Thuyền sao bằng hoa hồng có thể nói là một trong những tác phẩm hoa nghệ thuật hao tổn nhiều tâm huyết nhất của Diệp Tịch Vụ trong nhiều năm qua.
Anh cũng từng vẽ một bản thiết kế thuyền trăng từ lâu nhưng thử vài lần vẫn không ra được hiệu quả tốt, vẫn không chính thức mang vào đám cưới được.
Chẳng ngờ sau khi Mục Viễn Chi đến đã thay đổi một vài kết cấu bên trong cho anh, không ngờ lại thành công.
Giản Tinh Lai nửa nằm trên cánh hoa hồng trắng mềm mại.
Diệp Tịch Vụ nhẹ nhàng thong thả đẩy thuyền đi.
dòng nước dưới thuyền rẽ thành hai làn nước nhỏ dài, phản chiếu bầu trời đầy sao trên mặt kính trần nhà.
“Nhìn đẹp không?” Diệp Tịch Vụ xích tới gần hỏi hắn.
Giản Tinh Lai quay đầu lại.
Hắn hỏi: “Anh làm bao lâu.”
Diệp Tịch Vụ: “Lúc trước thấy cậu nhìn thuyền trăng mãi nên anh đoán cậu thích, lúc về thì từ từ làm.” Anh giơ một ngón trỏ lên lắc lắc, “Chỉ một mình anh thôi đấy.”
Vẻ mặt Giản Tinh Lai lãnh đạm, trong mắt như chứa đựng những vì sao rơi.
Hắn giơ tay xoa mái tóc Diệp Tịch Vụ, rồi đến trán, cuối cùng khẽ chạm vào gò má anh.
Diệp Tịch Vụ nhướng môi qua, ậm ờ bảo: “Chạm thôi thì không được đâu.” Anh bảo, “Muốn hôn cơ.”
Giản Tinh Lai cúi đầu chặn môi đối phương lại.
Phóng túng cả đêm, hôm sau thế nào cũng lãnh đủ.
Giản Tinh Lai không bỏ được chiếc thuyền sao này, ngẫm nghĩ từ sáng đến tối xem làm sao chuyển nó tới nhà mới được.
Lúc Giản Lâm Chiêu tới thấy em trai mình đang ngồi đờ ra trước hoa hồng trắng liền bất đắc dĩ phải lên đạp một cái.
Giản Tinh Lai: “…”
Giản Lâm Chiêu: “Chú đang nghĩ lạc thú gì đây!”
Giản Tinh Lai mặc kệ anh.
Tuy rằng Giản Lâm Chiêu còn lớn hơn Diệp Tịch Vụ hai tuổi nhưng tính cách lại là loại âm ba mươi tuổi.
Dù Giản Bạch Tú về nhà cũ dưỡng sức nhưng bác sĩ gia đình tỏ vẻ không mấy lạc quan.
Chiều Giản Tinh Lai cần tới chăm bệnh nên việc chuyển nhà phải nhờ Giản Lâm Chiêu tới hỗ trợ.
Diệp Tịch Vụ tiễn Giản Tinh Lai ra ngoài, quay đầu lại đã thấy Giản Lâm Chiêu đang hùng hùng hổ hổ chuyển hoa của anh.
“…” Diệp Tịch Vụ đành phải chạy qua tiếp quản, “Em tới em tới.”
Giản Lâm Chiêu: “Anh gọi xe.”
Diệp Tịch Vụ cười bảo: “Chuyển mấy thứ đóng gói xong lên trước.”
Sau đó Giản Lâm Chiêu thật sự cởi áo đi làm thật.
Trong khi Diệp Tịch Vụ đang thu dọn hoa thì anh lớn một tay khiêng một bao đồ ra ngoài.
Diệp Tịch Vụ nhìn anh ra cổng, một lát sau, lại một bao nữa bị khiêng ra.
Diệp Tịch Vụ thấy anh đi tới đi lui bốn năm chuyến, không nhịn được bảo: “Anh giai có cần nghỉ một lát không?”
Giản Lâm Chiêu cởi chỉ còn một cái áo ba lỗ, cơ vai rất rắn chắc, nhìn chẳng có cảm giác cậu chủ lớn chút nào, rất da dày thịt béo.
“Cậu dọn hoa xong chưa?” Giản Lâm Chiêu vừa lau mồ hôi vừa đi tới.
Diệp Tịch Vụ chỉ bên cạnh: “Anh giai chuyển chậu hoa này đi đi.”
Giản Lâm Chiêu bĩu môi.
Anh không vội bê đi mà ngồi xổm xuống xem Diệp Tịch Vụ dọn hoa.
“Anh cũng muốn trồng một chậu.” Giản Lâm Chiêu chợt bảo.
Tay Diệp Tịch Vụ đang bọc rễ dừng lại giây lát, sâu xa hỏi anh: “Muốn trồng hoa gì?”
Giản Lâm Chiêu ngẫm nghĩ một lát: “Hoa gì đẹp?”
Diệp Tịch Vụ: “Mấy loại Hải Đường* đều đẹp.”
hải đường TQ
Hoa Hải Đường
*Đây là giống hoa Hải Đường của TQ, tên khoa học là Malus spectabilis, chứ không phải hoa Hải Đường VN mình đâu á.
Giản Lâm Chiêu: “Dễ chăm không?”
Diệp Tịch Vụ cười: “Xương rồng và mấy cây mọng nước tương đối dễ chăm.”
Giản Lâm Chiêu hơi chê: “Trông chả đẹp.”
Diệp Tịch Vụ bọc rễ cây xong xuôi, rũ đất.
Anh nhìn Giản Lâm Chiêu nhíu mày, chợt bảo: “Trồng Liên Kiều đi.”
Giản Lâm Chiêu nghẹn một chút.
Diệp Tịch Vụ thản nhiên bảo: “Liên Kiều* nở hoa, vàng ruộm cả cành, đẹp lắm.”
Liên kiều
Liên Kiều
Sau khi đóng gói kỹ càng hoa và chậu hoa thì đưa hết lên xe chuyển nhà.
Giản Lâm Chiêu còn định phá dỡ nhà kính trồng hoa nhưng Diệp Tịch Vụ cản lại.
“Cứ để đó là được.” Diệp Tịch Vụ bảo, “Ngày em đến đã dựng rất lâu.”
Giản Lâm Chiêu hỏi: “Nhà mới có nhà kính trồng hoa không?”
Diệp Tịch Vụ: “Nâng cấp lên cái lớn hơn.”
Giản Lâm Chiêu gật đầu.
Anh tiếp: “Phòng của Ôn Hoa cũng chuẩn bị xong rồi.”
Diệp Tịch Vụ không nhịn được hỏi: “Nó học lớp mấy?”
Giản Lâm Chiêu: “Làm bài kiểm tra xong thì phải học lại lớp chín.”
Diệp Tịch Vụ bất đắc dĩ cười: “Chắc trong lòng thằng nhóc này không vui đâu.”
“Anh thấy cũng được.” Giản Lâm Chiêu mặc áo khoác vào, chuẩn bị đi lấy xe, “Trong lớp nó lớn nhất thì sẽ không ai bắt nạt nó được, rất tốt.”
Quả thật Diệp Tịch Vụ không hiểu nổi phương châm giáo dục của Giản Thế, có điểm rất ngông cuồng.
Giản Tinh Lai là một minh chứng rõ ràng.
Những nhà giàu khác đều phải học hành ưu tú, hận không thể để trẻ vị thành niên phải có suy nghĩ trưởng thành từng trải.
Nhưng Giản Thế thì hoàn toàn ngược lại, con cháu trong nhà đều học hành như bao người khác, học như thế nào thì học, thi thế nào thì thi, sau này có ra thế nào cũng đều dựa vào bản lĩnh của chính mình.
“Trẻ con nên có dáng vẻ của trẻ con.” Giản Lâm Chiêu lên xe.
Anh châm một điếu thuốc, lại đưa cho Diệp Tịch Vụ một điếu.
“Giản Tinh Lai cũng lớn lên thế này à?” Diệp Tịch Vụ cầm điếu thuốc hỏi.
Giản Lâm Chiêu lắc đầu, mỉm cười: “Nó là đứa không giống trẻ con nhất đấy.”
Tay Diệp Tịch Vụ không khỏi run lên một cái, một chút tàn thuốc rơi xuống.
Anh nhẹ nhàng phủi đi.
Giản Lâm Chiêu coi như không thấy.
“Nhưng chắc cũng tạm ổn.” Giản Lâm Chiêu lại tiếp, “Cuối cùng nó cũng gặp được cậu.”
Bởi vì chuyện lúc trước mà khoá cửa từ trong ra ngoài đều phải thay mới một lượt.
Lúc Diệp Tịch Vụ và Giản Lâm Chiêu đến, công nhân dọn nhà đã chuyển không ít đồ đạc vào trong.
Bởi vì đã dặn trước nên hoa của Diệp Tịch Vụ không bị ai đụng vào.
Giản Lâm Chiêu hỗ trợ mang những thứ cần thiết hằng ngày vào trong.
Lúc Diệp Tịch Vụ bê chậu hoa vào nhà thì chuông điện thoại reo.
Giọng Ôn Hoa nghe ngập tràn sức sống: “Em vừa tan học.”
Diệp Tịch Vụ: “Thế về chưa?”
Ôn Hoa: “Về rồi về rồi, anh đang làm gì đấy?”
Diệp Tịch Vụ: “Dọn nhà mới.
Cậu về nhanh còn phụ việc nữa.”
Ôn Hoa: “…”
Diệp Tịch Vụ giao việc xong thì nhanh chóng cúp máy.
Không lâu sau Giản Tinh Lai lại gọi tới.
“Ông thế nào rồi?” Diệp Tịch Vụ ra hiệu cho công nhân sắp xếp các chậu hoa ngay ngắn, mình thì bóc từng bọc rễ đã gói kỹ ra.
Giản Tinh Lai: “Vừa tỉnh lại một lúc, Liên Kiều tới chăm rồi.” Dừng một chút, hắn lại hỏi, “Giản Lâm Chiêu đâu?”
Diệp Tịch Vụ: “Anh ấy đang dọn đồ trong nhà.” Dứt lời, anh liếc mắt ra cửa, phát hiện Giản Lâm Chiêu đã cởi còn một cái áo ba lỗ, đi tới đi lui N lần.
Giản Tinh Lai dường như không yên tâm được: “Anh đừng để anh ta động vào hoa.”
Diệp Tịch Vụ: “?”
Giản Tinh Lai lạnh lùng bảo: “Chạm bông nào chết bông đấy.”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Giản Lâm Chiêu bị buộc tội “phá hoại hoa” mà chẳng hề hay biết.
Diệp Tịch Vụ từng thấy động tác thô lỗ bất cẩn của anh nhưng anh lớn hỗ trợ tích cực như vậy khiến Diệp Tịch Vụ thân làm em không thể không nể mặt.
Vì vậy dứt khoát để Giản Lâm Chiêu cầm xẻng đi xúc đất trong nhà kính trồng hoa.
Sau khi vào cổng, Ôn Hoa gần như không nhận ra Giản Lâm Chiêu, gọi một tiếng “Chú” rồi mới nhận ra rối loạn vai vế.
Phòng của thằng nhóc nằm ở tầng ba.
Ôn Hoa nghe nói đã chuẩn bị xong thì chạy lên nhanh như chớp.
Chẳng biết Giản Lâm Chiêu thiết kế cho nó như thế nào mà lúc sau Ôn Hoa chạy ra, mặt mũi hưng phấn bừng bừng.
“Phao Phao Long!” Ôn Hoa nói năng lộn xộn, “Trên tường phòng em có một Phao Phao Long màu hồng to đùng.”
Diệp Tịch Vụ tưởng tượng một chút, cảm thấy cũng đẹp, không khỏi bảo: “Cậu đừng chơi game suốt ngày như trước nữa đấy, làm bài tập đi.”
Ôn Hoa ai oán bảo: “Trung Quốc thật nhiều bài tập.”
Diệp Tịch Vụ rất nghiêm túc: “Chứng tỏ là cơ sở giáo dục ở đây nghiêm khắc.”
Đại khái là Giản Lâm Chiêu không muốn đào đất nữa nên vẫy tay với Ôn Hoa: “Không muốn làm bài tập cũng được.”
Ôn Hoa nghe thấy không phải làm bài tập, đương nhiên rất vui, vậy là bé ngoan đã mắc mưu.
Giản Lâm Chiêu đưa xẻng cho nó, rất bất lương đe doạ trẻ con: “Không chăm chỉ học hành sẽ phải trồng trọt, đào đi.”
Ôn Hoa: “…”.