Ba người men theo đường cũ quay lại quán bar tìm một vòng, nhưng vẫn không tìm được. Lưu Huy liền chạy đến ký túc xá của Trương Tiểu Dã gõ cửa, người ở bên trong đã ngủ, cách cánh cửa bực mình quát: “Ai nha ai nha, hơn nửa đêm rồi mà còn ồn muốn chết.”
Lưu Huy hỏi: “Trương Tiểu Dã đã quay về chưa?”
Kia người ở bên trong giọng thô to hỏi: “Tiểu Hoàng, ngươi giường dưới trở lại chưa?”
Một người khác trả lời: “Chưa về.”
Người giọng thô kia hét ra: “Không có!”
Lưu Huy hoảng hốt lảo đảo xuống lầu, trong lòng trống rỗng.
Triệu Đức Đông cùng Triệu Thuận canh giữ ở cửa quán bar thấy dáng vẻ hắn như vậy trong lòng liền hiểu, nhưng vẫn lại gần hỏi: “Có ở đó không?”
Lưu Huy lắc đầu.
“Tìm như vậy cũng không phải biện pháp.” Triệu Đức Đông nói, “Nói không chừng Tiểu Dã cũng đã quay về, chúng ta về nhà tìm xem.”
Lưu Huy gật đầu, theo bọn họ về nhà, dọc đường còn không quên nhìn chung quanh coi thử có bóng dáng của gia khỏa kia không.
Trong phòng tối mịt, Lưu Huy mở cửa, gọi: “Trương Tiểu Dã! Trương Tiểu Dã!”
Kêu xong vài tiếng, trong phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh, Triệu Thuận bật đèn, cả căn phòng trống không, không có bóng dáng Trương Tiểu Dã.
Lưu Huy lập tức xông ra ngoài, bị Triệu Đức Đông ngăn cản: “Những nơi cần tìm cũng đã tìm hết rồi, cậu còn có thể đi nơi nào tìm, chờ chút nói không chừng sẽ trở lại.”
Lưu Huy thở hổn hển ngồi trở lại trên ghế salông, hai người kia cũng cùng nhau ngồi xuống bên cạnh hắn.
Trên đồng hồ treo tường trong phòng khách, kim giây vẫn dửng dưng gõ lộc cộc
Lưu Huy lẳng lặng ngồi, không nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa.
Lưu Huy đột nhiên từ trên ghế sa lông nhảy dựng lên, ba bước hai bước chạy vội tới cửa, kéo mạnh cửa ra.
“Làm gì vậy, làm gì vậy? Cậu kích động như vậy là vì hoan nghênh tôi trở về?” Vương Hạo đứng ngoài cửa sợ hết hồn, cầm chìa khóa hỏi.
“Mịa nó, thế nào lại là cậu!” Lưu Huy bủn rủn dựa vào cánh cửa, “Tại sao lần nào cũng là cậu!”
“Là tôi thì đã sao?” Vương Hạo nhìn vào trong phòng hỏi, “Tôi không thể về nhà?”
“×.” Lưu Huy đỡ đầu mắng, “Tôi lần sau nhất định phải đánh chết hắn!”
“Các cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vương Hạo nhìn hai bên một chút, “Bầu không khí này là thế nào a? Tại sao các cậu đều ở đây?”
Triệu Đức Đông cùng Triệu Thuận kéo Vương Hạo qua, đem chuyện tối hôm nay sơ lược kể lại, Vương Hạo lập tức phát hỏa đứng dựng lên: “Tên khốn này lại muốn ăn đòn rồi!”
Sau đó quay người muốn chạy ra ngoài, bị hai người khác chặn lại: “Tiểu Dã còn chưa trở về, lỡ không bị Quý Gia Hoành bắt thì sao?.”
Lưu Huy cảm giác mình gấp đến nỗi sắp phát điên mất rồi, rất muốn mở cửa ra, sau đó lại nghĩ nên ngồi xuống ghế lần nữa, nhưng lại ngồi không được, thế là ở phòng khách đi tới đi lui.
Bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh kêu to một tiếng: “Tiểu Dã!”
Lưu Huy lập tức quay đầu lại, thấy Trương Tiểu Dã đứng ở cửa, mồ hôi dầm dề giống như từ trong nước bò ra, trên tay cầm theo cái túi rách nát, trên người tất cả đều là bùn, ống tay áo bị xé mất một nửa, làn da ở cánh tay lộ ra một tảng lớn bị bầm tím, dáng vẻ kiệt sức như bị người khác lăng nhục quá độ.
Lưu Huy lạnh buốt từ đầu đến chân, từng sợi tóc đều đóng băng, trái tim trong nháy mắt xoắn lại, đau đến sắp nứt ra.
Mặt Vương Hạo tái xanh: “Là do Quý Gia Hoành làm?”
Trương Tiểu Dã gật gật đầu.
“Tôi đệt!” Vương Hạo giơ quả đấm xông ra ngoài.
Lưu Huy không nói tiếng nào, chạy vào nhà bếp cầm con dao muốn lao ra cửa.
“Ai, ai, Cậu muốn giết người à!” Triệu Đức Đông, Triệu Thuận ngăn chặn Lưu Huy.
“Tôi muốn mạng của hắn!” Lưu Huy lạnh lùng nói, “Tránh ra, đừng cản tôi!”
Triệu Đức Đông dùng sức ôm hông của hắn lôi trở về: “Cậu đừng kích động, Huy tử.”
“Tôi ngày hôm nay nếu không làm thịt hắn tôi sẽ không mang họ Lưu!”
Trương Tiểu Dã nhìn bọn họ, hỏi: “Anh muốn mạng của ai?”
“Còn có thể là ai?” Triệu Thuận nói, “Chính là Quý Gia Hoành! Tiểu Dã cậu cản hắn lại, tên ngốc này điên rồi, y hệt con gấu, hai chúng tôi không ngăn được!”
“Vì sao lấy mạng của hắn a.” Trương Tiểu Dã nói, “Hắn đã đủ thảm hại rồi.”
Người đang cầm dao muốn xông ra ngoài kia, cùng hai người đang cố gắng ngăn lại đột nhiên sững sờ.
“Hắn đã khiến cậu…” Triệu Thuận xoắn xuýt dùng từ, “Hắn đã làm cậu thành ra như vậy, cậu còn nói giúp cho hắn sao?”
“Nhưng mà hắn còn thảm hại hơn tôi a, ở quán bar khi đó tôi đã muốn đánh hắn.” Trương Tiểu Dã thả xuống túi plastic, đi tới rót nước bằng máy nước uống, “Khi vừa trở về, trên đường tôi nhìn thấy Quý Gia Hoành, tôi ngay lập tức bám theo hắn, hắn nói chuyện với người trong di động, muốn tìm người trừng trị chúng ta, làm tôi tức điên lên, chờ đến khi hắn đi tới nơi hẻo lánh, tôi dùng túi plastic chụp đầu của hắn lại, hung hăng đánh hắn một trận!”
Trương Tiểu Dã đem ly nước trong tay ực ực uống sạch, quệt miệng nói: “Mệt chết đi được, bởi vì quá tập trung đánh hắn, tay tôi đều đã sưng hết lên.”
Ba người kia ngây người nhìn nhau.
Qua nửa ngày, Lưu Huy mới hỏi: ” Vậy tại sao quần áo trên người cậu lại ra nông nổi này?”
“Tôi còn chưa nói xong mà.” Trương Tiểu Dã trả lời, “Nói đến chuyện này tức muốn chết, tôi đánh hắn hắn còn dám phản kháng! Vật lộn giãy dụa trên mặt đất khiến tôi dơ dáy toàn thân, còn xé đứt nửa ống tay áo của tôi.” Trương Tiểu Dã chìa ra cánh tay, thở phì phò nói, “Nhìn nè, cánh tay của tôi đã bầm tím hết!”
“Phí lời!” Triệu Thuận nói, “Bị người dùng túi plastic chụp đầu rồi đánh thành như vậy sao có thể không phản kháng được.”
“Tiểu tử này…” Triệu Đức Đông cười, vò vò tóc Trương Tiểu Dã, “Bất quá lần này ca rất tự hào về cậu.”
Trương Tiểu Dã cười hắc hắc, sau đó tiến đến trước mặt Lưu Huy, có chút ngượng ngùng nói: “Bất quá tôi đánh người, đánh xong thì bỏ chạy, đồ vật trong túi plastic cũng quên không đem theo… chắc không có đồ vật gì làm bại lộ thân phận đâu a…”
Lưu Huy cảm thấy mình không còn chút sức lực nào nữa, quay lại phòng bếp cất con dao.
Chân tướng cuối cùng cũng đã rõ ràng, sợ bóng sợ gió một hồi, cũng không còn chuyện gì đáng lo ngại nữa, thế nhưng trong lòng lúc nãy co rút rất mạnh, cho dù bây giờ đã dịu lại không ít, mà ngực vẫn cứ như cũ đau đớn vô cùng, Lưu Huy yên lặng thở dài, cảm thấy toàn thân đều vô lực, dựa vào bên tường, dùng cánh tay che lại đôi mắt.
“Lưu Huy, nếu đã không có việc gì như vậy thì chúng tôi về trước.” Triệu Thuận và Triệu Đức Đông đồng thời mở miệng, sau đó hàn huyên với Trương Tiểu Dã vài câu, rồi đi.
Trương Tiểu Dã quay đầu nhìn về phía phòng bếp, thấy Lưu Huy vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, cậu có thể cảm giác được Lưu Huy đang tức giận, nhưng lại không biết tại sao hắn sinh khí, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Trễ như vậy rồi, tôi sẽ không về.”
Lưu Huy không hé răng.
Trương Tiểu Dã còn nói: “cả người tôi đều dính bùn, tôi đi tắm.”
Lưu Huy vẫn không hé răng.
Hắn không lên tiếng, Trương Tiểu Dã cũng coi như hắn đã đồng ý, chạy đến phòng tắm.