Tuyết rơi mạnh hơn, hai người bọn họ không đi xa, càng gần sườn núi trời càng lạnh, Phương Trì kéo Tôn Vấn Cừ về trong làng.
Từ xa đã có thể nghe thấy tiếng pháo trong thôn, còn có khói bay lẫn bên trong bông tuyết.
"Mới sáng sớm đã ồn ào rồi." Tôn Vấn Cừ giật nhẹ mũ.
"Cô tôi chắc một lúc nữa là đến rồi," Phương Trì xoa tay nhảy nhảy lên, "Cũng không biết Phương Huy dậy chưa, quần áo của tôi đều ở trong phòng.
"Không dậy thì không dậy chứ sao, đi vào lấy bộ quần áo còn không được à." Tôn Vấn Cừ nói.
"Không được," Phương Trì chậc chậc hai cái, "Tôi vừa nghĩ đến nó nằm trên giường tôi quấn chăn của tôi là thấy khó chịu, nhìn thấy tận mắt tôi sợ sẽ lao đến cho nó một trận mất."
"Tính tình tệ hại," Tôn Vấn Cừ chậm rãi xoay người, cánh tay vừa giơ lên liền thu lại, "Em trai cậu chỉ là hơi chechow thôi, độ tuổi tìm kiếm cảm giác tồn tại."
"Tôi sao lại không có tuổi đấy." Phương Trì liếc mắt nhìn hắn.
"Cậu trưởng thành sớm chứ sao," Tôn Vấn Cừ khoác tay lên vai cậu, "Thật ra thì người lớn nhà cậu cũng vô tư thật, một đứa bé mà cứ vứt bên ngoài không để ý như thế."
"Cũng không phải không để ý, cũng hay gọi điện thoại." Phương Trì xoa mũi, nghiêng đầu nhìn tay Tôn Vấn Cừ, ngẫm lại thì ngón tay này lúc dính bùn cũng vẫn rất đẹp, "Tôi cũng không quen bọn họ cứ quan tâm tôi suốt."
Tôn Vấn Cừ cười.
Về đến nhà, ba mẹ đã sang, chú hai cũng bảo là tới ngay, trong phòng bếp đã nổi lửa. Tôn Vấn Cừ lên tầng, vừa đóng cửa lại là không xuống nữa.
Phương Trì nhìn cửa phòng mình, còn đang đóng, Phương Huy có lẽ còn chưa dậy.
Mẹ nó, quá đáng ghét.
Cậu đi vào nhà bếp định giúp một tay, kết quả lại bị mẹ đẩy ra: "Con đừng có thêm phiền nữa."
Nếu là những năm vừa rồi, lúc này cậu bình thường đều sẽ ở trong phòng, nếu như không phải thì là xem tivi trong phòng khách, mà năm nay cậu lại không có việc gì để làm.
Xem tivi trong phòng khách một lúc vẫn chưa có ý tưởng gì, định lên tầng lại không có phòng.
Lên phòng Tôn Vấn Cừ... Anh ta bảo không được nhìn anh ta làm việc.
"Haiizzz______" Phương Trì thở dài.
Ngây người nhìn tivi một lúc lâu, mẹ đi vào trong phòng khách: "Tiểu Trì, con đi ra đường đón cô con đi, nhà cô sắp đến rồi, mang theo một đống đồ..."
"Vâng," Phương Trì đang cảm thấy phát chán lên, vừa nghe thấy câu này liền lập tức nhảy lên, ngẫm lại liền chỉ lên tầng, "Bảo Phương Huy dậy đi, sắp trưa đến nơi rồi."
"Còn chưa dậy à?" Trong sân vang lên giọng Phương Vân, cả nhà chú hai đều tới, Phương Vân cau mày vào phòng, "Chị lên gọi nó."
Phương Trì dẫn Tiểu Tử chạy ra khỏi cổng.
Bên trong không khí trong lành lạnh lẽo tràn ngập mùi khói pháo, Phương Trì chạy rất thoải mái, vừa chạy còn vừa nhặt hòn đá nhỏ ném sang bên cạnh, nhìn Tiểu Tử chạy rồi kêu oăng oẳng lao đi nhặt.
Chạy theo hướng ra cổng thôn gần mười phút, Phương Trì nhìn thấy phía trước có ba người đang phất tay với cậu, cậu cười rồi cũng phất tay lại.
Cả nhà cô đúng là vác tới không ít đồ, trong một cái túi bện chặt đầy đồ ăn, Phương Trì vác túi lên lưng, lúc túi va xuống lưng cậu còn làm cậu ho khan một lúc.
"Tiểu Tử, tao có socola này! Chờ tao lấy cho mày." Em họ Hồ Dĩnh sờ đầu Tiểu Tử, vội vàng cho tay vào trong cặp lấy.
"Chó không ăn được socola," Phương Trì nói, "Em tự ăn đi."
"Sao lại không ăn được," Hồ Dĩnh thở dài, "Ngược đãi à, Tiểu Tử bị ngược đãi à."
"Có kẹo khác thì cho nó một viên là được," Phương Trì nhìn cô bé, cô gái nhỏ năm ngoái nhìn còn rất thấp, lên lớp 9 đột nhiên cao lên gần mười centimet, "Đừng có giả ngu, lần nào cũng hỏi."
"Vậy anh cũng giả ngu giải thích lại còn gì," Hồ Dĩnh cười nói, lấy kẹo sữa ra cho Tiểu Tử, "Ơ, sao lại không thấy anh Tiểu Huy đâu."
"Ngủ, chắc là vừa mới dậy." Phương Trì nói.
"Hai người đánh xong chưa?" Hồ Dĩnh lại nhét một viên kẹo sữa vào trong miệng cậu.
"Không đánh, hôm qua ba nó đánh nó xong rồi." Phương Trì cười.
"Moẹ, tiếc quá, em không được nhìn." Hồ Dĩnh che miệng cười rất to.
"Con bé dở hơi này." Cô liền đập con bé một cái.
Dưới tầng rất náo nhiệt, Tôn Vấn Cừ ngồi bên cạnh bàn quay, nhìn chằm chú vào cái ấm, sửa sửa từng chút một, có lẽ là gia đình cô Phương Trì tới.
Phương Huy ở phòng bên cũng dậy rồi, bị chị cậu ta vội vàng xách xuống tầng.
Tôn Vấn Cừ thở phào nhẹ nhõm, tối hôm qua hắn đeo tai nghe, lại cũng quá tập trung nên không để ý, vừa nãy mới phát hiện Phương Huy khò khò đến mức suýt làm vỡ cái ấm của hắn.
Tôn Vấn Cừ cầm tai nghe qua nhét vào tai, mà không mở nhạc lên, chỉ là ngăn cách một phần âm thanh bốn phía, quá náo loạn, không tĩnh tâm được, nhưng nếu quá yên tĩnh chẳng có tí âm thanh nào, hắn lại cũng không chịu nổi.
Sửa tạo hình cái ấm xong, hắn dựa vào ghế tựa, nhìn chằm chằm cái ấm này xuất thần.
Giờ lẽ ra có thể bù đắp được "Thiếu một chút chút gì đó", bình tạm thời có thể cứ như vậy đã, chờ làm xong hết rồi tính.
Cửa bị gõ hai tiếng rất nhẹ.
"Ai." Tôn Vấn Cừ hỏi một câu.
"Tôi, Phương Trì," Giọng Phương Trì vang lên ngoài cửa.
Tôn Vấn Cừ đứng dậy mở cửa, Phương Trì dựa vào bên tường: "Trưa nay anh xuống ăn cơm không?"
"Ừ," Tôn Vấn Cừ gật đầu, "Họ hàng nhà cậu đến đông đủ rồi à?"
"Đến rồi," Phương Trì cười, "Buổi trưa uống ít, anh có muốn một ít không?"
"Được đó," Tôn Vấn Cừ quay người trở lại ngồi xuống ghế, "Cậu uống được lắm đúng không?"
"Cũng uống bình thường thôi, tôi..." Phương Trì đang muốn cùng vào nhà, trên thang vang lên tiếng bước chân.
Hồ Dĩnh cầm trong tay cái túi chạy lên tầng: "Quên đưa cái này cho anh, em đan găng tay."
"Cảm ơn." Phương Trì nhận lấy, "Còn đan được cả khăn tay kia à?"
"Ừ," Hồ Dĩnh cười, nghiêng đầu ngó vào phòng, sau đó ngượng ngùng cười, "Đây là người bạn của anh mà bà nói đúng không?"
Phương Trì gật đầu, muốn giới thiệu qua cho Hồ Dĩnh, "Ừ, đây là..."
"Chào chú Thủy Cừ." Hồ Dĩnh nói.
Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng cười, nói: "Chào cháu."
"Em gọi anh ta là gì?" Phương Trì đột nhiên quay đầu.
"Chú Thủy Cừ," Hồ Dĩnh lặp lại lần nữa, "Bà giới thiệu thế mà, Thủy Cừ bạn anh con ở bên trong căn phòng trống trên tầng hai, nhưng nhìn cũng không giống chú lắm."
Tôn Vấn Cừ không nhịn được mà cười ra tiếng: "Gọi chú cũng được, gọi chú cũng tốt, không kém mấy."
"Vậy chốc nữa nhớ xuống ăn cơm nha chú Thủy Cừ." Hồ Dĩnh rất lễ phép cười nói, "Nhà cháu cứ ăn Tết là đồ ăn ngon nhiều vô cùng, từ ba mươi đến mười lăm không trùng nhau."
"Được." Tôn Vấn Cừ tiếp tục cười.
Nhìn Hồ Dĩnh chạy xuống tầng như một làn khói, Phương Trì mới nghẹn ra một câu: "Vậy cũng đừng bảo nó gọi Thủy Cừ chứ."
"Tôi," Tôn Vấn Cừ dựa vào ghế, cười đến mức mắt sắp không thấy đâu, "Cậu phải biết chấp nhận hiện thực đi."
"Tôi phải nói với bà nội tôi mới được," Phương Trì quay người đóng cửa lại đi xuống tầng.
Lúc Tôn Vấn Cừ xuống tầng ăn cơm, Hồ Dĩnh đã gọi khác, đổi thành anh Tôn, không hiểu là bà nội hay là Phương Trì sửa.
Tôn Vấn Cừ chào hỏi mọi người, ngồi ở góc trong của ghế dài.
Trong phòng khách đặt một cái bếp cháy hừng hực, chốc nữa có lẽ còn định đặt nồi lên, đồ ăn đã làm xong hết, đang bưng vào phòng, đã xếp gần kín cả bàn.
Bàn là bàn thấp, cả nhà đều ngồi ghế nhỏ ăn, nhìn như thể tranh nhau ăn, cực kỳ khiến người ta có cảm giác thèm ăn.
Nhìn người nhà Phương Trì hào hứng nhiệt tình, cảm tưởng bữa cơm này có thể cứ thế ăn luôn tới tối.
"Thịt dê này tươi lắm đấy, hôm qua mới mua về, hôm nay đã ăn luôn," Bà nội chỉ vào nồi nước đun chính giữa, "Nhanh nào, bắt đầu ăn."
"Trước tiên nâng cốc đã nâng cốc đã," Chú cầm lấy cốc, "Chúc cả nhà năm mới tình hình mới."
Cả phòng đầy người đều nâng cốc lên, ai cũng đang nói, cũng không nghe rõ ra là đang nói gì.
Tôn Vấn Cừ muốn một chén rượu quê của ông nội, cũng nâng chén lên, muốn nghe thử xem Phương Trì ngồi bên phải hắn đang nói gì, kết quả Phương Trì lại cứ a a ờ ờ vài câu không rõ, đã uống rượu luôn.
Hắn có hơi buồn cười, lại nghe thấy Hồ Dĩnh ngồi bên trái cũng đang nói cái gì à à được vâng à à, hắn cười quay đầu lại nhỏ giọng hỏi Phương Trì: "Trẻ con nhà cậu đều chúc như thế à?"
"Cũng chẳng có từ gì mới để nói," Phương Trì nở nụ cười, "Dù sao thì cũng thành tiếng động lớn rồi, náo nhiệt."
Phương Trì trước đó nhắc cũng không sai, ba và chú cậu đều là kiểu không vừa lòng một mình mình uống, mà nhất định phải cả bàn đều cùng nhau uống.
Vừa bắt đầu còn chưa quá mức, chỉ là kéo ông nội với anh rể cùng uống, ăn được nửa liền cao hứng lên, thêm vào anh rể và con rể cũng đã uống ngà ngà, bắt đầu rót rượu cho Tôn Vấn Cừ.
"Anh ta không uống được bao nhiêu đâu," Phương Trì cản lại ba đang chuẩn bị rót chén rượu thứ ba cho Tôn Vấn Cừ, "Mọi người cứ uống đi là được."
"Không phải bảo chỉ uống rượu quê à?" Trong phòng ồn ào, ba hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Vẫn là rượu quê mà?"
Tôn Vấn Cừ vỗ sau lưng Phương Trì, cầm lấy chén, để ba cậu rót cho mình một chén, sau đó cười với Phương Trì: "Giờ mới có chút này vẫn không sao."
"Anh uống chậm thôi," Phương Trì nhỏ giọng nói, "Anh uống nhanh như thế, không uống lại bị nhắc uống, anh cứ cạn chén cái đảm bảo là lập tức rót cho anh chén nữa."
"Biết rồi." Tôn Vấn Cừ gật đầu.
Bữa trưa ăn rất tưng bừng, Tôn Vấn Cừ cảm thấy trên người hơi ướt, phía sau lưng cũng chảy mồ hôi.
Bà nội chỉ đạo mọi người thu đĩa không trên bàn lại, bỏ đồ ăn thừa lên trên bàn nhỏ, rồi bảo mấy người còn đang uống rượu sang bên cạnh uống: "Để chỗ ở đây còn nặn sủi cảo."
"Bọn con còn đang đánh bài nữa, thu dọn cả hai bàn à?" Phương Vân nói.
"Trước tiên đánh một bàn đã," Bà nội nói, "Bọn họ ăn xong rồi mở thêm bàn nữa."
"Được rồi, vậy con với mẹ đánh trước đi, cả thím con nữa là, Thủy... Vấn Cừ đánh không?" Phương Vân tính người.
"Anh ta có đánh." Phương Trì còn nhớ Tôn Vấn Cừ nói muốn chơi mạt chược.
"Tiểu Huy đánh không?" Phương Vân lại hỏi em trai cô.
Phương Huy hôm nay uống không ít, lúc quay mặt lại, mặt đỏ bừng, nó liếc Phương Trì một cái: "Nó đánh thì em không đánh."
"Tao đánh." Phương Trì nói.
"Tao không đánh." Phương Huy lập tức nói.
"Vậy vừa khéo," Phương Trì vui vẻ, ngồi vào bên bàn, "Cám ơn, vốn là đang không có chỗ cho tao."
"Mày!" Phương Huy trợn mắt.
"Ôi, hai đứa đánh đi, ai cũng đi đánh bài hết, lấy ai đi làm sủi cảo! Mẹ với cô đi làm sủi cảo," Mẹ cười nói, "Tiểu Huy đánh đi."
"Cháu không đánh!" Phương Huy vẫn còn đang trừng Phương Trì.
"Vậy mày đi làm sủi cảo đi," Phương Trì vẫy tay, "Hồ Dĩnh lại đây đánh không?"
"Được!" Hồ Dĩnh lập tức nhảy tới bên bàn.
Thím hai nhường vị trí lại cho Phương Trì, cùng đi làm sủi cảo, cuối cùng, ngồi xuống chơi mạt chược chính là Phương Trì, Tôn Vấn Cừ, Hồ Dĩnh và Phương Vân.
"Một bàn toàn con cháu," Hồ Dĩnh đẩy một cái bàn vừa nói, "Hết ăn lại nằm."
"Ăn ngon ở bên kia." Phương Trì chỉ cha chú đang uống rượu bên cạnh, "Chúng ta coi là con cháu làm biếng thôi."
"Tôi không phải chú à." Tôn Vấn Cừ nói một câu.
"Ôi, thôi đừng nói nữa, đều tại bà." Hồ Dĩnh nằm bò ra bàn mà cười.
"Bà nội toàn là nói linh tinh thôi à, chốc thì Thủy Cừ chốc thì chú." Phương Vân thở dài.
Phương Trì vẫn luôn chẳng nói lời nào, cậu uống rượu vào là lại tây tây, không muốn nói to, vẫn luôn ngắm tay Tôn Vấn Cừ.
Tôn Vấn Cừ ngồi nhà trên cậu, không biết từ lúc nào đã tự đi pha cho mình cốc trà, thỉnh thoảng lại uống một hớp.
Người có tay đẹp, làm gì cũng dễ nhìn, cầm cốc thả cốc, rút bài sờ bài, đều thấy vui mắt vui lòng.
Tôn Vấn Cừ đánh bài thế nào Phương Trì không đoán ra được, đánh hai vòng liền biết lúc hắn sờ bài không thích để xuống trước mặt luôn, mà thích cầm trong tay dùng ngón tay lật qua lật lại chơi trên bàn.
"Ra bài đi anh Tiểu Trì." Hồ Dĩnh đẩy Phương Trì một cái.
"À." Phương Trì đáp một tiếng, từ chỗ bài ném một viên ra.
"Ù rồi," Phương Vân xếp bài, "Còn đang chờ con này."
"Ơ?" Phương Trì ngây người, rồi chép miệng một cái.
"Em đang nghĩ gì đấy." Phương Vân cười nói.
"Không có gì." Phương Trì gãi đầu.
Bình thường cậu cũng không hay chơi cái này, chỉ có Tết nhất đánh mấy ván, bình thường chỉ để ý tới bài trước mặt mình, cơ bản không đánh ra quân cho người ta ù coi như là yêu cầu cao nhất rồi.
Tôn Vấn Cừ chơi mạt chược còn rất siêu, tính bài cũng coi là hiểu, trên bàn đều là người ngang hàng, có lẽ hắn cũng không nhường, sau vài vòng, ngoài Phương Vân ù hai lần, còn lại tất cả đều là hắn.
"Đừng đánh nữa," Tôn Vấn Cừ đẩy bài một cái, "Mệt rồi."
"Cao thủ," Hồ Dĩnh cười nói, "Đây là mệt mỏi không chịu chơi với newbie bọn mình đây mà."
"Chắc là đánh với bọn mình cũng không hay," Phương Vân thở dài, "Chị còn ù được hai lần, hai đứa mày chính xác là tán tài đồng tử."
"Dù sao thì năm nào em cũng tán," Phương Trì cười ha ha, "Em cũng không đánh nữa, để mẹ em đến chơi."
"Phương Huy, mày chơi không?" Phương Vân quay lại đập Phương Huy đang ngẩn người nhìn tivi, "Tiểu Trì không chơi nữa, mày lên bàn được rồi."
Tôn Vấn Cừ hạ bài rồiđi lên tầng, Phương Trì hơi do dự nhìn thấy hắn còn để cốc trên bàn, vì thế liền đi qua cầm lấy, lên tầng theo.
Mới vừa lên tầng, đã thấy Tôn Vấn Cừ đi ra từ trong phòng.
"Lấy cốc đúng không?" Phương Trì hỏi.
"Ừ," Tôn Vấn Cừ cười, nhận lấy cốc, "Lại đây ngồi một lúc?"
"Anh buồn ngủ à?" Phương Trì thấy trên mặt hắn có hơi uể oải.
"Không ngủ được," Tôn Vấn Cừ vào phòng, đổ nhào lên giường, "Tôi định nằm một lát."
"Vậy anh cứ.... nằm đi," Phương Trì bỏ cốc lên bàn, quay người đi ra ngoài, "Tôi về phòng đọc sách một lúc."
Dưới tầng còn đang rất rộn ràng, Phương Trì nhìn thử, tiếp tục uống rượu nói chuyện, chơi mạt chược nói chuyện, làm sủi cảo nói chuyện, cả phòng toàn là người.
Ăn Tết đúng là có thể khiến người ta vui vẻ.
Cậu đẩy cửa phòng mình ra, nhưng căn phòng bị Phương Huy ngủ thật sự khiến người ta không vui chút nào.
Chăn còn chưa gấp, quấn lung tung trên giường, một cái góc chăn còn rớt xuống đất, hai cái gối cũng chẳng còn ở vị trí ban đầu, một cái ném vào góc giường, một cái quấn trong chăn.
Phương Trì cố nén giận, lúc quay đầu lại nhìn thấy cái tất vứt trên bàn, cậu có kích động ngay bây giờ sẽ xuống xách Phương Huy lên nhét tất vào trong mồm nó.
Căn phòng này không thể nào ở lâu thêm, Phương Trì khó chịu đóng sầm cửa ra ngoài.
Xuống tầng, đi loanh quanh một vòng cũng không biết nên làm gì, ngoài cậu, dường như ai cũng chẳng nhàn rỗi, ngay cả Tiểu Tử cũng đã ăn một bát đồ ăn thừa đắc ý nằm sấp trong sân phơi nắng ngủ.
Cậu đành phải đi lên tầng, lúc đi qua căn phòng của Tôn Vấn Cừ, cậu giơ tay lên gõ cửa.
"Vào đi." Tôn Vấn Cừ ở trong phòng nói.
Phương Trì đẩy cửa ra, thò đầu vào, Tôn Vấn Cừ vẫn nằm trên giường giữ nguyên tư thế đổ người xuống không đổi.
"Anh không ngại," Phương Trì nói, "Tôi ở phòng anh đọc sách chứ?"
"Là cậu có ngại không." Tôn Vấn Cừ cười.
"...À." Phương Trì ôm cặp đi vào phòng, "Tôi không ngại."
Bàn học trong phòng Tôn Vấn Cừ cũng mới mua, vốn là trong phòng không có, có điều không phải bàn rộng màu đen không có giới hạn, mà là một cái bàn nhìn rất cao cấp, có thể để rất nhiều đồ, thế nhưng phía trên chỉ để một quyển sổ ghi chép cùng một đống bút máy, notebook.
"Tôi bỏ mấy tờ giấy của anh sang bên cạnh nhé, có đánh số gì không, tôi sợ làm loạn hết." Phương Trì nói.
"Không sao, tôi có viết ngày." Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại nói.
"Ừ," Phương Trì bỏ giấy và notebook qua một bên, "Anh có phải là cả ngày đều đánh mạt chược không đấy, cảm giác trình độ rất cao."
"Ồ, trình độ đút bài cho mà cũng không cần như cậu còn có thể nhìn ra trình độ người khác cao kia à?" Tôn Vấn Cừ nói.
"Hả?" Phương Trì ngây người, tách câu nói này ra mấy lần mới hiểu rõ được, "Anh cho tôi bài à?"
"Ừ, thấy cậu cho bài chị cậu ù, thương quá nên cho cậu vài quân, thành thật ăn đã ù được mấy lần rồi, đã vậy lại ngây người ra không cần." Tôn Vấn Cừ thở dài.
Phương Trì cười không nói gì, ngồi xuống lấy sách của mình ra.
Tôn Vấn Cừ cũng không nói thêm, che cánh tay lên mặt rồi là không cử động nữa.
Phương Trì nhìn hắn mấy lần, không biết là hắn đang ngủ hay chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Cửa đóng lại rồi, âm thanh nhỏ từ dưới tầng vẫn rất nhiều, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng pháo vang lên trong thôn, cảm giác này cũng thật dễ chịu.
Phương Trì nâng cằm lật tư liệu tiếng anh, định tìm hai trang giáo viên nhấn mạnh phải cố làm, đọc qua đại khái.
Cậu rất nhỏ giọng mà đọc một câu, lại quay đầu nhìn Tôn Vấn Cừ, chắc là có ồn, vì thế lại hạ nhỏ giọng tiếp tục đọc một câu khác.
Phát âm, cậu liếc nhìn Tôn Vấn Cừ, chính mình nghe còn thấy ngại, vì thế cậu lại hạ thấp âm lượng, đổi thành thì thầm.
Lại liếc nhìn Tôn Vấn Cừ.... Rồi sau đó, cậu dứt khoát cầm bút viết lên vở, vừa viết vừa đọc.
"Ôi," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Cứ nói đi, tôi cũng không cười cậu, sao lại thành viết rồi."
Phương Trì ngượng chín mặt, thả bút xuống nghiêng đầu: "Anh ngủ hay là không ngủ đấy?"
"Tôi bảo tôi không ngủ được mà, tôi chỉ nằm một lúc." Tôn Vấn Cừ để tay xuống, hai mắt hé ra nhìn cậu.
"Vậy anh cứ nằm của anh đi, cứ nhìn lén người khác ôn tập là có ý gì." Phương Trì chậc một tiếng.
"Nếu tôi không mở mắt ra nhìn, làm sao thấy cậu học rồi còn nhìn tôi? Đọc một câu lại liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi buồn cười từ lâu rồi mà sợ làm cậu giật mình." Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại cười.
Phương Trì nhìn chằm chằm hắn nửa buổi, rồi nằm nhoài trên bàn học: "....Đừng nói gì, tôi phải học thuộc lòng sách."
"Cha yấu." Tôn Vấn Cừ nói.
Phương Trì không nói gì nữa, vẫn cứ vừa đọc thầm trong lòng vừa viết lên giấy như trước.
Còn chưa học thuộc được một trang, Phương Trì đã cảm thấy buồn ngủ, ngủ quá muộn, dậy quá sớm, uống rượu xong còn tận dụng thời gian ngủ trưa đi học tiếng Anh, vừa gục xuống là có thể ngủ một giấc dài nhất thiên hạ.
Phương Trì kiên cường chịu đựng được nửa tiếng, cảm giác mình chỉ cần một giây sau là có thể ngủ luôn, cậu đứng lên, muốn nói chuyện với Tôn Vấn Cừ vài câu cho tỉnh táo.
Mà lúc đi tới bên giường, cậu phát hiện ra Tôn Vấn Cừ đang nghiêng mặt ngủ.
"Này, anh không phải bảo chỉ nằm một lúc thôi à?" Phương Trì có hơi buồn bực khom lưng nhìn hắn, nhỏ giọng nói, "Anh không phải bảo là không ngủ được à?"
Hơi thở Tôn Vấn Cừ rất chậm, lông mi cũng không rung động, là đã ngủ được một lúc rồi,
"Anh chẳng có ý tứ gì..." Phương Trì thở dài khe khẽ, lùi một bước ngồi về trên ghế.
Một tay gác lên bàn, tay chống đầu nhìn Tôn Vấn Cừ.
Người này lúc ngủ nhìn còn rất nghiêm túc, không giống trạng thái lười biếng như bình thường, cũng không có cảm giác mạnh mẽ như lúc làm đồ gốm.
Nhìn qua cũng chỉ là một chú trung...à không, thanh niên bình thường trung bình.... có đẹp trai hơn so với trung bình một chút.
Phương Trì nhìn mặt Tôn Vấn Cừ, cũng không biết tại sao mình lại không đọc sách tiếp nữa, có lẽ là buồn ngủ, đúng, là buồn ngủ.
Cậu ngáp một cái rồi đứng dậy, đổi sang cái ghế dựa giống như ly rượu bên cạnh, học theo Tôn Vấn Cừ kéo cái ghế tới bên cạnh giường, sau đó nằm lên, gác chân lên giường, nhắm hai mắt lại.