.
Trạng thái tinh thần của ông không tốt, cả ngày chẳng nói được mấy lời.
Sau khi chuyện xảy ra liền gọi Giản Lâm Chiêu và Liên Kiều vào.
“Đứa bé kia tên gì?” Ông gắng gượng hỏi Giản Lâm Chiêu.
Giản Lâm Chiêu: “Ôn Hoa, Hoa trong bông hoa.”
Giản Bạch Tú trầm mặc thật lâu, cuối cùng chỉ nói một câu:
“Hỏi Tinh Lai xem xử lý thế nào, dù sao cũng xem như một nửa em trai nó.”
Giản Tinh Lai không đến gặp Ôn Uyển Hồng hay Giản Chung Khai.
Trong cuộc đời của hắn từ hơn hai mươi năm trước đã không có hai người kia, gặp hay không gặp cũng chẳng quan trọng, mà ảnh chụp Ôn Hoa cũng là Liên Kiều cho hắn xem.
“Thằng bé này cũng chẳng yêu thích gì Ôn Uyển Hồng, phản chiến rất nhanh, trả công là được, còn bảo muốn đi học.” Giản Lâm Chiêu không biểu cảm gì, như học thuộc lòng mà nhắc đến tin tức của Ôn Hoa,”Mới 16 tuổi.”
Giản Tinh Lai liếc anh: “Muốn bao nhiêu?”
Giản Lâm Chiêu: “Không nhiều lắm, đủ cho nó sống ở thành phố S là được.”
Giản Tinh Lai ngẫm nghĩ hồi lâu, hắn bảo: “Anh hỏi nó, muốn theo Ôn Uyển Hồng hay theo em?”
Giản Lâm Chiêu thay hắn hỏi, kết quả thằng nhóc bảo muốn nói chuyện với Giản Tinh Lai.
“Anh có đánh em không?” Trong điện thoại, Ôn Hoa hỏi Giản Tinh Lai vấn đề thứ nhất.
Nó rất Akagi (1), giọng nói tạo cảm giác trong trẻo như thiếu niên.
Trong tay Giản Tinh Lai đang cầm ảnh của nó.
Liên hệ máu mủ thực sự rất kỳ diệu.
Hắn sắp không còn nhớ rõ mặt Ôn Uyển Hồng nhưng đến khi thấy Ôn Hoa vẫn có thể nhận ra thằng nhóc này trong nháy mắt.
Giản Tinh Lai không trả lời.
Hắn chỉ bảo: “Cậu thay tôi chăm sóc Diệp Tịch Vụ cho tốt.”
Ôn Hoa lẩm bẩm: “Anh ấy tốt lắm, em không bắt nạt anh ấy.”
Dường như Giản Tinh Lai nở một nụ cười.
Hắn lạnh nhạt nói nhỏ với Ôn Hoa ở đầu bên kia điện thoại: “Sau này chỉ cần Diệp Tịch Vụ không đánh cậu, tôi cũng sẽ không đánh, tôi đảm bảo.”
Diệp Tịch Vụ thật sự không biết mình còn có tác dụng đòi tiền.
Anh nhìn Ôn Hoa mở Meitu Xiuxiu* lên chỉnh ảnh, kết quả sửa chán chê mà ảnh chẳng có gì khác biệt quá lớn.
*Meitu Xiuxiu: Ứng dụng chỉnh sửa ảnh miễn phí.
“Anh đẹp hơn Giản Tinh Lai.” Ôn Hoa nhận xét, nó nhìn kỹ nhiều nơi, “Đẹp trai hơn một chút.
Diệp Tịch Vụ nhìn mặt nó thật lâu, không nhịn được bảo: “Cậu rất giống anh cậu.”
Ôn Hoa trợn trắng mắt: “Đều giống Ôn Uyển Hồng chứ gì? Nhìn gớm chết.”
Diệp Tịch Vụ nhíu mày, vỗ nhẹ đầu nó một cái: “Nói linh tinh gì đấy, làm gì có ai nói mình gớm.
Ôn Uyển Hồng có vấn đề không phải cậu có vấn đề, liên quan gì đến gương mặt.”
Anh nói xong, lại dùng đầu ngón út gảy tóc mái Ôn Hoa, cười bảo: “Anh chàng đẹp trai này, cậu mà ra ngoài là khối cô mê đấy.”
Lần đầu tiên Ôn Hoa được người ta khen đẹp trắng trợn thế này, hiển nhiên cậu nhóc hơi xấu hổ.
Nhưng đến khi thấy tin nhắn của Giản Tinh Lai lại “Xuỳ” một tiếng, đầy mặt chê bai.
Diệp Tịch Vụ tới gần nhìn trộm, Ôn Hoa cũng không có ý giấu giếm, nào ngờ chỉ thấy Giản Tinh Lai lạnh lùng gửi đến mấy chữ: “Không được dán vào mặt anh ấy, không anh đánh mày.”
Diệp Tịch Vụ: “…”
“Lúc trước còn bảo là anh không đánh em thì anh ta cũng không đánh em cơ đấy.” Ôn Hoa nằm xuống sô pha, dụi mắt.
Nó ngáp một cái, nhìn có vẻ buồn ngủ.
Diệp Tịch Vụ lên tầng mang chăn gối xuống cho Ôn Hoa, hỏi: “Cậu ấy còn nói gì với cậu?”
Ôn Hoa nhắm mắt, cuộn mình trong chăn, mơ màng nói: “Còn bảo để em theo anh ấy… Không cần theo Ôn Uyển Hồng.”
Diệp Tịch Vụ không nói thêm gì.
Anh cúi đầu chỉnh lại chăn cho Ôn Hoa, cười nhẹ bảo: “Ngủ đi.”
Nửa đêm, Diệp Tịch Vụ đang chống đầu lắc điều khiển tivi chuyển kênh.
Anh xem một lúc, không cảm thấy buồn ngủ, bỗng nhiên chẳng hiểu tại sao, vô thức nhìn ra sân.
Rèm cửa sổ sát đất đã kéo lên, bên ngoài tối đen như mực.
Anh nhìn chằm chằm một lúc, sau đó chậm rãi đứng lên.
Màn đêm hơi lạnh, gió thổi từng cơn, từng cơn nhè nhẹ, Diệp Tịch Vụ mở cửa ra ngoài, bước vào sân nhưng chẳng thấy bóng người lạ nào.
Anh vẫn chưa từ bỏ, lại vòng sang tường bên cạnh, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Giản Tinh Lai đang trèo tường, một chân đã thò vào trong.
Diệp Tịch Vụ: “…”
Giản Tinh Lai cúi đầu nhìn anh, không có bất kỳ sự ngạc nhiên nào, bình tĩnh bảo: “Cửa bị khoá.”
Diệp Tịch Vụ tiến về phía trước mấy bước.
Anh theo bản năng giơ tay, nhưng Giản Tinh Lai không nắm.
Trong tay người đàn ông còn đang ôm một bó hoa Tịch Vụ to thật to, đưa tới trước mặt anh.
Diệp Tịch Vụ nhận hoa, thật sự hơi buồn cười, bảo: “Cậu mau xuống đi.”
Giản Tinh Lai không trả lời.
Hắn chống lên tường, nhanh nhẹn nhảy xuống.
Diệp Tịch Vụ đợi hắn đứng vững liền muốn ôm hắn.
Nhưng trong lòng đều là hoa, không còn tay nào ôm nữa, mãi tới khi Giản Tinh Lai cách một rừng hoa ôm anh.
Hai người chụm đầu vào nhau, hồi lâu chẳng nói nên lời.
Diệp Tịch Vụ ngửi thấy mùi cỏ trên người Giản Tinh Lai, không nhịn được hỏi: “Cậu hái hoa giúp anh ở đâu đấy?”
Giản Tinh Lai trầm mặc giây lát, chậm rãi đáp lời: “Từ trong lòng em.”
“?” Diệp Tịch Vụ muốn ngẩng đầu nhìn biểu cảm của đối phương nhưng cổ bị đè lại, không cho nhúc nhích.
Giản Tinh Lai nói khẽ: “Anh xem trong lòng em có nhiều hoa như vậy.”
Hắn nói: “Tất cả đều là anh.”
___________________________
(1) Gốc là “xích thành” (赤城), tớ tra Baidu thì ra là Akagi, cụ thể là toàn thông tin về tàu sân bay Akagi của Nhật (╥﹏╥) nói thật là tớ không hiểu ý chị tác giả, nếu có thông tin về vấn đề này tớ sẽ sửa lại ngay, hiuhiu.