Phỉ Hoạn Tương Tư

Chương 7

chương bảy

Thư thông báo trúng tuyển được gửi đến, Lưu Huy cùng Trương Kinh thuận lợi nhập học, chỉ có bạn gái của Trương Kinh bị báo rằng không còn chỗ trong trường nữa, (chắc là rớt ==!) điều đến Đại học khác học.

Trương Kinh ủ rũ, rất đúng với lời nói của Lưu Huy, người định không bằng trời định, sớm biết không thể cùng nhau thì đã báo N Đại.

Lưu Huy cười khẽ một tiếng, không nói gì.

Sau đó một tháng, Lưu Huy rốt cuộc không còn nhìn thấy Trương Tiểu Dã.

Lưu Huy luôn có cảm giác mình cần phải vì chuyện tính hướng bản thân mà nói lời xin lỗi với Trương Tiểu Dã, nhưng vẫn luôn không gặp mặt, việc đó cũng được trì hoãn về sau.

Lưu Huy nhập học sớm nhất, lúc đi, một đám bạn bè đều đến trạm xe lửa đưa tiễn, Lưu Huy nhìn quanh một vòng, hỏi: “Tiểu Dã không có tới?”

“Em ấy ở nhà làm bài tập, gần đây mẹ tôi trói chặt chân em ấy ở nhà.” Trương Kinh cười nói: “Cậu còn muốn mấy người đưa tiễn nữa, nhà của tôi phái tôi là đại diện đi là đủ rồi, giá trị của cậu đâu lớn như vậy.”

Lưu Huy cùng một đám người rơi nước mắt từ biệt, sau đó nhìn Trương Kinh vài lần, ngồi tàu hỏa rời khỏi mảnh đất từ nhỏ mình đã sinh sống.

Thời điểm âm thanh tàu hỏa vang lên, Trương Tiểu Dã chính là đang nằm nhoài trước bàn máy vi tính, vừa gặm táo tây vừa nhìn trang web giới thiệu của N Đại.

Trương Tiểu Dã cầm com chuột hướng những địa chỉ của trường Đại học kia ấn lên ấn xuống, sau đó ôm đầu ngã vào trên bàn, vô cùng ủ rũ nhìn ra bên ngoài, không chút sức lực nói: “A… A… Xa chết rồi…”

Ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, trên lầu những chú chim bồ câu được đại gia nuôi phần phật bay qua, vang lên âm thanh thanh thúy từ từ bay xa.

Trương Tiểu Dã nhìn bọn nó, chậm rãi gặm táo tây.

Sau đó, thời quan nhanh chóng trôi qua.

Lưu Huy thành lập đội nhạc mới ở trường Đại học, ngay tại buổi buổi diễn đầu tiên chào đón học sinh mới đã trở nên nổi tiếng, từ đó trở thành thần tượng của các lễ hội, tại quán bar phụ cận kiêm chức hát chính, cũng quen biết không ít những đội nhạc khác.

Quen biết càng ngày càng nhiều, vòng xã giao cũng càng ngày càng rộng, Lưu Huy rất nhanh tìm được đồng loại của mình.

Điểm tốt của Đại học chính là chổ ấy, rất tự do, chỉ cần ngươi không quá khác người, sẽ không có ai quản ngươi.

Lưu Huy thuê phòng bên ngoài ở, những bạn bè không quá thân thiết với hắn trong lớp, theo danh tiếng mỗi ngày một lớn của đội nhạc, tới tìm hắn để kiếm việc ở quán bar càng lúc càng nhiều, cũng từ từ có người theo đuổi, đi trên đường sẽ thu hút những cô gái nhỏ đỏ mặt hưng phấn nhìn lén.

Lưu Huy có lúc suy nghĩ, nếu như lúc trước đăng kí ở B thị, có phải sẽ có nhiều cơ hội hơn.

Nhưng cũng chỉ suy nghĩ một chút thôi.

Có lúc sẽ cùng Trương Kinh nói chuyện điện thoại, nhưng khi đã sống cách xa nhau sẽ không còn giống như ngày xưa kề vai sát cánh, thời điểm nói chuyện đều có cảm giác là lạ, những cuộc goi điện thoại sau này càng ngày càng ít đi, tuy rằng vẫn giữ liên lac, thế nhưng ai cũng hiểu được loại quan hệ này đang nhạt dần, đôi lúc còn nói chuyện không hợp nhau, Lưu Huy cuối cùng cũng phát hiện thời gian quả là một loại có thể giày vò người ta.

Trương Kinh có lần hỏi: “Cậu còn nhớ Tiểu Dã không?”

Lưu Huy nói: “Không phải là em trai cậu sao?”

Trương Kinh cười hắc hắc: “Em ấy bị mẹ của tôi đánh một cái.”

Lưu Huy nói: “A?”

“Đứa nhỏ lớn rồi a…” Trương Kinh cảm khái nói, “Có một cô bé viết thư tình, lén lút nhét vào cặp sách của gia khỏa kia, gia khỏa kia không phát hiện, ngược lại bị mẹ tôi phát hiện, nói em ấy không học tập cho giỏi, càng lớn càng học hư, đánh một cái.”

Lưu Huy trợn tròn mắt cũng có thể hình dung được cảnh tượng Trương Tiểu Dã vừa trốn cây chổi của mẹ Trương vừa oan uổng kêu to, cười hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó Trương Tiểu Dã tức giận đem thư tình xé, còn gọi điện thoại cho cô bé kia nói tôi không thích cô, mẹ của tôi liền lại đánh em ấy thêm một cái, nói con gái đều phải được yêu thương, con làm như thế sau này lỡ cô bé có người yêu sẽ mang theo bóng ma trong lòng.”

Lưu Huy dở khóc dở cười: “Mẹ cậu cũng thật là.”

“Hết cách rồi, mẹ đã sinh ra hai thằng con trai, vẫn luôn muốn có một đứa con gái.” Trương Kinh thở dài một hơi, nửa đùa nửa thật nói, “Thật không biết loại con gái nào mới có thể trấn áp được tiểu gia khỏa kia.”

Thì ra đứa nhỏ kia cũng đến lúc lớn lên, Lưu Huy cảm khái, nghĩ rồi lại nghĩ, Trương Tiểu Dã cùng mình cùng lắm chỉ nhỏ hơn hai tuổi, lúc này nói chuyện tình cảm cũng là bình thường.

Bất quá, trong ấn tượng của bản thân, luôn cảm thấy Trương Tiểu Dã so với mình nhỏ một vòng, không biết có phải chính mình trưởng thành quá sớm, hay là đứa nhỏ kia hiểu chuyện quá muộn.

Lưu Huy cũng cùng nhiều người nói chuyện yêu đương, nhưng sau đó đều không có chuyện gì mà chấm dứt, không phải nói bọn họ chưa đủ tốt, nhưng hắn luôn có cảm giác thiếu thiếu cái gì, cũng may trong lòng hắn luôn rõ ràng hai người con trai khó có thể ở chung lâu dài, đều tỏ thái độ ôm ấp vui đùa một chút, nhưng cũng không quá nghiêm túc với ai.

Lưu Huy cũng có lúc mở ra ví tiền của mình, nhìn bức ảnh bên trong ngẩn người.

Trong đó đều là ảnh của hắn và Trương Kinh, nhiều hơn cả là hình chụp Trương Kinh, có khi được cắt ra từ ảnh tập thể lớp, có chính mình trăm phương ngàn kế cố gắng chụp được.

Lưu Huy nhìn những hình này, đột nhiên cảm giác thấy mình thật ra rất giống với những bé gái mới lớn, với người không thể chạm vào sẽ ôm ấp khát vọng đơn thuần ấu trĩ, Lưu Huy đem tất cả bức ảnh đổ ra, muốn vứt, lại có chút không nỡ, nói không chút lưu luyến là lừa mình dối người, yêu thương nhiều năm như vậy không phải nói muốn buông liền buông được, thở dài, sau đó đem từng bức ảnh một lần nữa để lại chổ cũ.

Chia tay rồi lại hẹn hò, Lưu Huy có lúc suy nghĩ, có phải cả đời này, rốt cuộc sẽ không còn gặp được người như Trương Kinh, có thể khiến mình nghiêm túc đối xử quan tâm.

Nhưng cả đời dài như vậy, có một số việc, ai có thể lường trước được?
Bình Luận (0)
Comment