Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 69

Tập quân sự chính thức bắt đầu, Phương Trì đứng trong đội ngũ, nghe chỉ huy nói, hết cái này tới cái kia, cậu còn không phân biệt rõ ai lại ai, đang nghĩ thì điện thoại di động trong túi quần rung một cái.

Hẳn là Tôn Vấn Cừ, mà tất cả mọi người đều đang đứng nghiêm mắt nhìn phía trước, giờ mà cậu lấy điện thoại ra có hơi làm người khác chú ý.

Thật ra Tôn Vấn Cừ cũng không có việc gì quan trọng, đơn giản chỉ nói là dậy rồi, Hoàng tổng thế nào, kiểu kiểu vậy, nhưng cậu cảm thấy không xem sẽ nhớ đến hoảng loạn.

Không dễ dàng gì, chờ tới lúc phân khoa chia lớp xếp hàng, Phương Trì mới lấy điện thoại ra.

- Chú Lượng Tử của cậu nung nứt của tôi bốn cái lọ! Tôi không muốn sống nữa.

Phương Trì nở nụ cười với màn hình đến nửa buổi.

- Đánh anh ta đi!

- Không muốn động đậy. Đã tập quân sự chưa?

- Bắt đầu ngay giờ.

- Vậy thì đi đi, học xong hẵng nói.

Ngày tập quân sự đầu tiên cũng không có gì mới, huấn luyện viên của bọn họ họ Trương, cao to đen không biết có hôi không, rất nghiêm túc, tự giới thiệu xong thì giơ tay lên: "Đầu tiên chạy hai kilomet! Hoạt động một chút!"

"Hai kilomet? Hoạt động một chút?" Có người giật mình mà hỏi một câu.

"Hoạt động không được à?" Huấn luyện viên Trương nghe thấy, "Họat động không được có thể chạy năm kilomet!"

Mọi người lập tức không còn ho he gì nữa, bắt đầu từng người một cùng nhau chạy đi.

Phương Trì không có cảm giác gì, chạy mười kilomet cậu cũng không sao cả, có điều chuyên ngành này của cậu, có vẻ người có thể lực tốt cũng không được mấy người, chạy 2 kilomet xong, rất nhiều người đều thở gấp không nhẹ.

Huấn luyện viên Trương cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ hai phút rồi bắt đầu huấn luyện đội ngũ.

Phương Trì không cảm thấy mệt, một chút cũng không mệt, chỉ là tẻ nhạt.

Nghiêm! Nghỉ! Nhìn phải thẳng!

Những nội dung này không khác gì tập quân sự cấp hai cấp ba cả, chỗ buồn cười cũng chỉ tập trung ở mấy người không phân biệt được trước sau trái phải.

Mỗi lần quay người đều có người mặt đối mặt, sau đó bạn trừng tôi tôi trừng bạn, ai cũng tin chắc là đối phương quay sai rồi, cuối cùng người thu cuộc trong cuộc chiến đối mắt sẽ quay sang hướng ngược lại, có lúc sẽ một lần nữa đối mặt với một người khác, tạo ra một tràng cười không thể nào khống chế lại trong chốc lát được.

Quay vô số vòng tại chỗ xong, trong đội ngũ cuối cùng cũng không còn tiếng cười nữa, huấn luyện viên Trương vung tay lên: "Nghỉ ngơi năm phút!"

Mọi người đều không đi đâu xa, tìm tại chỗ một chỗ ngồi xuống bắt đầu nói chuyện, xem như là bắt đầu làm quen bạn học của mình.

Phương Trì nhận mặt còn được, cậu thường dẫn đoàn ra vùng ngoại ô, rất nhanh đã nhận thức đại khái trong đoàn mình mọi người trông như thế nào.

Nhưng hiện giờ, mọi người mặc quần áo giống nhau, con trai còn bị bắt cắt tóc, ngoài mấy người trông đặc sắc ra thì, người khác trông đều không khác nhau mấy.

Nói đến kiểu tóc, Phương Trì rất vui vẻ vì tóc mình vẫn luôn tỉa ngắn, mấy đứa tóc dài, còn phải ra cửa hiệu ngoài cổng trường cắt tóc, đi vào rồi cũng không cần nhiều lời, đầu tập quân sự, thợ cắt tóc lập tức có thể cạo ra luôn, nếu không phải ai bị cạo xong cũng là một kiểu này, có khi đã khóc toáng lên.

Đương nhiên, vấn đề này cũng phải xem mặt thế nào, nếu như là Tôn Vấn Cừ thì... trông vẫn được.

Thời tiết tháng chín rất khô ráo, tuy là thảm cỏ trong sân luyện của trường làm rất tốt, quét dọn cũng sạch sẽ, mà nhiều người như vậy cùng nhau đi tới đi lui, sau cả ngày tập quân sự, Phương Trì vẫn cảm thấy trong lỗ mũi mình toàn là đất.

Cực kỳ hoài niệm không khí trong lành trong thôn, tập quân sự vừa kết thúc, việc đầu tiên cậu làm chính là lấy điện thoại ra gọi cho chú Trương, bảo chú cầm điện thoại qua cho ông nội.

Ông nội hàn huyên với cậu một lúc, kể cho cậu rằng, Tiểu Tử lúc vào núi bị thương ở móng, vết thương không sâu, nhưng nó đã giả vờ yếu ớt mà nằm hai ngày nay rồi.

"Ông băng bó qua cho nó, hôm nay đã kết vảy rồi, mà vẫn đang đi què," Ông nội cười nói, "Còn kén ăn, không có thịt là không chịu ăn."

"Thông minh đều dồn lên đây cả." Phương Trì cười ha ha.

"Con ở trường học có tốt không?" Ông nội hỏi, "Đã quen hết chưa? Đồ ăn hợp khẩu vị không?"

"Tốt lắm, ông yên tâm, đồ ăn cũng không khác nhà mình lắm," Phương Trì nói, "Nhưng con còn chưa tới nhà ăn nữa, chốc nữa cùng bạn học đi ăn thử xem."

"Muốn ăn gì con cứ nói, ông bảo chú Trương con gửi hộ qua cho." Ông nội nói.

"Không sao, còn nửa tháng nữa là nghỉ rồi, con sẽ về." Phương Trì vừa nghĩ tới ngày quốc khánh là cảm thấy tràn đầy sức mạnh.

Sức mạnh này làm cho lúc cậu trở về ký túc xá, cứ thế tranh trước Lý Tranh vào buồng tắm.

"Phương Trì," Lý Tranh gõ cửa bên ngoài, "Hành vi này của mày phải bị khiển trách! Quần tao cũng cởi ra rồi!"

"Giờ tao cũng cởi rồi." Phương Trì cởi quần cười nói trong phòng tắm.

"Tao quyết định cởi hết đứng trước phòng tắm nghênh đón mày." Lý Tranh nói.

"Chờ đã," Trương Quân Nghị ở bên ngoài nói một câu, "Tao tìm bản đăng ký, chốc nữa thu lệ phí.... cũng không biết cái dáng người đếm được xương sườn như mày có ai thèm xem không..."

"Quân Quân!" Lý Tranh hô to, "Mẹ mày nói không sai một chút nào, hôm nay mày sẽ bị tao đánh hất ra khỏi trường!"

Trong phòng ký túc xá nhốn nháo loạn tùng phèo, Phương Trì cười vặn nước ra.

Lúc nước trôi xuống người, cậu mới cảm giác bùn đất trên mặt trên người mình được rũ bỏ, ngày tháng tẻ nhạt, bọc trong bùn đất này còn có nửa tháng nữa, nghĩ đến là thấy bất lực.

Nếu như có Tôn Vấn Cừ là tốt rồi.

Tôn Vấn Cừ ở cùng một ký túc xá với cậu, cậu về là có thể nhìn thấy bộ dạng người này dựa vào ghế tựa ngước đầu lên, chân gác lên giường.

Phương Trì cười ha ha với bức tường hai tiếng.

"Không đi," Tôn Vấn Cừ dựa vào ghế tựa, chân gác lên bàn làm việc, "Tôn Dao bảo em đi ăn cơm chẳng có chuyện gì tốt, em không đi."

"Ôi. Người ta cũng có bảo mời em ăn đâu," Tôn Gia Nguyệt nói, "Chị ấy nói là, mời chị ăn, sau đó bảo chị dẫn cả em tới, không được nói với em là chị ấy ở đấy."

"Chị nói cho em biết rồi còn gì." Tôn Vấn Cừ ngửa đầu lên, nhìn một đống bình với lọ dùng dây thừng màu đen dài ngắn khác nhau treo trên trần nhà.

"Chị nói cho em biết." Tôn Gia Nguyệt cao giọng, "Chuyện vớ vẩn của mấy người chị không quan tâm, chị cả nói với chị mấy lần, chị không có cách nào nữa mới tìm em, tiết lộ tin cho em trước là chị hai đã có nghĩa với em..."

"Biết rồi biết rồi, chị có nghĩa nhất," Tôn Vấn Cừ cười, "Em đi, không thì chị tuồn cho em thêm ít tin đi, bà ấy gọi em đến để làm gì?"

"Ai biết được, chị ấy chưa nói," Tôn Gia Nguyệt nói, "Chị ấy thế nào em cũng biết rồi còn gì, giống ba thôi, muốn nói gì, chưa tới lúc mấu chốt một chữ cũng sẽ không nói."

"Vậy thì chị không được bỏ đi trước," Tôn Vấn Cừ thở dài, "Em không muốn ăn cơm một mình với mỗi bà ấy đâu."

"Nhà tôi còn đang thiếu một cái lọ lớn, tôi đang định dùng để cắm cỏ lau gì đó, chắc cũng phải một mét trở lên." Tôn Gia Nguyệt nói.

Tôn Vấn Cừ nở nụ cười: "Nhờ Lượng Tử đến làm, chị đến lấy, nó phải quỳ xuống đất mà đưa cho chị."

"Em giúp chị nung một cái đi," Tôn Gia Nguyệt nói, "Chị nói cho em biết..."

Mã Lượng từ ngoài cửa đi vào, cầm trong tay một đống đất, Tôn Vấn Cừ bật loa ngoài điện thoại lên, giơ trước mặt gã, từ điện thoại vang lên giọng Tôn Gia Nguyệt: "Cái thằng Lượng Tử này, đúng là không thể nào mà gặp mặt nó được, cái thằng này chắc chắn là do kiếp trước khẩu nghiệp quá nhiều nên đời này ông trời mới quật bớt kỹ năng mồm miệng của nó đi, nó vừa mở miệng ra cái là chị chỉ muốn đánh người."

"Chị hai," Mã Lượng cười, tiến đến bên điện thoại, "Chào, chào buổi tối."

"Mẹ nó! Tôn Vấn Cừ đồ khốn kiếp!" Tôn Gia Nguyệt nói một câu rồi dập điện thoại.

Mã Lượng nở nụ cười nửa buổi mới nhìn Tôn Vấn Cừ: "Sao, sao thế?"

"Tôn Dao bảo chị ấy tới gọi tao đi ăn cơm," Tôn Vấn Cừ ném điện thoại lên trên bàn, tiếp tục ngửa đầu, "Không biết là có chuyện gì."

"Ông cụ vẫn, vẫn không, yên tâm," Mã Lượng nói, "Đã vậy còn có cháu, cháu trai lớn tao nữa, Tôn Dao tìm mày, cũng không có gì lạ."

"Tao trước đây quen ai, cũng có thấy ai quan tâm vậy đâu." Tôn Vấn Cừ cau mày chép miệng.

"Trước đây, cũng đâu có ai, ai tới liền đánh Lý Bác Văn." Mã Lượng nói.

Mã Lượng vừa nói câu này, Tôn Vấn Cừ liền nhắm mắt lại cười, vừa cười vừa nói: "Hôm nào tao cũng tới chỗ chú Lý một chuyến đi, tao cũng giả vờ anh em tình thâm."

"Ấu trĩ," Mã Lượng nói, "Lại xem, xem đất."

"Ừ," Tôn Vấn Cừ co chân lại, đứng lên nhận lấy đất trong tay Mã Lượng bóp nặn, cùng gã đi về phía sân sau.

Bộ đầu tiên đã đúng mẫu, không có vấn đề gì, bộ thứ hai bởi vì không phải là lọ, tạo hình khác biệt, đất còn phải làm lại từ đầu.

Tôn Vấn Cừ cảm thấy Phương Trì đi học rồi cũng rất tốt, nếu không trạng thái bận tối mắt lại chỉ muốn mắng chửi người như mình bây giờ, nếu Phương Trì thật sự có ở đây, hắn cũng lo là sẽ không để ý tới cảm xúc của Phương Trì.

Điện thoại di động rung một cái, hắn lấy ra nhìn, là ảnh Phương Trì gửi tới, cởi trần mặc quần cộc, làm tư thế của Hercules.

- Phòng ký túc bọn em đang bình chọn giải cơ bắp đẹp nhất.

- Cậu đoạt giải?

- Đúng, giải nhất, giải hai ba để trống, cả phòng ký túc xá chỉ mình em có cơ bắp.

Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, gửi một tin nhắn thoại qua: "Đừng có suốt ngày khoe cơ bắp, rêu rao như thế người khác lại nhớ nhung thì làm sao bây giờ."

Phương Trì cảm thấy không dễ gì mà bị ai nhớ thương, cậu sống nhiều năm như vậy rồi, cũng xem như chỉ có một Tiếu Nhất Minh có thể coi là từng nhớ thương cậu, mà cũng có thể chỉ là cảm giác vô tình gặp được đồng loại, muốn lại gần.

Ngược lại thì, cậu cũng rất khó nhớ thương ai, chỉ những người bên cạnh thôi, tiện tay tóm tới một người so sánh với Tôn Vấn Cừ, cũng có thể bỏ luôn ý nghĩ nhớ thương.

Hơn nữa, kể cả là Tôn Vấn Cừ, bản thân mình mới ban đầu cũng chẳng nhớ thương gì, còn ghét không chịu nổi...

Thế nhưng, sau hai ngày tập quân sự, lúc Phương Trì nhìn thấy Trình Mạc đang ngồi trên xe đạp đứng bên cạnh thao trường nhìn bọn họ tập quân sự, cậu đột nhiên hơi lo lắng.

Mình không phải là bị đồ thần kinh Trình Mạc này nhớ thương đấy chứ!

Câu kia của Trình Mạc rút cuộc có ý gì, cậu vẫn luôn không nghĩ rõ ràng được, sau khi tin nhắn bị mình lờ đi, Trình Mạc cũng không liên lạc với cậu nữa.

Mà cái người Trình Mạc này đứng ở chỗ không xa liên tục nhìn cậu chằm chằm, lại khiến cậu sợ hãi trong lòng.

"Thấy không," Trương Quân Nghị vừa uống nước vừa nói, "Sang năm tao cũng phải đứng một bên thao trường, nhìn từng em gái như thế."

"Anh ta nhìn Phương Trì mà," Ánh mắt của Lý Tranh lại rất tốt, "Này, anh ta tìm mày à?"

"Không biết," Phương Trì uống một ngụm, "Anh ta tìm tao có việc gì được."

"Có phải là định kéo mày vào cái câu lạc bộ gì không?" Lý Tranh nói, "Hôm qua đội biện luận của trường có người tới tìm tao, anh tao kể với người ta là tao có một cái miệng đã trên dưới năm ngàn năm, làm tao mất mặt chết mie."

Mấy người bọn họ đều cười phá lên, Phương Trì cười nói: "Vậy thì mày đến thử xem."

"Thử gì mà thử, tao chỉ nói nhiều thôi, còn đâu toàn nói lời vô nghĩa," Lý Tranh cũng cười, "Lên sân khấu, các bạn ở phe bên kia, chào buổi tối, lải nhải được năm mao, năm đồng sau đó là toàn chuyện tào lao rồi..."

Phương Trì còn đang cười, phía sau vang lên tiếng Trình Mạc: "Phương Trì!"

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Trình Mạc đang vẫy tay với cậu, cậu cực kỳ miễn cưỡng mà hỏi một câu: "Làm gì?"

"Lại đây," Trình Mạc nói, "Có việc."

Phương Trì do dự mất mấy giây, rồi chậm rãi đi tới trước mặt y: "Việc gì?"

"Đây là bạn cùng phòng của tôi," Trình Mạc chỉ người đứng cạnh y, "Đội trưởng đội leo núi của trường, Hà Bảo Bảo."

"Cái..." Phương Trì sững sờ, Bảo Bảo?

Người này rất cao, đen nhưng lại gầy, tên là Bảo Bảo?

"Tôi là Hà Đông Bảo, " Bảo Bảo cười, đưa tay ra, "Đừng nghe nó gọi lung tung."

"Xin chào," Phương Trì đưa tay ra bắt tay với anh ta, "Tôi không có thời gian đến đội leo núi."

Câu trả lời thẳng thắn dứt khoát chặn trước cả chủ đề, thậm chí chặn trước cả câu khách sáo mở lời, khiến Hà Đông Bảo ngây người, Trình Mạc nở nụ cười: "Tao nói rồi mà."

"Này cũng quá thẳng thắn rồi." Hà Đông Bảo vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

"Bớt việc." Phương Trì nói.

"Không phải," Hà Đông Bảo suy nghĩ, "Không đi cũng được, cậu mỗi tuần nếu có thời gian thì đi nhìn xem chúng tôi huấn luyện, xem hộ xem có chỗ nào chưa ổn, thế được không?

Phương Trì không nói gì.

"Nói thật, đội chúng tôi vừa mới lập, trình độ vẫn chưa ổn lắm," Hà Đông Bảo cười, "Tôi đã tìm được video cậu thi đấu xem qua rồi, tài nghệ này mà bảo cậu cùng tập luyện với bọn tôi thì cũng không phù hợp, không cùng một level..."

Phương Trì thích mềm không thích cứng, Hà Đông Bảo khác với Trình Mạc, lời nói vô cùng thành khẩn, cậu nghe thấy liền hơi ngại, nhanh chóng nói: "Cũng không đến mức như thế... Không thì..."

Cậu gãi đầu suy nghĩ hồi lâu: "Không thì lúc nào tôi có thời gian sẽ tới xem, tôi cũng không dám nói thời gian cố định, bởi vì tôi phải làm thêm...thời gian không cố định."

"Được," Hà Đông Bảo rất vui vẻ mà đập lên bả vai cậu, "Ôi được, được, được, được."

"Vậy cứ như thế đi, cậu đi tập quân sự đi đã," Trình Mạc nói, "Buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm."

Phương Trì mới quay người định đi, vừa nghe thấy câu này liền lập tức quay đầu lại: "Không cần."

"Ăn một bữa cơm vẫn cần chứ," Hà Đông Bảo nói, "Trò chuyện, kết thêm người bạn mà."

"Hai hôm nay tôi không có thời gian," Phương Trì nói, "Tôi...."

"Vậy thì ngày kia đi, ngày kia tôi gọi điện thoại cho cậu," Trình Mạc nói, "Đi."

Hà Đông Bảo còn muốn nói gì đó, Trình Mạc đã đạp xe một cái lao đi, gã chỉ buồn cười mà đuổi theo nhảy lên ghế sau xe,

Xe người này vẫn đi được mà.... Cái tên Trình Mạc này có phải là bị điên không!

Thật ra, buổi tối Phương Trì chẳng hề có việc gì cả, ngoài tập quân sự ra, bọn họ hiện giờ cả tối đều vô cùng nhàn nhã, cũng chỉ là mấy người trong phòng đi dạo loanh quanh trong sân trường, hoặc là bạn cùng lớp ra xung quanh cổng trường đi dạo, khai phá ra bản đồ mới.

Mà kể cả như vậy, cậu cũng không muốn đi ăn cơm, cậu không thích ăn cơm với người còn chưa quen, Hà Đông Bảo thì thôi, Trình Mạc này vẫn luôn làm cậu cảm giác rất kỳ quái, ở cùng người này một lúc thôi đã làm cậu khó chịu cả người.

Vốn là định hai ngày nữa có khi Trình Mạc sẽ quên mất chuyện này, mà không ngờ là Trình Mạc rất đúng giờ, gọi tới ngay sau khi tập quân sự xong.

"Tôi với Bảo Bảo chờ cậu ở quán xiên nướng chỗ ngã tư," Trình Mạc nói, "Biết chỗ rồi đúng không?"

"...Biết." Phương Trì nói bằng giọng buồn bực.

"Vậy cậu đi tắm gội chuẩn bị đi đã, không cần vội, nhiều thời gian." Trình Mạc nói xong liền cúp điện thoại.

Phương Trì về ký túc xá tắm gội sạch sẽ, thay quần áo, rất miễn cưỡng lê bước chân ra khỏi phòng ký túc, chậm rãi đi về phía ngoài trường.

Mới vừa gọi điện thoại cho Tôn Vấn Cừ không có ai nghe, giờ cậu lại lấy điện thoại ra gọi lại lần nữa.

"Alo." Lần này Tôn Vấn Cừ đã nghe điện thoại rất nhanh.

"Mới vừa rồi có việc gì à? Gọi đến không thấy ai nghe." Phương Trì nghe thấy giọng Tôn Vấn Cừ, tâm trạng lập tức tốt lên rất nhiều, đừng nói chỉ là một tiếng "Alo", ngay cả chỉ cần "Ừ" một tiếng thôi, cậu cũng sẽ rất dễ chịu.

"Tắm," Tôn Vấn Cừ nói, "Chốc nữa phải đến hồng môn yến của chị cả tôi nữa, cậu cũng đi ăn cơm à?"

"Ừ, đi ăn cơm với người ta, phiền chết đi được." Phương Trì nhíu mày.

"Phiền chết đi được?" Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Ăn cơm với ai thế?"

"Trình Mạc đó, là..." Phương Trì vừa nói được nửa thì đột nhiên dừng lại.

"Trình Mạc? Trình Mạc nào?" Tôn Vấn Cừ dừng một lúc sau liền phản ứng kịp, "Là cái cậu vô tình gặp hôm nhập học à?"

"....Ừ," Phương Trì căn bản vốn không muốn để cho Tôn Vấn Cừ biết được chuyện này, nhất là Tôn Vấn Cừ đã nửa thật nửa giả mà lên cơn ghen vì người này, nhưng cậu đoán là vì mình nghe thấy giọng Tôn Vấn Cừ vui vẻ quá, không để ý lỡ miệng nói ra, lập tức lại hơi sốt sắng.

"Cậu ta mời cậu ăn cơm à?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Là bạn cùng phòng anh ta," Phương Trì nhanh chóng giải thích, "Là thế này, bạn cùng phòng anh ta là đội trưởng đội leo núi của trường, muốn bảo em đến xem rồi cố vấn, anh ta giới thiệu hộ, cho nên cùng ăn một bữa cơm."

"À, cậu ta giới thiệu hộ," Tôn Vấn Cừ nói, "Cậu ta với cậu thân lắm à?"

"Không thân!" Phương Trì căng thẳng, "Không thân! Chỉ là người qua đường."

"Người qua đường lại cần người qua đường giới thiệu cậu cho?" Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.

"....Anh ta cũng xem như là quen biết em mà," Phương Trì gãi đầu, "Ai, anh đừng suy nghĩ nhiều."

"Tôi có thể suy nghĩ nhiều gì được," Tôn Vấn Cừ nói, "Thôi, đi ăn cơm đi, tôi phải ra ngoài rồi, đến muộn chị cả tôi lại càu nhàu tôi."

"À," Phương Trì đáp, "Ăn xong rồi gọi cho em."

"Ừ," Tôn Vấn Cừ nói, "Đừng uống rượu."

"Không uống." Phương Trì lập tức nói.

Lúc đến hàng xiên nướng, Trình Mạc và Hà Đông Bảo đã ngồi ở bàn, nhìn cậu đi tới, Hà Đông Bảo vẫy tay: "Tiểu Phương, ở đây."

"Ừ." Phương Trì đi qua ngồi xuống, cũng không chào hỏi Trình Mạc, nhìn thấy là tức hết cả người.

"Bọn tôi gọi trước mấy món, sợ chốc nữa đông người," Hà Đông Bảo nói, "Cậu xem cậu muốn ăn gì thì chốc gọi thêm."

"Không cần," Phương Trì nói, "Tôi ăn gì cũng được."

"Vậy được, bọn tôi ăn trước." Hà Đông Bảo vẫy tay với chạy bàn, phục vụ nhanh chóng chạy chậm cầm mấy chai bia tới, Hà Đông Bảo để hai chai trước mặt cậu, "Uống chút."

"Tôi không uống rượu." Phương Trì nói.

"Hả?" Hà Đông Bảo ngạc nhiên, "Không uống rượu? Bia cũng không uống à?"

Trình Mạc cũng ngẩng đầu liếc nhìn cậu.

"Ừ." Phương Trì gật đầu.

"Cậu là không uống được rượu hay là..." Hà Đông Bảo mặt khó tin nhìn cậu.

"Hôm nay không uống," Phương Trì nói, vốn là muốn nói ngồi cùng một bàn với Trình Mạc sẽ không uống, mà lại sợ nói như vậy quá ngứa đòn.

"Dị ứng à?" Trình Mạc quan sát mặt cậu.

"Không dị ứng, chỉ là hôm nay không uống." Phương Trì nhìn y.

Trình Mạc cùng cậu nhìn nhau một lúc rồi cười: "Vậy thì uống nước ngọt đi."

Đối với việc Trình Mạc không ép cậu uống rượu, Phương Trì còn rất bất ngờ, cậu còn làm xong chuẩn bị nếu không được thì sẽ hất tay bỏ đi rồi.

"Nước dừa đi," Hà Đông Bảo nói, "Ở chỗ này hình như chỉ có nước dừa thôi."

"Được." Phương Trì gật đầu.

Hà Đông Bảo khác với Trình Mạc, người thành thật chân chất, nói chuyện cũng chân thành, hàn huyên một hồi, Phương Trì mới biết quê nhà anh ta cũng ở nông thôn, lập tức liền cảm thấy trong lòng thoải mái hơn không ít.

"Tôi cũng có thể coi là người địa phương, nhưng là lớn lên trong núi," Hà Đông Bảo nói, "Lúc còn bé tôi đã thích leo núi rồi."

"Tôi cũng vậy," Phương Trì cười nói, "Nhà tôi ra ngoài đi 20 phút là tới núi, lúc tôi không đi học đều ở trong núi cả."

"Vậy cũng thật sự là..." Hà Đông Bảo nở nụ cười, cầm bia lên cụng với cốc của cậu, uống một ngụm.

Lúc Phương Trì uống nước dừa mới nhìn thấy chai của Trình Mạc cũng đã duỗi tới đây, nhìn bộ dạng là muốn cùng cậu cụng chén mà không thành công.

Trình Mạc vẫn luôn không nói gì, chỉ có cậu và Hà Đông Bảo trò chuyện, Phương Trì gần như đã quên mất sự tồn tại của y, giờ chạm cốc cũng không để ý tới, cảm thấy hơi quá mức, vì vậy liền do dự đưa chai nước dừa tới cụng lên chai bia của Trình Mạc.

Trình Mạc cười tặc lưỡi một cái.

"Tôi đi vệ sinh," Hà Đông Bảo thả chai bia xuống, đứng lên, "Vào trạng thái rồi."

Bên bàn chỉ còn lại hai người Phương Trì và Trình Mạc, lập tức chẳng còn âm thanh gì, Phương Trì cắm mặt vào ăn đĩa mì xào vừa mới bưng lên.

"Này," Trình Mạc đang ngồi đối diện hút thuốc, đưa bao thuốc lá tới, "Muốn không?"

"Đang cai." Phương Trì nói.

"Mẹ kiếp," Trình Mạc lấy lại gói thuốc lá, "Rượu hôm nay đã không uống rồi, thuốc lá hôm nay cũng không hút luôn?"

"Không phải," Phương Trì nói, "Thật sự là đang cai."

Tuy rằng cai sắp được hai năm rồi trên người vẫn có thuốc lá...

"Cậu có ý kiến gì với tôi à?" Trình Mạc vừa gặm cánh gà vừa hỏi một câu.

"Không." Phương Trì trả lời rất ngắn gọn.

"Là vì câu tôi nói?" Trình Mạc lại hỏi.

Phương Trì hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn y: "Nói gì."

"Giả vờ giỏi thật." Trình Mạc nở nụ cười.

"Vậy anh có thể nói xem câu kia có ý gì không." Phương Trì nói.

"Có thể chứ," Trình Mạc nói, "Tôi hỏi câu này trước được không?"

"Cái gì?" Phương Trì cúi đầu ăn miếng mì xào.

"Anh của cậu, là anh cậu à?" Trình Mạc hỏi.

Đũa Phương Trì đang gắp mì xào dừng lại giữa không trung.
Bình Luận (0)
Comment